Note: Tả khá chi tiết nạo phá thai.
1.
Máy điều hòa không khí được bật rất thấp, mùi cồn lạnh lẽo tràn ngập trong căn phòng.
"Vào đi." Lâm Tuyết Trì thấp giọng.
Dưới lớp vải vô trùng sẫm màu, âm đ*o đỏ như máu của cô gái được mở rộng bằng mỏ vịt, dụng cụ nong cổ tử cung được đưa vào người để mở miệng tử cung. Chiếc kẹp phẫu thuật trong tay Lâm Tuyết Trì kẹp lấy phôi thai, nói chính xác nó đã là một bào thai đã thành hình, được bốn tháng tuổi, phát triển tứ chi và hộp sọ. Hàm của chiếc kẹp phẫu thuật siết chặt miếng thịt mềm khiến Lâm Tuyết Trì phải nín thở.
Dụ Giang cho Lâm Tuyết Trì một ánh mắt trấn tĩnh: "Bắt đầu đi."
Con dao bầu dục dài thỏ lạnh lẽo đưa vào. Kẹp phẫu thuật của Lâm Tuyết Trì hơi khép lại, sau đó từ từ rút ra, một phần cánh tay đầy máu của phôi thai được kẹp phẫu thuật lấy ra khỏi âm đ*o. Dụ Giang đưa khay lên, Lâm Tuyết Trì để cái tay dập nát vào trong.
Các chi của phôi thai lần lượt bị làm dập và mang theo dây rốn bị đứt, nội tạng và một số mô khác, cho đến khi đầu của một đứa bé có màu hồng như thịt được kéo ra từ cửa âm đ*o, chỗ cổ bị gãy còn kéo theo một đoạn thịt nhỏ màu hồng, Lâm Tuyết Trì không khỏi run tay, cục thịt lăn xuống khay như một cục đường, được ánh đèn chiếu sáng trông như màu anh đào xinh đẹp. Cái đầu này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, da nhăn nheo xanh xao, trên mặt còn dính một ít mô máu mịn.
Đã lâu rồi Lâm Tuyết Trì không phá thai, lần cuối cùng anh làm có lẽ là khi đang học tiến sĩ, ở bệnh viện anh không liên quan đến phẫu thuật khoa phụ sản nên đã rất lâu rồi không gặp một đứa trẻ bị dập nát đầu khi sống, không khỏi có hơi buồn nôn. Ngược lại, Dụ Giang còn cười, nâng cái đầu nhỏ kia nói: "Tiêm formaldehyde làm tiêu bản, để lưu niệm cho cô bé."
Lâm Tuyết Trì liếc mắt sắc lẹm: "Ai muốn lưu niệm cái này, còn ngại không hù người ta chết đúng không?"
Anh lắc cái tay hơi mỏi, bắt đầu nạo thai bằng con dao bầu dục. Khi đường ống của máy hút đưa vào hạ thể của cô gái, các mô và thịt nát vụn liên tục được hút ra ngoài. âm đ*o hơi co giật do sự rung động của dụng cụ, môi âm hộ đỏ sậm bị kéo đến mức tối đa, run rẩy vì đau đớn tuyệt vọng, máu chảy ra từng chút một, lẫn theo một ít vật bài tiết màu vàng.
Mùi hôi lập tức tràn đầy không khí, Lâm Tuyết Trì khịt mũi, kiên nhẫn chờ đợi khoang tử cung co thắt. Ống hút dần dần có cảm giác căng, một lúc sau khoang tử cung co lại trở về đúng vị trí, anh lấy gạc lau sạch âm đ*o rồi mới rút kẹp ra.
"Sắp xong rồi." Anh lau mồ hôi trên trán: "Tôi không có chuyên môn trong lĩnh vực này, tốt nhất nên đưa con bé về bệnh viện xem làm thế nào để thực hiện quá trình chống viêm kế tiếp, sau khi nạo rất có thể sẽ phát sinh nhiễm trùng, nếu con bé không muốn cắt bỏ tử cung thì tốt nhất nên cẩn thận thật kỹ trong vòng một tháng tới."
Dụ Giang nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô bé trên bàn mổ. Cô bé vẫn còn rất non nớt, mặt mũi vẫn chưa nảy nở, sau khi gây mê đôi mắt nhắm lại, mím môi, có lẽ đang rơi vào một cơn ác mộng cũ. Cô bé thế này làm Dụ Giang nhớ đến Lâm Tuyết Trì ngày trước khi vừa được đón đến Seattle, lúc ấy anh cũng chẳng lớn hơn cô bé này bao nhiêu, khi gặp ác mộng cũng là dáng vẻ cô độc mặc kệ thế này.
Lâm Tuyết Trì chú ý đến ánh mắt đặc biệt của gã: "Người nghĩ gì đó?"
"Con bé hơi giống em khi còn nhỏ." Dụ Giang vừa tháo găng tay vừa nói.
Lâm Tuyết Trì thở dài: "Con bé nhỏ hơn tôi nhiều, ít nhất mẹ vẫn có thể bảo vệ tôi khi tôi mười hai tuổi."
Dụ Giang đi tới hôn lên trán anh: "Vất vả rồi, em nghỉ ngơi một lát đi, ta đưa con bé về bệnh viện."
"Ừm." Lâm Tuyết Trì gật đầu, "Thời gian gây mê không dài, không bao lâu nữa sẽ tỉnh, nếu có gì bất thường gọi điện thoại cho tôi, tôi tới ngay."
Không phải Lâm Tuyết Trì không đủ tự tin vào năng lực phẫu thuật của mình, mà là đứa bé này mới mười hai tuổi, phôi thai trong bụng đã được bốn tháng, phẫu thuật vào lúc này vốn đã nguy hiểm, tổn thương nạo thai với tử cung rất khó để phán đoán cụ thể, nếu cơ thể của cô bé không khỏe có thể dẫn đến vô sinh suốt đời. Cho nên Lâm Tuyết Trì phải thận trọng, anh nắm trong tay một phần lớn hạnh phúc tương lai của cô bé.
Nói đến đây, nguồn gốc của cuộc phẫu thuật này hơi phức tạp. Một tuần trước, Lâm Tuyết Trì đang trực đêm ở bệnh viện, cô bé tên Sher này ôm bụng chạy vào bệnh viện với đầy vết thương, nắm tay anh kêu cứu. Lâm Tuyết Trì nhanh chóng xử lý ngoại thương cho em, sau đó đưa đi khám phụ khoa. Kết quả siêu âm B cho thấy em đã có thai, phôi thai được 15 tuần tuổi.
Lâm Tuyết Trì cau mày ngay lập tức. Rất rõ ràng, cô bé vẫn còn vị thành niên, đứng chưa cao đến vai anh, vóc người gầy gầy, khuôn mặt xanh xao vàng vọt. Mang thai rõ ràng là không bình thường. Quả nhiên, em nói muốn bỏ đứa trẻ. Lâm Tuyết Trì nói với em rằng quy trình đăng ký phá thai ở Thụy Sĩ rất nghiêm ngặt, tốt nhất nên thực hiện phá trong vòng 10 tuần kể từ khi phôi thai phát triển, nếu quá 10 tuần kể từ đó thì không được phá. Bệnh viện có thể sẽ không thực hiện cho em.
Lúc này cô bé mới nói bí mật mang thai của mình – em bị cha ruột cưỡng hiếp và giam cầm gần một năm, sau khi mang thai, gã ta mới nới lỏng quyền kiểm soát em hơn một chút. Cuối cùng hôm nay em mới tìm được cơ hội trốn đi, chạy đến bệnh viện bằng bản năng sinh tồn. Lâm Tuyết Trì chỉ có thể sắp xếp cho em ở trong bệnh viện trước. Sau khi về nhà anh đề cập chuyện này với Dụ Giang, giáo sư đề nghị nếu cô bé đồng ý, họ có thể phá thai tại nhà, dù sao điều này cũng tốt hơn để em sinh đứa trẻ này ra.
Vì vậy có cuộc phẫu thuật chấn động lòng người ngày hôm nay.
So với sự lo lắng của Lâm Tuyết Trì, Dụ Giang lại rất bình tĩnh, vị giáo sư này đoán rằng cô bé sẽ không quá chú ý đến việc tử cung sau này có hữu ích hay không, chỉ cần em không ghét bỏ tử cung của mình đã là khá lắm rồi.
Sau khi tỉnh lại, em nở một nụ cười nhẹ nhõm trước cơn đau không thể chịu nổi ở bụng: "Cảm ơn, Dr.Lim đâu rồi?"
Dụ Giang nhìn đôi môi không còn chút máu của em, đưa cốc nước nóng qua: "Vừa phẫu thuật xong đã đi nghỉ ngơi rồi."
"Thật sự đã lấy đứa bé ra khỏi bụng rồi ạ?" Cô bé ôm bụng.
Sau khi hết thuốc mê, bụng đau như dao cắt không chịu nổi, em nghiến răng chịu đựng nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh, lòng bàn chân cũng run rẩy.
Dụ Giang lấy tàn chi của thai chết lưu được niêm phong bằng nhựa từ túi giấy bên cạnh, màu của thai nát đã sẫm đi. Sắc mặt em lập tức thay đổi, suýt chút đã hét lên nhưng lại che miệng theo bản năng, em nhìn chằm chằm cái túi hồi lâu, thở một hơi rồi mới lạnh lùng nói: "Đưa nó cho tôi."
Dụ Giang lắc đầu: "Trẻ con không được đụng vào những thứ này."
"Đưa cho tôi." Cô bé đưa tay, nghiến răng nghiến lợi: "Một ngày nào đó tôi phải quăng nó vào mặt tên súc vật kia!"
Dụ Giang nở nụ cười, cất túi đi: "Cô không giữ nó được, thời tiết thế này sẽ thối rửa rất nhanh, tôi để trong kho đông lạnh giữ giúp cô, khi nào cần cô có thể quăng nó vào mặt gã."
Cô bé kinh ngạc nhìn gã nhưng cuối cùng cũng không bình luận gì về hành vi của giáo sư, chỉ lễ phép nói: "Cảm ơn."
Dụ Giang hài lòng: "Thai nhi quá lớn nên nhất định phải nạo sạch. Cô sẽ còn đau một lúc, đây là điều không tránh khỏi."
"Vậy thì cứ để nó đau đi, không sao, chẳng là gì so với thời gian sống trong tay tên súc vật đó." Cô gái cười lạnh nhìn chằm chằm bụng mình: "Đáng lẽ phải cắt bỏ nó đi từ sớm, sau này sẽ không còn ai có ý đồ đến nó nữa."
Trong mắt Dụ Giang lộ vẻ tán thưởng: "Cô còn nhỏ, đừng tàn nhẫn với mình quá."
"Ông là đàn ông, ông không hiểu." Cô bé chỉ vào vị trí tử cung: "Nó biết sinh con, biết sản xuất nên mới có giá trị. Trên người tôi chẳng khác nào ôm một cái túi vàng, chỉ cần nó còn ở chỗ tôi, tôi sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ cần vứt nó đi tôi mới được an toàn. Không có người đàn ông nào muốn chạm vào một người phụ nữ không có tử cung."
Cô bé nói những lời này với một khuôn mặt trẻ con trông có hơi buồn cười. Dụ Giang nói: "Điều này quá cực đoan, tôi có thể hiểu tại sao cô lại có suy nghĩ này nhưng thân thể là của cô, hận thân thể mình cũng không có lợi ích gì. Đừng xem tử cung như kẻ thù của mình, cũng đừng xem đàn ông là kẻ thù, nếu như cô xem nó là một công cụ sản xuất, vậy thì nó thật sự chỉ là một công cụ sản xuất mà thôi."
Sắc mặt cô gái rất tệ: "Cho dù tôi không nghĩ vậy, chẳng lẽ người khác thì không?"
Dụ Giang mỉm cười: "Xảy ra chuyện thế này không phải lỗi của cô, cô đã cố gắng hết sức để bảo vệ mình khỏi tổn thương nhất có thể, cô đã làm rất tốt, đừng hà khắc với bản thân mình. Có thể sau này cô sẽ gặp được người mình yêu sâu đậm, sinh ra thế hệ tiếp theo cùng người ấy."
"Tôi tình nguyện độc thân cả đời." Cô gái bướng bỉnh.
Dụ Giang xem em như tuổi dậy thì. Khi người ta còn trẻ, khó tránh khỏi khao khát sự cô độc.
"Tử cung rất quan trọng với phụ nữ, không chỉ vì có giá trị sinh sản mà còn vì nó cân đối cơ thể, có lợi cho sức khỏe. Giáo viên sinh học có nói với cô rằng tử cung là điều kiện tất yếu để có kinh nguyệt, kinh nguyệt định kỳ sẽ bài tiết chất bẩn trong cơ thể ra ngoài và duy trì quá trình trao đổi chất tốt. Nếu mất tử cung sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn với sức khỏe của cô." Dụ Giang nói: "Đừng giận dỗi cơ thể mình chỉ để hả giận, điều này rất không khôn ngoan."
Sắc mặt của cô gái nhu hòa hơn, rũ mắt: "Tôi biết..."
"Nghỉ ngơi cho tốt đi," Dụ Giang sờ trán em: "Nếu thật sự quá đau, tôi có thể cho cô uống thuốc giảm đau nhưng không thể lạm dụng, cô phải tự mình vượt qua. Tin tôi đi, một khi qua rồi, mọi thứ sẽ ổn thôi."
Cô gái gật đầu, nói đầy kiêu ngạo: "Tôi sẽ sống sót."
Dụ Giang không nghi ngờ quyết tâm của em: "Cô bé ngoan."
Vì vậy, khi Lâm Tuyết Trì đến thăm Sher, cô bé đã hồi phục khá tốt, em nhanh chóng tìm thấy niềm vui trong bệnh viện. Một ngày nọ Lâm Tuyết Trì đẩy cửa phòng bệnh ra, cô bé mặt mày yếu đuối chán nản dựa vào lòng y tá trưởng, thở dài: "Con chưa từng được mẹ ôm như thế này, người có thể ôm con thêm chút nữa được không?" Gương mặt vô tội lừa y tá trưởng một nước, y tá trưởng đã nghe về những gì xảy ra với cô bé đáng thương, vì dỗ dành em vui, ngày nào y tá trưởng cũng miễn phí nước trái cây, đồ vặt, thậm chí còn tự bỏ tiền túi mua sách truyện cho em.
Bác sĩ ngoại khoa nghẹn họng sững sờ nhìn cảnh này, cô bé ranh mãnh nháy mắt với anh, bác sĩ phụ trách không thể không đưa y tá trưởng đi trước, sau đó tịch thu bánh kẹo của em: "Không được ăn nhiều đồ ngọt, bao nhiêu tuổi rồi."
"Cô ấy tự nguyện cho con chứ bộ." Cô bé bĩu môi, "Cũng có phải con ép đâu."
"Con đừng giả bộ đáng thương. Y tá trong toàn khu nội trú này bị con lừa cả rồi." Lâm Tuyết Trì đã nhìn thấu mánh khóe của em.
Cô bé cười đắc ý: "Đừng nghiêm túc vậy mà, con ở đây một mình không ai nương tựa, cũng không làm chuyện quá đáng, chỉ kiếm tí miếng ăn miếng uống cũng là điều dễ hiểu mà, bằng không con sẽ chết đói đó."
"Tôi nghe y tá nói con ăn gì cũng ít, có phải còn đau bụng không?" Lâm Tuyết Trì cố nén vẻ mặt: "Nếu cảm thấy không khỏe nhất định phải nói cho tôi biết, biết không? Lỡ nhiễm trùng hay viêm nhiễm điều trị sớm sẽ tốt hơn, cùng lắm chỉ uống thuốc tiêm vài mũi, còn trễ hơn tôi không chắc có động dao lần nữa không đâu đấy."
Nói đến đây, vẻ mặt cô bé nhẫn nhịn, khẽ cắn môi: "Con không có tiền nằm viện hay chi những bữa ăn bổ dưỡng, chú có thể cho con mượn ít tiền trước được không? Ngày mai con ra ngoài tìm việc, kiếm được tiền sẽ trả lại cho chú."
"Dụ Giang đã thanh toán hóa đơn cho con rồi, đừng lo." Lâm Tuyết Trì còn tưởng cô bé muốn nói gì, thấy vẻ mặt cay đắng hận thù của em thì buồn cười: "Bây giờ con thế này còn muốn tìm việc ở đâu? Con mới mười hai tuổi, những chỗ đàng hoàng sẽ không sử dụng lao động trẻ em bất hợp pháp? Cho dù làm cu li trong phố Tàu cũng không thuê con."
Cô bé càng hậm hực thêm: "Sẽ có cách kiếm tiền thôi."
"Bé cưng, tiền không phải là thứ cấp thiết nhất, tương lai của con mới cần." Lâm Tuyết Trì ngồi bên giường: "Con đã nghĩ xem tiếp theo phải làm gì chưa? Con còn phải đi học, được nhận sự giáo dục, người cha nguy hiểm ngầm kia của con còn chưa được loại trừ hoàn toàn."
Nhắc đến cha, cô bé phản ứng rất kịch liệt: "Ông ta không phải cha tôi!"
Lâm Tuyết Trì rất hiểu cảm giác của em: "Ý của tôi là, chúng tôi có thể hỗ trợ con báo cảnh sát, tôi vẫn còn lưu giữ giám định vết thương và hồ sơ bệnh của con đây, điều này rất có lợi cho cảnh sát trong việc thu thập chứng cứ, bao gồm cả thai chết lưu, có thể dùng làm chứng cứ. Con phải tống gã vào tù, rồi tương lai của con sẽ an toàn, hiểu chưa?"
"Vậy... có nghĩa là sẽ có rất nhiều người biết chuyện tôi bị cha cưỡng hiếp đúng không?" Cô bé nhìn anh.
Lâm Tuyết Trì cũng lo lắng vấn đề này: "Đúng, nếu như báo cảnh sát, chuyện này sẽ bị công khai, chắc chắn danh dự của con sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên chuyện này nên làm thế nào phụ thuộc vào con, con có dũng khí đối mặt với vấn đề này không."
"Chú để tôi suy nghĩ lại." Cô bé cắn ngón tay, chau mày: "Chú để tôi suy nghĩ đã, bây giờ tôi cũng không biết."
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Con có đủ thời gian để lên kế hoạch cho mình, tôi chỉ muốn nói với con, dù con đưa ra quyết định nào chúng tôi cũng sẽ giúp con, con đừng cảm thấy mình cô độc một mình. Con cũng không cần phải chịu đựng một mình."
"Chú và Dụ Giang..." Cô gái do dự: "Hai người đồng tính đúng không?"
Thật ra em cũng không hiểu lắm từ đồng tính này, chỉ biết từ thế này đại khái là dùng để miêu tả mối quan hệ không phải nam nữ. Lâm Tuyết Trì bị sự nhạy cảm của cô bé làm kinh ngạc, chỉ có thể trả lời em: "Dụ Giang là bạn đời của tôi."
"Tôi cảm thấy ông ấy không phải là người tốt." Cô bé nói theo trực giác: "Chú không giống, tại sao hai người lại bên nhau?"
Lâm Tuyết Trì mỉm cười: "Con còn chưa đến lúc để hiểu loại chuyện này đâu."
2.
Sau khi xuất viện, Sher tạm thời sống với Lâm Tuyết Trì và Dụ Giang.
Cô bé giống như một con thú thận trọng, đi tuần tra phòng khách một vòng, sau đó chọn chiếc ghế dài cạnh lò sưởi và đặt con búp bê Lâm Tuyết Trì mua cho lên tay vịn, ám chỉ rằng từ giờ em sẽ ngủ ở đây. Lâm Tuyết Trì dở khóc dở cười thu dọn phòng cho khách, mua thêm quần áo và vật dụng hàng ngày. Cô bé thích nghi rất nhanh, ra dáng vào phòng làm việc theo Dụ Giang học tập. Dụ Giang làm việc, cô bé cũng cầm một cuốn sách ngồi khoanh chân trên ghế bên cạnh đọc, thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi về vấn đề mình không hiểu.
Chuyện xảy ra trước khi bắt đầu học kỳ mùa thu.
Hôm đó, hai người lớn đều không có ở nhà, cô bé dọn bữa sáng xong sau đó ra sân sau cho cừu ăn. Lâm Tuyết Trì nuôi một con cừu non, nói là chờ nó lớn rồi giết thịt, cô bé rất thích cừu, em chủ động cho nó ăn, háo hức được thử thịt cừu càng sớm càng tốt.
Đột nhiên con cừu kêu lên một tiếng cảnh giác, lo lắng lùi về sau. Cô bé lấy làm lạ, quay lại thì thấy một gã đàn ông cao gầy, râu ria xồm xoàm đứng ngoài tường sân cách em chưa đầy năm mét, nhìn em bằng ánh mắt hung bạo thèm thuồng.
— Đó là cha ruột của em.
Em chết lặng, không kịp hét đã quay người chạy vào nhà, bên tai là tiếng gã đàn ông la lên.
Cô bé chạy một mạch lên lầu khóa cửa lại, còn kéo ghế tấn cửa, lúc này mới run rẩy chạm vào điện thoại trên tủ đầu giường, em gọi cho Dụ Giang, rất nhanh sau đó giọng của người bên kia vang lên từ loa —
"Xin chào."
"Cứu con! Dụ Giang, cứu con!" Em kêu khóc: "Là cha con! Cứu con!"
Dụ Giang thoáng cân nhắc, nói: "Bình tĩnh nào bé con, đã xảy ra chuyện gì?"
"Gã tìm được con rồi... Gã đang ở trong nhà..." Cô bé khóc thút thít. Lúc này em nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến."
Dụ Giang nói: "Tôi biết rồi, bây giờ tôi về ngay, tìm cách bảo vệ mình trước, nghe chưa?"
Cô bé núp dưới chân giường, nhìn cửa chằm chằm, run giọng: "Vâng, ông mau về."
Tiếng bước chân qua lại một lúc, gã bên ngoài bắt đầu gõ cửa. Tiếng chửi quen thuộc vang lên –
"Con đĩ nhỏ, mở cửa ra!" Gã đấm đá cửa: "Mày cho rằng mày trốn được đi đâu? Đừng có mơ, về nhà với tao, mẹ nó tìm mày mấy tháng rồi! Mày thì hay lắm, trèo được vào nhà cao cửa rộng thế này, hả?"
Gã đá mạnh cửa, chửi bới bằng giọng quê mùa: "Đồ đê tiện! Đừng tưởng tao không biết, mày cho bao nhiêu thằng ** rồi hả? Có cho tụi nó bóp vú mày chưa? Đồ đĩ chỉ biết cho trai nện! Cho cha mày *** chưa đủ, còn phải ra ngoài cho thằng khác ***, sao tao lại có đứa con gái dâm đãng không biết xấu hổ như mày hả?"
Cô bé vừa giận vừa sợ, một tay nắm chặt tay nắm tủ đầu giường, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo làm em gom hết dũng khí thu nắm đấm lại.
Gã đàn ông vẫn đang đập cửa thì cửa đột ngột tự mở ra.
Cô bé mang gương mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt gã với nụ cười kỳ lạ: "Cha."
Gã kinh ngạc, thay đổi thái độ thô bạo vừa nãy ngay lập tức: "Baby!"
Cô bé lùi hai bước ngăn lại bước tiến của gã: "Cha, con còn đang có con đấy."
Gã giật mình như thể nhớ ra chuyện có con, thật sự đình chỉ suy nghĩ về việc vung nắm đấm. Gã nhìn bụng cô bé: "Đúng đúng đúng, còn có con của chúng ta. Con đâu? Sao bụng vẫn chỉ có nhiêu đó?"
Cô bé dẫn gã vào phòng, chắp tay sau lưng ra chiều ngoan ngoãn: "Đã bao nhiêu tháng, con chào đời rồi, cha muốn xem không? Là con của tôi và cha."
Gã cười bỉ ổi: "Oh oh, sinh rồi hả, con đâu?"
Cô bé chỉ vào chiếc sọt tre đặt bên cửa sổ: "Ngủ rồi, cha đừng đánh thức nó, khó lắm mới dỗ ngủ được."
Gã sốt ruột bước đến bên cửa sổ. Chỉ thấy một đống tã lót màu xanh nằm trong giỏ, đậy kín. Gã cẩn thận lấy tã lên, nén giận: "Con cũng thật là, sao chăm con được đây? Thế này con sẽ khó thở, phải chừa một khoảng trống ra mới được. Nào để cha xem, cha và con của baby... Á –"
Gã bị cảnh tượng trước mắt hù hết hồn, sau lớp tã là đầu một đứa trẻ lăn trong sọt tre, nghiêng qua một bên, gã rút tay lại theo bản năng, nhìn ngón tay dính máu hoảng sợ vô cùng. Đây không phải là con, rõ ràng là tàn chi nát vụn!
Ngay lúc gã tức giận muốn quay đầu lại chất vấn thì cô bé đã nhào tới, dùng sức đẩy gã ra khỏi cửa sổ! Gã còn chưa kịp kêu lên, khuôn mặt lạnh nhạt của em đã mơ hồ phản chiếu trong đôi đồng tử đang giãn ra của gã, gã ngã ngửa ra ngoài cửa sổ.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, bản năng sinh tồn khiến gã nắm lấy khung cửa sổ sắt, cơ thể chúi ra bên ngoài. Gã không kìm được nhìn xuống dưới lầu, không khỏi toát mồ hôi lạnh, hoảng sợ kêu cứu: "Cứu tao! Kéo tao lên!"
Cô gái không ngờ gã có thể giãy giụa, em rất sợ gã sẽ bò từ cửa sổ vào, em không chút nghĩ ngợi nhặt đầu đứa bé quăng lên mặt gã, không ngờ gã sợ đến mất hồn nhưng vẫn nắm chặt không buông, còn không biết xấu hổ tuyệt vọng cầu xin: "Baby, cha yêu con... cha hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương con nữa, được không... Cha hứa!"
Cô gái lạnh lùng nhìn gã: "Tôi chỉ mong ông bị xé xác!"
Lúc này em liếc thấy sân ngoài cửa sổ, Dụ Giang đang đi vào, ngẩng đầu nhìn lên trên này.
Cô gái vẫn còn thở dốc sau giây phút nguy hiểm. Lúc này em tràn đầy tức giận, hận không thể đẩy thẳng cha ruột của mình ra ngoài, gã ngã thành nát bấy mới có thể loại bỏ nỗi sợ trong lòng em, nhưng dù sao em cũng chưa từng làm hại bất kỳ sinh mệnh nào, em do dự trước một bước quyết định, trông mong nhìn về phía người đàn ông dưới sân cầu cứu.
Dụ Giang ngẩng đầu mỉm cười với em, khẽ gật đầu. Cô gái như được cổ cũ, em chộp lấy cây bút trên bàn, cắm mạnh vào tay gã cha ruột!
Theo tiếng hét thảm thiết, cơ thể gã cha rơi bịch xuống bãi cỏ trong sân.
Độ cao của tầng lầu vẫn chưa đủ để lấy mạng gã, gã chỉ thấy toàn thân đau đớn vô cùng, cột sống yếu ớt như gãy đôi. Gã há miệng muốn tiếp tục kêu cứu nhưng lại bị một bóng đen bao trùm từ trên xuống. Gã nhìn thấy một người đàn ông trung niên tiến lại gần với nụ cười trên môi.
"Thưa ngài, xin hãy giữ yên lặng." Người đàn ông nói thế.
Rồi một chân giẫm lên cổ gã. Chỉ một tiếng cụp nhỏ, cổ gã đã gãy mất.
Cô gái chạy từ trên lầu xuống, sợ hãi nhìn xác chết: "Ông ta.. Ông ta... chết chưa."
Bàn tay cầm bút máy của cô gái lạnh toát. Dụ Giang kéo tay em, khép mắt gã cha ruột lại. Bàn tay nhỏ nhắn xẹt qua chóp mũi gã cha, không còn bất cứ dấu hiệu hô hấp nào, lúc này em mới thả lỏng thở phào nhẹ nhõm.
"Chết là tốt rồi, chết là tốt rồi." Em lầm bầm tới lui câu này.
Dụ Giang liếc cô bé, ngồi xuống ôm xác đi vào nhà: "Con đi theo tôi."
Cô gái không đoán được gã đang nghĩ gì nên ngoan ngoãn đi theo sau theo. Hai người lần lượt lên lầu, đi vào phòng làm việc, Dụ Giang lấy từ trong tủ ra một túi đựng xác lớn bỏ gã cha ruột vào trong, sau đó tùy tiện đặt dưới đất, chỉ vào ghế sô pha: "Ngồi đi."
Dưới vẻ uy nghiêm của gã, cô bé rụt rè ngồi xuống.
"Con giết gã." Dụ Giang ngồi xuống đối diện rót cho em một ly nước ấm: "Đây là cha ruột của con, đúng không?"
Cô bé ôm ly nước, cảm xúc xem như bình tĩnh: "Đúng, tôi không giết gã, gã sẽ mang tôi về nhà. Tôi chỉ có thể giết gã."
"Có sợ không?" Dụ Giang hỏi.
Ánh mắt cô bé rơi vào túi đựng xác, lắc đầu: "Từ lần đầu tiên gã cưỡng hiếp tôi, tôi đã có dự cảm này, dự cảm tôi sẽ giết gã. Khi bắt đầu tôi vẫn còn chút do dự, có lẽ là vì tôi quá hèn nhát."
Dụ Giang không giấu được vẻ vui mừng: "Con đã làm rất tốt."
"Ông còn nhớ cuốn sách về pháp luật theo tập quán của La Mã cổ đại mà lần trước ông đã đọc cho tôi nghe không?" Cô bé chợt nói: "Trong đó có một câu gọi là "Ăn miếng trả miếng". Là ông nói với tôi, ý của câu này là, khi có người đánh tôi, tôi có quyền đánh trả lại, điều này được pháp luật cho phép vào thời điểm đó. Tôi ủng hộ những người hiện đại khôi phục luật này."
Dụ Giang mỉm cười: "Pháp luật theo tập quán đã từng hoành hành suốt bốn thế kỷ, mãi đến giữa thế kỷ thứ tư trước Công nguyên nó mới từ từ chuyển sang luật văn bản chính thức. Nhưng sau đó người La Mã dần dần bắt đầu loại bỏ những thứ quá man rợ và điều khoản bạo lực. Điều này cho thấy xu hướng phát triển của nền văn minh nhân loại là chống lại bạo lực, đến hôm nay mọi người vẫn đang nỗ lực để loại bỏ các yếu tố bạo lực trong bản chất con người."
Cô gái nói: "Tôi không nghĩ thế, nếu xem bạo lực là kẻ thù của bản chất con người hay của nền văn minh thì điều đó đồng nghĩa với việc phủ nhận sự toàn vẹn của loài người, cũng như phủ nhận bản thân. Vì con người có bản chất và khả năng bạo lực, vậy tại sao chúng ta không thể dùng chúng chứ?"
"Bởi vì đại đa số con người khó mà sử dụng chúng, nếu dùng không tốt sẽ tổn thương người khác."
"Chẳng lẽ văn minh không tổn thương người khác hay sao?" Cô bé cười lạnh: "Nói như thể ông và tôi ngồi cùng bàn nói chuyện, chỉ cần không dùng dao súng là sẽ không bị ngôn ngữ làm tổn thương vậy."
Dụ Giang nói: "Chí ít nó ít có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng con người."
"Không phải ông nghiên cứu tôn giáo sao? Ông thật sự nghĩ vậy?" Cô bé hỏi sắc bén: "Có đôi khi ý thức ảnh hưởng đến con người còn đáng sợ hơn bạo lực nhỉ? Bạo lực và văn minh là song hành, không có bạo lực sẽ không có văn minh. Nhân loại chỉ đang chiến đấu bằng một hình thức khác thôi, luôn khoe rằng mình văn minh đạo đức nhưng chưa chắc đã sạch sẽ bao nhiêu."
"Tôi nói thế này là để nhắc nhở con, bạo lực là một phương pháp rất hữu dụng, con vừa trải nghiệm rồi đấy." Dụ Giang thu hồi nụ cười trên mặt, nói nghiêm túc: "Con còn rất nhỏ, một khi thử phương pháp rất đơn giản và hiệu quả này, con sẽ không thể ngừng lại và muốn dùng phương pháp này để giải quyết mọi vấn đề. Nhưng bạo lực thường không đơn giản như con nghĩ, phải trả một cái giá đắt cho việc dùng nó, hiểu chưa?"
Cô bé há miệng, không nói gì, chỉ gật đầu.
"Kiểm soát ham muốn của mình, phát huy vào đúng thời điểm mới mang lại cảm giác thành tựu. Đừng lạm dụng quân bài trong tay, nếu không cục diện đẹp sẽ bị con hủy hoại." Dụ Giang cảnh cáo: "Tôi thưởng thức một người quyết đoán có thủ đoạn nhưng đó là ở thời điểm quyết định, nhất là người ở bên cạnh tôi, tôi không cho phép sự tầm thường và tham lam, con phải nhớ lấy."
Gã uy hiếp, cô gái bị khí thế của gã áp chế không dám phản đối nữa: "Vâng, tôi nhớ rồi."
Dụ Giang hít sâu một hơi, vẻ mặt hòa hoãn dần: "Ngoan."
Cô bé nhìn túi đựng xác không chắc lắm: "Chúng ta... không báo cảnh sát sao?"
"Con muốn báo cảnh sát?" Dụ Giang hỏi.
Mặc dù giọng điệu là hỏi nhưng không biết vì sao cô bé không dám trả lời khẳng định, trong tiềm thức em cảm thấy nếu mình trả lời vâng thì sẽ chịu một số hậu quả không ngờ tới: "Không, tôi không muốn để bất kỳ ai biết."
"Vậy là được rồi, con cứ xem như chưa có gì xảy ra." Dụ Giang nói.
Cuối cùng thì chuyện này cũng không giấu được Lâm Tuyết Trì, hoặc là nói Dụ Giang vốn không muốn giấu Lâm Tuyết Trì.
Trong lúc ăn tối, giáo sư nói chuyện như thể đang bàn chuyện nhà, Lâm Tuyết Trì dừng muỗng lại: "Xác đâu?"
"Trong kho đông lạnh." Dụ Giang nói.
Ánh mắt Lâm Tuyết Trì chuyển sang cô bé, em cắn nĩa không nói tiếng nào.
"Không bị thương chứ?" Lâm Tuyết Trì hỏi.
Cô bé lắc đầu giống như sợ anh đột ngột nổi giận.
Nhưng bác sĩ ngoại khoa chỉ nhướng mày, cười lạnh: "Chết cũng chết rồi, dù sao tôi không ở đây thì có gì không dám làm."
Cô bé tưởng rằng anh đang nói mình, vội vàng muốn giải thích thì Dụ Giang đã nói trước: "Chuyện xảy ra đột ngột, con bé gọi điện cho em không được nên mới gọi cho ta, cũng không phải không nói với em, chẳng phải mọi người đều nói công khai đấy sao."
Lâm Tuyết Trì vứt muỗng xuống, cao giọng: "Tôi nói chuyện gọi điện hả? Người đừng tưởng tôi không biết, con bé mới bao nhiêu tuổi? Người lại dám dạy con bé làm chuyện nguy hiểm thế này hả?"
Cô bé vội nói xen vào: "Không phải Dụ Giang xúi con..."
"Con im lặng, không liên quan tới con." Lâm Tuyết Trì trừng mắt chỉ vào Dụ Giang: "Dụ Giang, ông an phận vài năm lại ngứa tay đúng không? Muốn giết người thì bây giờ trước mặt ông đang có một đây, giết tôi rồi sau này không ai xen vào ông muốn làm gì nữa."
Dụ Giang bật cười, nháy mắt để cô bé đi trước, sau đó nói: "Quả thật ta có giúp một tay nhưng em không thấy tình hình lúc đó, lúc ta về gã đã treo người ngoài cửa sổ rồi, em bắt con bé phải làm sao đây? Con bé rất sợ cũng chỉ có thể làm thế, ta không thuận theo chẳng phải càng làm con bé sợ hơn ư?"
"Ông bớt đi." Lâm Tuyết Trì không dính chiêu gã thế này nữa: "Ngày xưa tôi bị người dạy dỗ thế nào tôi còn không biết chắc?"
Dụ Giang cũng buông dao nĩa xuống: "Vậy cuối cùng điều em sợ là ta tìm một người thay thế em hay là sợ ta giết người?"
"Ông đề cao mình quá rồi, người đã hơn năm mươi, chờ con bé này lớn người cũng bao tuổi rồi hử? Một lão già nát nước còn muốn người ta sùng bái mỗi ngày? Cũng không biết xấu hổ." Lâm Tuyết Trì nhìn gã hung dữ.
Dụ Giang cười: "Giờ em cũng biết rồi đấy, vậy còn sợ gì nữa?"
"Tôi sợ? Không phải tôi sợ, mà là người làm gì cũng nên nói với tôi một tiếng." Lâm Tuyết Trì trầm xuống: "Chết người rồi mới thông báo với tôi thì xem là gì? Dù cho tôi đang ở phòng phẫu thuật không tiện nghe máy thì chuyện này thật sự khẩn cấp đến vậy hả? Người đừng lừa tôi, ngã từ trên lầu xuống chết người được chắc? Người tưởng ai cũng là con bé mười hai tuổi?"
Dụ Giang nói: "Em đừng nghĩ con bé ngốc, bây giờ con bé còn nhỏ còn miễn cưỡng lừa được nhưng con bé còn điên cuồng hơn em nhiều."
"Ý người là sao?" Lâm Tuyết Trì nhíu mày.
Dụ Giang kế lại cuộc trò chuyện lúc chiều: "Ta hơi lo lắng đứa bé này, nó bị ngược đãi quá sớm, có lẽ đây không phải là một chuyện tốt. Ta cũng không quá thích con bé, sau khi chuyện này kết thúc nhanh chóng sắp xếp cẩn thận cho nó, ít dính líu tới vẫn tốt hơn."
Lúc này Lâm Tuyết Trì mới hiểu ra, thở dài: "Thật là nghiệp chướng."
3. ❤️🔥
Hai người ra khỏi phòng ăn, trong một lúc không thấy tung tích cô bé đâu.
Lâm Tuyết Trì lên lầu tìm, tìm được cô bé đang nép mình trên ghế sô pha ôm một cuốn tập tranh dày cộp. Anh gọi: "Sher?"
Cô bé giật mình kêu lên như sợ hãi, ánh mắt nhìn anh sợ sệt.
Lâm Tuyết Trì sững sờ, thấy cô bé đột nhiên bật khóc.
"Á, xin lỗi, con..." Cô bé lau mặt, hoảng loạn nói: "Chú đừng nhìn!
Đừng nhìn!"
Lâm Tuyết Trì sực tỉnh, cảm giác áy náy trỗi dậy, anh ôm cô bé vào lòng: "Là tôi phải xin lỗi con."
Cô bé được anh ôm vào lòng đột ngột, cứng đờ cả người, em sụt sịt không kìm được nước mắt.
"Con đừng thấy có lỗi, không phải con có vấn đề gì, con là bé ngoan, Sher, con nhất định phải nhớ điều này, được không? Ta và Dụ Giang mới là người xấu." Lâm Tuyết Trì nói.
Cô bé thút thít, mở miệng: "Hai người sẽ đưa con đến cô nhi viện ạ? Hay là gửi cho một gia đình nào đó?"
Lâm Tuyết Trì không biết phải trả lời cô bé thế nào.
Cô bé hiểu chuyện buồn bã nói: "Vậy sau này con có thể quay lại gặp chú được không?"
Lâm Tuyết Trì gật đầu: "Đương nhiên là được. Chúng ta hoan nghênh con trở lại bất cứ lúc nào."
"Vâng." Cô bé ôm lại anh, gật đầu.
Lâm Tuyết Trì thơm má cô bé, gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mặt, trông rất điềm đạm đáng yêu.
Lâm Tuyết Trì giật mình, chợt nhớ về Lâm Tuyết Mi khi cô còn nhỏ. Khi Lâm Giản vừa bỏ nhà đi, mỗi ngày anh phải tìm mọi cách để bảo vệ em gái mình, mỗi khi Lâm Tuyết Mi khóc luôn sẽ trốn trong vòng tay anh, cũng thút tha thút thít, nước mắt nước mũi tèm lem thế này. Chỉ cần em gái dùng vẻ mặt này nhìn anh, anh sẽ mềm lòng rối bời, hái sao hái trăng cũng muốn làm cô vui vẻ.
Buổi tối tắm xong, Lâm Tuyết Trì mặc áo ngủ bằng lụa đi ra, ghé sát vào người giáo sư, đưa tay tháo thắt lưng của gã.
Dụ Giang tháo kính xuống, ôm mặt anh qua hôn: "Không giận nữa à?"
Lâm Tuyết Trì dụi vào lòng gã, nũng nịu: "Thương lượng với người một chuyện được không?"
Dụ Giang biết anh có việc: "Chuyện gì?"
"Chúng ta kết hôn đi." Lâm Tuyết Trì hôn lên chiếc cằm sạch sẽ của gã.
Tay Dụ Giang đang đặt trên eo anh khựng lại. Lâm Tuyết Trì hôn lên môi gã: "Hình như Thụy Sĩ hợp pháp kết hôn đồng tính nhỉ?"
"Sao lại muốn kết hôn?" Dụ Giang hỏi.
Lâm Tuyết Trì tựa đầu vào vai gã: "Tôi muốn giữa đứa bé kia lại."
"Con bé nói muốn ở lại?" Dụ Giang híp mắt.
Lâm Tuyết Trì lắc đầu: "Là tôi muốn giữa con bé lại. Người xem, bình thương tôi bận rộn thế này, lúc người ở nhà cần có người chăm sóc đúng không? Chờ chúng ta già rồi, ít nhất bên cạnh cũng có ai đó."
Giáo sư không có hứng thú với cuộc sống thế này: "Ta không thích trẻ con."
Lâm Tuyết Trì cảm nhận được gã không vui lắm, anh vuốt ve eo gã: "Nhưng tôi cảm thấy người sẽ thích nó, con bé không phải là một đứa trẻ bình thường mà là một tiểu quỷ, thú vị hơn mấy đứa trẻ khác nhiều."
"Thế à?" Dụ Giang vuốt ve mặt anh: "Ta chỉ cần một đứa trẻ là em, em thú vị hơn con bé."
Lòng hư vinh của Lâm Tuyết Trì được thỏa mãn: "Nhưng bây giờ tôi không muốn làm con của người." Anh cố tình xoa đũng quần của gã đàn ông, nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi muốn kết hôn với người, trở thành bạn đời hợp pháp của người, không ai có thể cướp quyền làm bạn đời hợp pháp của tôi hết, giống như không ai có thể phủ nhận sự thật rằng tôi thuộc về người."
Dụ Giang nghiêng đầu tựa như đang suy nghĩ. Lâm Tuyết Trì biết gã đang nghĩ gì. Để Sher ở lại sẽ tạo thêm một yếu tố không chắc chắn khác vào cuộc sống của họ, Dụ Giang cũng sẽ suy nghĩ xem liệu gã có thể kiểm soát tình hình này được không. Rõ ràng Sher không phải là đèn cạn dầu, có thể bản chất cô bé không ngây thơ nhưng chưa chắc đã giống loại người như Dụ Giang – cũng chưa chắc là vật sẽ họp theo loài. Thế là Lâm Tuyết Trì tính toán trong lòng, anh tò mò không biết nếu hai con sói này được đặt cùng nhau, bất kể phát sinh tình huống thế nào, nhất định đều sẽ rất thú vị.
Đương nhiên anh cũng cảm nhận được Dụ Giang có thể bất an. Bao nhiêu năm nay anh là đứa trẻ duy nhất và cũng là người thân thiết của gã. Cho dù là Sher cũng không thể phá vỡ cục diện này. Cho nên muốn để Dụ Giang an tâm, cách duy nhất là họ kết hôn, để thiết lập một mối quan hệ không thể thay thế được giữa anh và gã, để đảm bảo sự thân thiết giữa hai người.
"Ngày mai đi chọn một đôi nhẫn đi." Lâm Tuyết Trì gối đầu lên vai gã đàn ông: "Xem như một lời đáp cho Tuyết Mi và mẹ."
Anh nói vậy, quả nhiên Dụ Giang thả lỏng hơn: "Là vì Tuyết Mi?"
Từ đầu đến cuối gã luôn nợ Lâm Tuyết Trì về chuyện của Lâm Tuyết Mi, nếu thật sự phải dùng cách này để bù đắp cũng không phải không thể.
"Nuôi nấng đứa trẻ này khôn lớn cũng xem như bù đắp tội lỗi ngày xưa, không được hở?" Lâm Tuyết Trì hỏi.
Cuối cùng Dụ Giang cũng gật đầu: "Được, nghe em."
Lâm Tuyết Trì trở người, để gã đè lên người mình, sau đó bắt đầu cởi quần: "Đêm tân hôn, muốn ăn mừng chút không?"
Áo ngủ bằng lụa của anh đã cởi, lộ lồng ngực trắng ngần sạch sẽ, núm vú có màu sẫm, quầng vú cũng rất to, đây là kết quả hai người ân ái nhiều năm mà thành. Bác sĩ xoa nắn đầu nhũ, đưa đến bên miệng giáo sư: "Daddy..."
Dụ Giang cười, cúi xuống liếm láp, Lâm Tuyết Trì vòng tay ôm cổ gã, khẽ ngâm nga.
Mấy năm nay công việc của hai người không còn bận như trước nên tần suất giường chiếu cũng tăng lên. Có đôi khi hai người quần nhau đến muộn, ngày hôm sau Lâm Tuyết Trì đau lưng mỏi eo không đứng thẳng nổi trước bàn mổ. Lâm Tuyết Trì ở độ tuổi này là lúc cơ thể khỏe mạnh nhất, rất dễ bị khơi mào ham muốn, Dụ Giang trêu chọc một lúc cũng đã làm anh mất kiểm soát.
Đầu lưỡi của Dụ Giang đảo quanh đầu nhũ đang run rẩy, ngậm cả quầng vú vào miệng mút mát, Lâm Tuyết Trì hít một hơi thật sâu, ưỡn cả lồng ngực hằn khung xương, Dụ Giang liếm men theo từ xương xuống lỗ rốn mềm mại.
Lâm Tuyết Trì nhìn xuống dương v*t đang cương cứng, đưa tay nắm lấy dục vọng của hai người lại với nhau để xoa dịu, những sợi lông cọ xát mang theo chút đau đớn thô ráp, nhưng khoái cảm mỏng manh như tĩnh điện cũng dâng lên theo sau, Lâm Tuyết Trì cắn vai Dụ Giang, không nhịn được cơn động tình nhấp eo xọ xát. Anh gần như không thể giữ được dương v*t sưng to của Dụ Giang, chẳng mấy chốc tay anh đã dính dấp ẩm ướt.
"Nếm thử nào." Dụ Giang nắm tay đưa lên miệng.
Lâm Tuyết Trì vươn lưỡi liếm láp. Anh biết vị tinh dịch, khi còn đi học trên sách giáo khoa cũng có ít mùi tinh nhưng thời điểm thật sự thử nó không nhiều. Chất lỏng trộn lẫn mùi của gã và mình mang theo vị chát nhạt.
Dụ Giang nghiêng người mút sạch từng ngón tay anh, Lâm Tuyết Trì bị gã làm cho ngứa ngáy trong lòng. Đầu ngón tay thông với con tim, anh cảm giác như có người liếm trái tim mình, kẽ ngón tay còn hơi ngứa ngáy, anh khẽ cười thành tiếng.
Nhưng anh không đắc ý được bao lâu, vật kia của Dụ Giang đã đâm vào lối vào của anh. Lâm Tuyết Trì híp mắt, cảm nhận được đầu khất to tròn đầy đặn của gã đàn ông đang mở rộng trực tràng của mình, chậm chập thúc đẩy làm toàn thân nóng bừng.
"A... Ha ha..." Ga giường tối màu làm làn da trắng ngần của anh như phát sáng lạ thường, trên trán Lâm Tuyết Trì lấm tấm mồ hôi, hai chân thon dài quấn hông gã đàn ông, tạo thành một tư thế làm người ta e thẹn.
Dụ Giang thúc đẩy đều đều, hôn lên cổ anh để lại dấu hồng ướt át: "Có ai phát hiện những vết hôn này trên người em không? Dr. Lim không có bạn gái, không có gia đình, chắc là có nhiều bạn giường lắm nhỉ?"
"Daddy... chậm lại... a a... ưm..." Lâm Tuyết Trì không thể khống chế cơ thể đong đưa eo theo nhịp điệu của Dụ Giang, anh nhắm nghiền hai mắt, miễn cưỡng trả lời Dụ Giang trong lúc gần như mất kiểm soát: "Em không có... A!"
"Không sao cả, sau này em là người kết hôn rồi, có thể thoải mái nói với người khác ông xã của em là ai, đúng không?" Dụ Giang liếm vành tai anh, giọng của một lão đàn ông năm mươi tuổi có đôi khi rất gợi cảm.
"Ưm..." Bác sĩ trẻ tuổi than một tiếng dài, vị hôn phu đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể anh.
Cơ thể quấn vào nhau tạo thành những tư thế khó tin, mỗi lần Dụ Giang đâm vào, những điểm mẫn cảm yếu ớt lại khiến cho các lớp thịt trong trực tràng rung lên sung sướng, mỗi lần như thế lại nuốt dương v*t của gã đàn ông vào sâu hơn. Tinh hoàn đập vào bờ mông ẩm ướt, mông bị dập đỏ ửng, phần thịt đỏ hồng ở cửa hậu lòi ra ngoài, lênh láng nước, túi tinh của Dụ Giang nhanh chóng được bờ mông ướt nước bôi trơn cho trơn trượt vô cùng. Lâm Tuyết Trì cắn môi thở dốc, anh chỉ cảm thấy thứ bên dưới đang nện anh đến khó thở, khoái cảm tích lũy áp chế thần kinh, đầu óc anh sắp bị cảm giác tình dục xâm chiếm hết không chừa lại bất kỳ chỗ nào.
Nếu còn tiếp tục thế này nữa chắc chắn ngày mai lại không thể đứng thẳng lưng bên bàn giải phẫu!
Lâm Tuyết Trì tủi thân mở mắt nhìn vị hôn phu của mình: "Mỏi lưng... Daddy..."
Dụ Giang bị vẻ mặt rưng rưng nước mắt của anh chọc cười, họ hôn nhau thân mật.
"Chịu chút nào. Đêm tân hôn không thể làm cho có, bà xã." Dụ Giang vừa hôn anh vừa thầm thì.
"A a a a —" Cuối cùng Lâm Tuyết Trì không thể chịu được lực hông của gã, hai chân tê liệt, nằm mềm người trên giường. Anh được gã đàn ông lót gối dưới mông, phang phập dữ dội, dùng lực cực kỳ xảo quyệt, đến cả trực tràng cũng nhóp nhép đầy tiếng nước.
Lâm Tuyết Trì khóc đến mức không thể rơi nước mắt được nữa, cắn chặt gối, bị hai chữ "bà xã" của Dụ Giang làm cho điên đảo, gương mặt anh đỏ hay, lẩm bẩm trong cơn mất ý thức: "Không phải bà xã... ưm... người mới là bà xã."
Dụ Giang cười khẽ, không tranh cãi với anh, gã hôn những mạch máu xanh hằn trên cổ Lâm Tuyết Trì, lại bắt đầu cày cuốc.
Nhiệt độ trên da trở nên nóng hổi, như thể chỉ cần chạm nhẹ vào là bốc cháy, cuối cùng Lâm Tuyết Trì cũng không biết mình đang nói gì, chỉ lắc đầu: "Không được nữa... A... đủ rồi... đừng mà..."
Khi đạt đến cao trào, anh cong người lại theo bản năng, sâu trong ý thức như pháo hoa nổ tung, sau khoảnh khắc đạt đỉnh, anh ngã xuống rơi thẳng vào vòng tay ấm áp của gã đàn ông, tiếp đất an toàn.
Hai tuần sau.
"Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, con bé phải theo học bù một năm, trình độ bây giờ của con bé không bằng trình độ của học sinh trung học cơ thể bình thường." Lâm Tuyết Trì tháo cà vạt, cởi áo sơ mi thay thành áo thun cotton ở nhà.
Dụ Giang nhìn thẻ học sinh trong tay, vẻ mặt cô bé trong ảnh rất lạnh lùng: "Con bé rất giỏi, đừng lo."
"Có người phụ đạo bài tập cho nó, em rất yên tâm." Lâm Tuyết Trì xoay lại, mỉm cười ôm chầm cổ gã.
Hai người hôn nhau một cách tự nhiên. Mùi nước hoa thoang thoảng trên người Lâm Tuyết Trì bị Dụ Giang nhạy bén bắt được: "Em rất ít khi dùng nước hoa."
"Là của chủ nhiệm con bé, nước hoa của cô ấy cách cả mét cũng còn nghe." Lâm Tuyết Trì bất lực lắc đầu.
Ánh mắt Dụ Giang lướt qua vai anh dừng vào bức ảnh trên tủ đầu giường – hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề ngồi cạnh lò sưởi trong phòng khách. Ánh mắt gã dịu dàng, nâng bàn tay đeo nhẫn cưới của Lâm Tuyết Trì lên hôn: "Vất vả cho em."
Lúc này có người gõ cửa.
Lâm Tuyết Trì quay đầu lại: "Mời vào."
Cửa mở ra một khe hở, lộ ra nụ cười ranh mãnh của cô bé gái: "Con không quấy rầy hai người chứ, nhưng hai người thật sự vẫn chưa đói hở?"
Lâm Tuyết Trì nhìn chồng, gật đầu: "Biết rồi, ra ngay đây."
Cô bé vui vẻ rời đi, hai người lớn xuống lầu theo.
Bếp nướng trong sân lập lòe từng cụm lửa nhỏ, cô bé đẩy xe đồ ăn ra, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Với em mà nói, tiệc nướng gia đình là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ: "Con chuẩn bị cả đấy, thế nào?"
Lâm Tuyết Trì khá ngạc nhiên: "Giỏi lắm, không biết hóa ra con giỏi thế."
Cô bé đặt thức ăn lên vỉ nướng một cách gọn gàng, nước thịt nhiễu xuống phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của thịt tràn ngập không khí mát mẻ. Lâm Tuyết Trì đi khui một chai rượu, trên bàn có một lọ hoa hồng màu champagne, bên dưới là một tấm thiệp màu hồng vẽ trái tim. Anh nhướng mày mở ra xem, có một cô bé viết bằng nét chữ non nớt —
"Cảm ơn hai người, chúc đám cưới hạnh phúc. Mãi yêu, Sher Lim."
Lâm Tuyết Trì cười, anh cảm thấy cuối cùng mình đã làm đúng.
Bất chợt, bóng của Dụ Giang từ phía sau phủ lên, anh giơ tấm thiệp trong tay, ánh mắt cảm kích: "Cảm ơn người, daddy."
Dụ Giang không trả lời, vị giáo sư vỗ vai anh, mỉm cười gật đầu rồi đi ngang qua anh hướng về màn đêm buông xuống.
-Hết-