S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 6 - Chương 21: Ma lực



Triển Chiêu không chỉ làm Lạc Dương sửng sốt; cả Lạc Thiên và Bạch Ngọc Đường cũng phải há hốc miệng.

Lạc Thiên kinh ngạc nhìn Lạc Dương, “Dương Dương… con…”

Lạc Dương ngơ ngác nhìn ba người lớn đang trợn tròn mắt nhìn mình, “Gì cơ ạ?”

“Con học cách hỏi chuyện như vậy từ đâu?” Triển Chiêu gặng hỏi, “Ai dạy con?”

Dương Dương lắc đầu, “Có ai dạy con đâu ạ, là con tự học…”

“Con học theo ai?” Triển Chiêu hỏi.

Lạc Dương do dự một chút, vươn tay rồi rụt rè chỉ Triển Chiêu, “Con học… học theo chú Triển mà.”

Lạc Dương vừa nói xong, ba người lớn đứng sững sờ tại chỗ.

“Chú?” Triển Chiêu cũng không phản ứng kịp, vội vã hỏi lại cậu bé, “Ý con là học theo sách của chú?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ngồi thụp xuống xoa đầu Dương Dương, “Dương Dương, có phải con thường xuyên nghe con mèo này hỏi chuyện, nên tự động bắt chước không?”

Lạc Dương gật gật, “Vâng… Con thấy dù tất cả mọi người trong SCI đều rất giỏi, nhưng chú Triển vẫn siêu nhất!” Lạc Dương dứt lời, liền trốn sau lưng Lạc Thiên, thì thầm, “Ba cũng bảo chú Triển nói chuyện giống như có ma lực, muốn con học chú.”

Triển Chiêu hoàn toàn choáng váng, còn Bạch Ngọc Đường thì ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh, phá lên cười. Lạc Thiên cũng không nhịn được, bật cười mấy tiếng, hỏi Lạc Dương: “Vậy vừa rồi thì sao? Tại sao con lại hỏi những câu như vậy?”

Lạc Dương gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Khi chú Triển nói chuyện với người khác, bao giờ cũng nhìn thẳng vào mắt người ta, làm cho người ta cảm giác chú rất tập trung theo dõi câu chuyện. Sau đó, chú ấy sẽ dùng những câu dẫn dắt để người ta tự hỏi… dùng rất nhiều câu như thế, không phải bắt người ta phải hồi tưởng, mà là làm cho người ta trở lại hoàn cảnh lúc đó, làm người ta tự động nhớ lại. Còn nữa, khi chú Triển hỏi chuyện, đôi lúc sẽ vỗ nhẹ người bị hỏi, làm người đó có cảm giác thân thiết… Nên con…”

Bạch Ngọc Đường ngồi trên sofa đã cười no nê, quay sang Triển Chiêu vẫn còn ngẩn ngơ trước mặt Dương Dương, cười cười, “Miêu Nhi… Hố rồi kìa…”

Triển Chiêu nháy mắt đỏ bừng mặt, hơi áy náy nhìn Lạc Dương. Mà cậu nhóc lại trốn sau lưng Lạc Thiên, le lưỡi với Triển Chiêu, “Dữ quá đi.”

“Dương Dương, không được hỗn.” Lạc Thiên liếc Lạc Dương, cậu nhỏ trề môi đáp lại.

Bạch Ngọc Đường bước tới, bế bổng con mèo đang ngượng chín mặt kia, nói với Lạc Thiên, “Anh trông hai đứa nhỏ một chút, bọn tôi đi một lát quay lại ngay.” Nói rồi bế Triển Chiêu, lúc này đã xấu hổ tới mức muốn chôn mặt vào áo, đi ra khỏi phòng bệnh, tới một góc cầu thang bệnh viện.

Bước tới góc trống yên lặng, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đặt Triển Chiêu lên một bậc thang, rồi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, tay niết cằm người ta, “Sao vậy, Miêu Nhi? Giỏi thật đấy, tới nhóc Dương Dương cũng là fan của cậu, đúng là ‘già không bỏ, nhỏ không tha’ nha!”

“Dẹp cậu đi!” Triển Chiêu trừng mắt, liếc anh một cái, rồi lại cúi đầu yên lặng.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng nâng cằm Triển Chiêu lên, ngân nga, “Còn nữa, khi nãy cậu nói cái gì nhỉ? Gì mà gien của hai chúng ta đặc biệt ưu tú?”

Triển Chiêu gật gật đầu.

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Cậu chạy còn chậm hơn rùa, ưu tú cái mốc xì.”

Triển Chiêu giận, dùng chân không bị thương đạp Bạch Ngọc Đường một cái. Bạch Ngọc Đường tránh được, ngồi xuống bên anh, nhẹ nhàng hỏi, “Sao nào, tiến sỹ Triển, dạo này đang lo nghĩ gì à?”

“Cậu mới lo nghĩ ấy.” Triển Chiêu dỗi, lại liếc Bạch Ngọc Đường một cái nữa.

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Chính cậu cũng biết, cho dù gien của cậu có ưu tú tới đâu, nếu ngày trước không bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, chắc chắn sẽ không đạt được những thành tựu hôm nay.”

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Hơn nữa…” Bạch Ngọc Đường lại nói tiếp, “Trên đời này, người có gien tốt cũng chẳng ít… Đâu có nghĩa là họ sẽ thành công?”

Triển Chiêu gật gù.

“Cậu đang sợ hãi.” Bạch Ngọc Đường cười, nhẹ giọng, “Cậu sợ mình có quan hệ với Triệu Tước… Từ lần đầu tiên gặp Triệu Tước, cậu luôn tỏ ra vô cùng nhạy cảm với chuyện liên quan tới ông ta.”

Triển Chiêu nghĩ một hồi, lại gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cái này nói lên điều gì?”

“Có nghĩa là… Ông ta và cậu rất giống nhau, đều là người rất có sức ảnh hưởng tới người khác.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Cậu cảm thấy… người như chúng tôi không có vấn đề?”

Bạch Ngọc Đường sờ cằm, “Có vấn đề thì sao? Trên thế giới này, ai mà chẳng có vấn đề?”

Triển Chiêu nghe xong, đăm chiêu một hồi; chỉ một lát sau, vẻ lo lắng trên gương mặt dần dần biến mất, anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đồ chuột chết, coi như cậu giỏi.”

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao.” Bạch Ngọc Đường đắc ý, “Cậu là chuyên gia nghiên cứu người, tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu.”

Triển Chiêu lườm anh, đột nhiên “A” lên, “Tôi chợt nghĩ ra một chuyện!”

“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là về chuyện của Lục Lương với cha mẹ Triệu Tĩnh?”

“Không phải.” Triển Chiêu khoát tay, “Vừa rồi Dương Dương nói, nó chỉ nhìn cách tôi làm, sau đó học cách đặt câu hỏi giống tôi, nhưng lại trông rất giống thôi miên, phải không?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đã bảo cậu có sức ảnh hưởng rất lớn…. A ~ Miêu Nhi, tôi hiểu ý cậu rồi.” Bạch Ngọc Đường gật gật, “Ý cậu là, Dương Dương chỉ ở cùng cậu một khoảng thời gian ngắn như thế mà cũng có thể bắt chước theo như thế này, như vậy những người bên cạnh Triệu Tước năm đó, thể nào cũng có một người bắt chước ông ta như vậy.”

Triển Chiêu gật đầu, “Không khéo, người ta bị hấp dẫn tới mức bắt chước, thay vì nói là si mê phá án hay tâm lý học, thà rằng nói họ si mê Triệu Tước.”

“Cho nên, trong vụ án này, chúng ta chỉ cần tìm người có quan hệ với Triệu Tước khi đó là xong… Từ từ, Triệu Tước còn truyền lời tới chúng ta phải đề phòng Ngôn Lệ… Có nghĩa là trong những người có quan hệ với Ngôn Lệ, trước hết phải tìm những người có liên hệ với Triệu Tước, đúng không?”

Triển Chiêu lắc đầu cười, quay sang, nhẹ nhàng chạm lên hai má Bạch Ngọc Đường, khẽ thầm thì, “Tiểu Bạch, cậu biết không, nếu nói về gien… Tôi, anh hai, Bạch Trì, bọn tôi đều chỉ ưu tú về một phương diện… Chỉ mình cậu, mình cậu là hoàn mỹ nhất.”

Bạch Ngọc Đường nắm lấy bàn tay Triển Chiêu, vươn người hôn lên môi anh, “Có ưu tú tới đâu, chẳng phải đều bị cậu nắm giữ toàn bộ rồi sao?”

Thời điểm hai người quay trở lại phòng bệnh, thấy Lạc Dương và Triệu Tĩnh đang chơi đùa, Lạc Thiên ngồi trên sofa đọc tạp chí.

“Lạc Thiên, anh đưa Dương Dương về nhà trước đi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi và Miêu Nhi sẽ đi gặp Lục Lương.”

“Được.” Lạc Thiên nghĩ một lúc, lại nói, “Tôi đưa Dương Dương về nhà trước, sau đó sẽ chờ hai cậu dưới lầu văn phòng của Lục Lương.” Nói xong, ánh mắt anh lướt qua cái chân bị thương của Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường biết Lạc Thiên lo lắng anh một mình mang theo Triển Chiêu bị thương, không tiện hành động, liền gật đầu đồng ý. Bốn người chia tay tại bệnh viện. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lái xe tới văn phòng của Lục Lương.

Xe dừng lại trước chân tòa nhà văn phòng của Lục Lương.

“Hô…” Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt thoáng nhìn tòa nhà, “Cơ sở nghiên cứu này cũng hoành tráng ra phết đấy.”

Triển Chiêu cười: “Lục Lương cũng coi như nhà tâm lý học nổi tiếng trong nước, hơn nữa ông ta còn mở phòng khám tư nhân, đương nhiên thu nhập không ít, vả lại còn nhiều học trò như vậy cơ mà.”

“Lên trên xem thử đi.” Bạch Ngọc Đường lấy một chiếc xe lăn từ trong cốp xe, đặt xuống bên cạnh Triển Chiêu.

“Cái này… là xe lăn của viện dưỡng lão?” Triển Chiêu giật mình, “Cậu lấy từ bao giờ vậy?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Chờ bao giờ chân cậu khỏi, tôi bảo người đem trả về.”

Triển Chiêu nhăn mũi, “Chuột siêu trộm!”

Hai người bước vào phòng khám của Lục Lương. Ngay lập tức, có người chạy vội ra đón, niềm nở cười hỏi, “Hai anh có hẹn trước không?”

Bạch Ngọc Đường xuất trình thẻ công tác, “Chúng tôi tìm bác sĩ Lục Lương có việc.”

“Vâng…” Cô gái vội vã gật đầu, dùng điện thoại nội mạng gọi cho Lục Lương. Chỉ một lát sau, Lục Lương đích thân xuống lầu đón, vừa nhìn thấy Triển Chiêu ngồi trên xe lăn liền kinh ngạc thốt lên, “Tiến sỹ Triển, sao lại thành thế này?”

“À…” Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu trả lời, “Đi đứng không cẩn thận, trặc chân thôi.”

“Sao lại bất cẩn vậy?” Lục Lương vừa nói, vừa dẫn hai người tới văn phòng mình, vô cùng nhiệt tình rót trà mời hoa quả, “Lại nói, tôi còn chưa có cơ hội cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị đâu.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Chuyện này đừng bàn tới nữa. Đúng rồi, bác sỹ Lục, có một số chuyện chúng tôi muốn hỏi ông.”

“Ra thế.” Lục Lương ngồi xuống, gật đầu, “Chắc là về vụ án mổ bụng phải không?”

“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu, “Ông có biết vợ chồng Triệu Khi không?”

Lục Lương sửng sốt, “Triệu Khi?” Ông ta gật đầu, “Tôi biết, họ là bệnh nhân của tôi, có điều đã lâu không thấy tới, họ xảy ra chuyện gì sao?”

“Bọn họ là bệnh nhân của ông?” Bạch Ngọc Đường không đáp mà hỏi lại, “Cả hai đều bị bệnh? Là bệnh gì?”

“À…” Lục Lương đứng lên, tới giá sách lục tìm một hồi, lấy ra một tập tài liệu đưa cho Triển Chiêu, “Bọn họ bị một bệnh rất hiếm gặp, có điều không nghiêm trọng lắm.”

“Chứng loạn nhớ?” Triển Chiêu nhìn hồ sơ bệnh án của hai người một lát, giật mình ngước mắt nhìn Lục Lương, “Bệnh này đúng là rất hiếm gặp.”

“Phải.” Lục Lương cũng gật đầu, “Vậy nên tôi mới định lấy họ làm đề tài nghiên cứu cho học sinh, để tìm ra cách trị liệu hiệu quả nhất, có điều thật đáng tiếc… đột nhiên không thấy tăm hơi bọn họ đâu.”

“… Là loại bệnh gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm, nói thế nào nhỉ…” Lục Lương nghĩ ngợi một hồi, đáp, “Biểu hiện bệnh như thế này… Ví dụ như một đôi vợ chồng, vào sáng sớm, người chồng kể với người vợ, sáng nay anh ta đến siêu thị, gặp một chuyện vô cùng thú vị. Vào cuối ngày, anh hỏi người vợ, cô ấy sẽ kể cho anh, sáng hôm đó cô ấy đi siêu thị, sau đó gặp chuyện thú vị mà người chồng đã nói kia.”

“Kỳ quái như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Nói vậy tức là, người bệnh sẽ bị lẫn lộn giữa trí nhớ của người khác và của mình?”

Lục Lương sửng sốt nhìn anh, rồi lập tức bật cười, “Đội trưởng Bạch có năng lực diễn đạt thật siêu đẳng. Tôi nói một đoạn dài, anh chỉ cần nói có một câu, hơn nữa còn lý giải chính xác hơn cả tôi.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, “Ông quá lời rồi, chỉ là thói quen thôi, mấy việc này tôi cũng thường xuyên được rèn luyện…”

Triển Chiêu ném anh một cái nhìn khinh thường.

“Cả hai vợ chồng đều mắc bệnh này sao?” Triển Chiêu hỏi Lục Lương.

“Đúng vậy.” Lục Lương gật đầu, “Đây mới là chỗ kỳ quái.”

“Thứ cho tôi nói thẳng.” Triển Chiêu mở miệng, “Bệnh về trí nhớ, đa phần là do tổn thương não bộ gây ra, cũng có thể không phải là vấn đề về tâm lý.”

Lục Lương cười cười gật đầu, “Tôi cũng từng nghi ngờ điểm ấy, nhưng hai người họ đã từng được kiểm tra toàn diện não bộ, không có chỗ nào bất thường.”

“Vậy sao…” Triển Chiêu rơi vào suy nghĩ, chợt nghe Lục Lương cất tiếng:

“Mặt khác, tôi cảm thấy việc hai vợ chồng cùng bị một bệnh, chửng tỏ đó không phải do di truyền, mà là do một lý do nào khác. Quan hệ vợ chồng giữa hai người này tương đối thân mật, cho nên cũng có thể nguyên nhân gây bệnh là một chuyện gì đó họ cùng trải qua trong cuộc sống. Cũng vì vậy, tôi đã từng sống với gia đình họ một thời gian để tìm hiểu, nhưng vẫn không có kết quả.”

“Vậy à.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại trao đổi một cái liếc mắt – hóa ra đây là lý do tại sao Triệu Tĩnh lại có ấn tượng mạnh với Lục Lương như vậy.

“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ông đã từng sống cùng bọn họ, vậy hẳn phải biết con gái Triệu Tĩnh của bọn họ, phải không?”

“À, là Tĩnh Tĩnh sao? Đương nhiên tôi biết, hai vợ chồng rất thương yêu đứa con này mà.” Lục Lương trả lời.

“Ông có cảm thấy cô bé có điều gì không bình thường không?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm…” Lục Lương chần chừ một lát, “Đứa bé này cũng có vấn đề trên phương diện ấy.”

“Ý ông là cô bé cũng có hiện tượng rối loạn trí nhớ?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

“Lúc đầu biểu hiện cũng không rõ ràng lắm.” Lục Lương đáp “Có điều, cô bé mắc bệnh mất nhớ hay quên rất nặng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Thảo nào hỏi cái gì cũng không biết, hóa ra là đã quên sạch.

Triển Chiêu còn muốn hỏi thêm, đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô gái tiếp tân khi nãy đẩy cửa bước vào, hỏi Lục Lương, “Bác sỹ, cảnh sát An đã đưa phu nhân tới, có cần bảo họ chờ một lát không?”

Lục Lương nhìn đồng hồ, “A… đã muộn thế này rồi sao? Tôi quên không báo bọn họ lùi cuộc hẹn rồi…”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại liếc nhau một cái, lại hỏi, “Cảnh sát An?”

Lục Lương gật đầu, thở dài, “Ai… Cuộc đời vị cảnh sát kia quả thật là bi kịch mà.”

“Để họ chờ một lát.” Lục Lương bảo cô tiếp tân, “Nói với họ tôi có cuộc hẹn quan trọng…”

“Không cần.” Triển Chiêu đột nhiên ngắt lời, “Chúng tôi cũng không vội, cứ để cảnh sát An vào đây đi.” Nói xong xoay sang Lục Lương, “Tại sao ông ấy lại tới đây, còn mang cả vợ theo nữa?”

Lục Lương lắc đầu, “Cứ để bọn họ vào, các anh sẽ biết ngay thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngờ ngợ nhìn ra cửa, chợt nghe từ hành lang truyền tới một tiếng phụ nữ kêu khóc vô cùng thê lương, âm thanh nghẹn ngào già nua, “Con ơi… Con của mẹ à…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền cảm giác ngực mình như thắt lại, chỉ một lát sau, hai người thấy chú An đỡ một người phụ nữ già yếu run rẩy đi vào.

Ánh mắt bọn họ giao nhau, chú An có vẻ vô cùng kinh sợ khi nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai cậu…”

“Ấy…” Bạch Ngọc Đường đứng dậy, “Bọn cháu tới hỏi vài chuyện liên quan tới vụ án… Chú An, chú…” Nói xong, nhìn nhìn người đàn bà tóc trắng xóa bên cạnh ông.

“À…” Chú An cười khổ một tiếng, “Là vợ tôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mở to mắt — Chú An đúng là không còn trẻ, nhưng người phụ nữ này, nhìn qua trông như mẹ ông ấy vậy.

“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” Chú An lắc đầu, “Cũng chẳng còn cách nào khác… Bà ấy chịu không nổi kích thích, trong một đêm tóc bạc trắng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngượng ngùng không biết phải phản ứng ra sao, vợ chú An từ khi vào cửa tới giờ vẫn cứ khóc, vừa khóc vừa gọi con, vô cùng thê thảm.

“Bà nhà quá đau lòng, tinh thần suy sụp.” Lục Lương nói, “Tôi cũng chỉ biết cố hết sức làm bà ấy bình tĩnh lại thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, tình huống như thế này, hai người cũng không ngốc mà ở lỳ tại đó, lập tức tạm biệt rời đi. Như chạy trốn ra khỏi phòng khám, hai người đã thấy Lạc Thiên đợi trước xe dưới lầu.

Nhìn thấy hai người đi ra, Lạc Thiên vội vàng thông báo, “Đội trưởng, vừa rồi cảnh sát An đưa một bà lão lên đó…”

“Chúng tôi biết.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đỡ Triển Chiêu lên xe, rồi cũng ngồi vào ghế đeo dây an toàn, thở dài thườn thượt.

Một lúc sau, chẳng nghe thấy động tĩnh gì từ phía Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn anh. Cứ nghĩ Triển Chiêu sẽ mang vẻ mặt thương cảm, nhưng Bạch Ngọc Đường lại thấy — Triển Chiêu nhíu chặt lông mày, tựa như có điều gì đó nghĩ không ra.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu sao vậy?”

Triển Chiêu do dự một chút, liếc nhìn anh, “Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không…”

“Chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

“Ừm… Tôi cứ thấy…” Triển Chiêu quay đầu nhìn phòng khám của Lục Lương, “Vợ của chú An… không phải mới bị như thế này.”

“Ý cậu là…” Bạch Ngọc Đường nhớ lại, gật đầu, “Cũng đúng, nhìn như thế, nói bà ấy phát điên mười mấy năm rồi tôi cũng tin”

Hai người còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe chuông điện thoại của Bạch Ngọc Đường reo lên.

Vừa nhìn thấy màn hình báo Tưởng Bình gọi tới, Bạch Ngọc Đường liền bật loa ngoài, tiếng Tưởng Bình từ đầu dây bên kia truyền đến: “Sếp, bọn em đã xem tất cả số video rồi, cả ở bữa tiệc, lúc anh ở bãi đỗ xe, cả lúc ở cục cảnh sát nữa.”

“Có phát hiện gì không?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng hỏi.

“Hai anh mau về đi, có phát hiện rất thú vị….”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv