Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu những gì Tưởng Bình báo lại.
Triển Chiêu vội vàng hỏi Phó Nghĩa Sơn: “Ngài Phó, ngài có biết cụ thể Đồ Đằng Ưng Vương này liên quan gì đến cái chết không?”
“A…” Phó Nghĩa Sơn trầm tư, nói: “Tôi đại khái cũng đọc qua vài tư liệu về bối cảnh. Đồ Đằng Ưng Vương ở tộc Tutsi ngang với Tử Thần…”
“Thời gian cấp bách…” Bạch Ngọc Đường chen ngang tràng thao thao bất tuyệt của Phó Nghĩa Sơn, “Ông có biết kẻ bị Tử Thần, cũng chính là Ưng Vương, trừng phạt sẽ có kết cục thế nào không?!”
“A… chém đầu…” Phó Nghĩa Sơn trả lời ngắn gọn.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhìn nhau.
“Miêu Nhi, cùng lắm thì mười phút nữa xe truyền hình sẽ đến nơi.” Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, “Chúng ta chỉ có mười phút thôi.”
“Ngày thường vào giờ này ngài đang làm gì?” Triển Chiêu hỏi Phó Nghĩa Sơn.
“A… Tôi…” Phó Nghĩa Sơn cũng khẩn trương theo, “Tôi thường ở thư phòng đọc sách.”
“Thư phòng ở đâu nhi?” Hai người đồng thanh hỏi.
“Tôi dẫn hai cậu đi…” Nói xong, Phó Nghĩa Sơn rảo bước đưa hai người lên thư phòng trên lầu hai. Tới trước cửa, tay đang định mở… Bạch Ngọc Đường bỗng giữ tay ông lại, “Từ từ.”
Nói rồi, Bạch Ngọc Đường kéo Phó Nghĩa Sơn về phía sau, xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy vào, tiếng cửa mở “két”.
Trong phòng không một bóng người, Bạch Ngọc Đường vào trước, Triển Chiêu theo sau.
Vào phòng rồi, hai người ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Thư phòng bày biện rất đơn giản: đồ đạc bằng gỗ lim, một bàn làm việc lớn, trên giá để đầy sách, bình hoa cổ ~~ Triển Chiêu đột nhiên vỗ nhẹ vào vai Bạch Ngọc Đường, tay chỉ lên trần nhà. Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, đã thấy… nhíu mày.
Trên trần trống không lại có vài tia lóe ẩn lóe hiện —— Quan sát kỹ, mới nhìn ra là những sợi cước đan xen.
Hai người đưa mắt theo đường dây cước giăng, suy nghĩ nhanh chóng, một lát sau, ngầm hiểu mà liếc mắt trao đổi, ánh mắt cuối cùng đều dừng lại ở điện thoại trên bàn làm việc.
Triển Chiêu lại quan sát kỹ thư phòng một lượt, rời chiếc bình hoa cổ cao hơn nửa mét ra sau bàn làm việc, để lên chiếc ghế sau bàn.
Bạch Ngọc Đường nói với trợ lý Khưu Vũ đứng sau Phó Nghĩa Sơn: “Tìm một sợi dây thừng khoảng năm mét, một quả dưa hấu hoặc dưa vàng… Nhanh!”
“Được…” Khưu Vũ chạy ra ngoài, chốc lát sau đã quay lại, cầm trên tay một quả dưa hấu và một cuộn dây thừng.
Triển Chiêu đón lấy quả dưa, đặt trên miệng bình hoa. Sau đó, không nhấc ống nghe, đem một đầu dây thừng cẩn thận buộc vào thân ống, đầu kia kéo ra cửa thả trên mặt đất.
Lúc này, Phó Nghĩa Sơn và Khưu Vũ mới để ý, ống nghe đang chặn một sợi dây cước trong suốt. Sợi dây cực nhỏ, ở mặt đất, dọc theo góc tường, ra ngoài cửa sổ… Nếu không nhìn kỹ, không thể phát hiện nổi!
Chuẩn bị xong, mọi người lùi ra ngoài cửa.
“Hướng phòng sát vách có giống phòng bên này không?” Triển Chiêu hỏi Phó Nghĩa Sơn.
“Có.” Phó Nghĩa Sơn gật đầu.
Bạch Ngọc Đường xuống lầu, Triển Chiêu lại vào gian phòng bên cạnh, dẫn theo Phó Nghĩa Sơn và Khưu Vũ, nép sau cửa sổ.
Nhìn qua cửa sổ, đã thấy xe đài truyền hình đi tới. Điện thoại Triển Chiêu vang lên, bắt máy: “Tiểu Bạch, chuẩn bị ổn chưa?”
“Được rồi!” Dưới lầu, Bạch Ngọc Đường núp sau cửa, chuyên chú quan sát qua ô kính mấy người đang quanh quẩn: bảo vệ, giúp việc, làm vườn…
Rất nhanh, xe đài truyền hình đến trước cổng lớn, nhân viên dỡ thiết bị quay chụp xuống. Mấy người bảo vệ tiến lại ngăn cản, nữ MC dường như đang có tranh chấp với bảo vệ. Đúng lúc này, trong đám đông, một bảo vệ thấp lùn, da ngăm đen lấy điện thoại ra, ấn vài phím —— Cùng lúc đó, thư phòng ngay sát truyền ra tiếng chuông điện thoại dồn dập.
Triển Chiêu bước nhanh tới cửa thư phòng, túm lấy dây thừng trên mặt đất —— Ống nghe trên bàn bị giật “CẠCH” xuống đất. Đoạn dây cước bị ống nghe chèn trong nháy mắt bay ra ngoài
Chợt nghe ngoài cửa sổ vang một tiếng “xoảng” khẽ.
Sau tiếng vang này, đám dây cước giăng khắp trần nhà căng ra ~~ Cái gì đó lóe lên, chạy xẹt một đường ngang —— Ba người đứng ngoài cửa cũng có cảm giác gió rít qua tai, “xoẹt” một tiếng… Trên quả dưa hấu được đặt ở bình hoa, một vết rạn xuất hiện, nháy mắt quả dưa bị bổ làm đôi, nửa phía trên rơi xuống đất… Dập nát.
Lại là vài tiếng vang “viu viu”, dây cước vừa cắt quả dưa ban nãy, bay ra ngoài theo hướng cửa sổ, rất nhanh không thấy tung tích.
Lúc này, dưới lầu truyền lên loáng thoáng tiếng rối loạn.
Triển Chiêu cầm di động, điện thoại của anh và của Bạch Ngọc Đường vẫn đang ở chế độ gọi, “Tiểu Bạch! Tốt rồi!”
Bạch Ngọc Đường cầm di động, hai mắt chăm chú nhìn về phía tay bảo vệ lùn tịt đang chạy vội đi, cười: “Miêu Nhi, bên này cũng tốt.” Nói xong, gập điện thoại lại, bước nhanh ra ngoài.
Triển Chiêu cũng nhanh chóng chạy sang gian phòng bên cạnh, nhìn qua cửa sổ xuống dưới, chỉ thấy tay bảo vệ kia đi đến bồn hoa, cúi xuống nhặt mấy thứ trên mặt đất, vừa định đứng lên, Bạch Ngọc Đường đã ở sau lưng, vỗ vai hắn: “Nhặt cái gì thế?!”
Tay bảo vệ cả kinh, phỏng chừng là liệu được đại sự không ổn, hắn định dùng vài chiêu quyền cước, đấm một cú! Đáng tiếc, nhầm người rồi ~~ Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng đầu tránh nắm đấm của hắn, tay trái bắt lấy cổ tay, dùng sức ~~ “Rắc” một tiếng, âm thanh trật khớp tay.
“Đừng…” Không đợi tiếng kêu thảm thiết của tên kia bật ra, Bạch Ngọc Đường đã hướng một đấm tới sườn dưới của hắn.
“A…” Tay bảo vệ sau khi kêu thảm một tiếng, bị Bạch Ngọc Đường thuận thế kéo mạnh, ném xa ra khỏi bồn hoa, nằm ngã trên đất rên hừ hừ, cuộn mình, không động đậy.
Thấy Bạch Ngọc Đường cúi xuống, tay bảo vệ khẩn trương muốn giãy dụa đứng lên. Bạch Ngọc Đường cười vỗ vỗ vai hắn: “Nằm đi người anh em ~~ Ông vừa xong ít nhất hai cái xương sườn!” Nói rồi, thò tay vào túi áo hắn, lôi ra một cuộn dây cước ~~ Một đầu còn được buộc khéo léo thêm một mũi tên sắt. Ngẩng đầu lần nữa, chỉ thấy dưới một chỗ khuất nơi cửa sổ có một cái cung. Trên cung có buộc một đoạn dây cước, vẫn buông lơ lửng ở đó, được dải thường xuân trên tường che giấu, xa như vậy căn bản không phát hiện ra. Kéo đoạn cước một cái, chiếc cung liền rơi xuống.
Có thể suy ra, nếu hôm nay mình và Triển Chiêu không tới, như vậy vừa rồi trong kia, bị dây cước cắt đôi không phải là quả dưa hấu, mà là đầu của Phó Nghĩa Sơn! Tay bảo vệ này sẽ thừa lúc hỗn loạn đi thu lại đoạn dây cước và cung tên. Vụ án này cũng sẽ hoàn hảo là một vụ chết người vì lời nguyền!
Lúc này, Triển Chiêu cũng chạy xuống dưới, nhìn tay bảo vệ đang nằm trên đất, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cầm cung và mũi tên đưa cho anh: “Toàn bộ ở đây hết!”
“Quả nhiên!” Triển Chiêu nhận đồ, “Lúc này có thể chứng minh, căn bản là không có nguyền rủa gì cả!”
Gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường trầm giọng: “Thực rõ ràng, hung thủ là người!” Nói xong, hỏi tay bảo vệ kia, “Này! Vì sao phải giết ông Phó?”
“Giết… Giết người?!” Chàng bảo vệ thiếu chút nữa cả kinh bật dậy, động vào xương sườn đang nứt, đau đến nhe răng, “Tôi… Tôi không biết giết người gì cả… Tôi chỉ nổi lòng tham tiền thôi…”
“Tham tiền?” Triển Chiêu nghĩ nghĩ một chút, hỏi, “Là có người cho anh tiền, bảo anh làm vậy?”
“Đúng… đúng.” Bảo vệ gật đầu liên tiếp, “Mấy hôm trước tôi bài bạc bị thua, nợ đến sát đít. Hôm đó, tự nhiên có điện thoại gọi vào máy tôi, nói, chỉ cần tôi làm theo ý hắn, vào hôm nay lúc này, gọi một cú điện, giúp hắn thu dọn mấy thứ đồ rơi xuống, sẽ đưa tôi một khoản tiền lớn… Hắn để tiền đặt cọc vào hòm thư của tôi từ trước, còn uy hiếp tôi rằng, nếu tôi không giúp hắn, hắn sẽ tố giác chuyện tôi nợ nần cho công ty. Đến lúc đó, ngay cả bát cơm tôi cũng không giữ nổi, cho nên mới… Tôi, tôi thật sự không biết hắn muốn giết người a…”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiểu người này chẳng qua là bị lợi dụng. Hung thủ của toàn bộ vụ án đa mưu túc trí, tuyệt đối sẽ không tự mạo hiểm như thế.
Rất nhanh, cảnh sát phái người tới, áp giải người bảo vệ kia. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu từ biệt Phó Nghĩa Sơn, lái ô tô rời đi. Bọn họ không về S.C.I., mà tới thẳng phòng làm việc đang phát sóng trực tiếp của Akasha.
Sự kiện lần này, Akasha tuyệt đối là người rõ ràng nhất. Nói cách khác, vì sao mỗi một vụ án đều thấy mặt bà ta?! Mấu chốt là thời điểm bà tiên đoán, khớp đến mức không chê vào đâu được với giai đoạn sát nhân bày bố chuẩn bị.
Triển Chiêu gọi điện cho Tưởng Bình, hỏi cậu hiện tại người không chết thì chương trình trực tiếp của Akasha thế nào?
Tưởng Bình trả lời: “Giờ video bị dừng, vẫn chưa chiếu tiếp, hình ảnh dừng tại vẻ mặt kinh hoàng của Akasha.” Nói xong, gửi cho Triển Chiêu một bức hình. Trên màn hình máy tính, trong video, vẻ mặt kinh ngạc hết mức của Akasha nhìn thẳng về phía trước.
“Không xong rồi!” Triển Chiêu cả kinh kêu lên, “Bà ấy có thể gặp nguy hiểm!!”
Bạch Ngọc Đườn lên ga, “Miêu Nhi, ý cậu là bà ta có khả năng bị giết người diệt khẩu?”
Triển Chiêu nhíu mày, “Hung thủ lần đầu giết Tiêu Lục rất tệ, thậm chí phải che đậy thành vụ án tự sát; lần thứ hai giết Carlos, chắc chắn để gây chú ý; lần thứ ba giết Tanaka, trước ống kính; tiếp tục giết Mạc Ninh, bắt đầu báo trước… Hắn đang nâng cấp từng bước một… Càng ngày càng tự tin!”
“Akasha vẫn luôn là người tuyên truyền về lời nguyền. Nếu giữ bà ta lại thì hung thủ tuyệt đối có lợi. Nhưng mấu chốt là chúng ta ngăn trở Phó Nghĩa Sơn bị sát hại, nói cách khác, mọi người đều đã đoán được Akasha là người biết rõ nhất về chuyện mưu sát.” Bạch Ngọc Đường đặt đèn hiệu cảnh sát lên nóc xe, “Nói vậy, hung thủ muốn giết Akasha là quyết định mới, tạm thời… Chúng ta nói không chừng có thể chạm mặt hắn!”
…………
Ở cổng S.C.I., Bạch Trì bước ra từ chiếc bọ rùa màu vàng đáng yêu, nhấc từ ghế phụ lái cả đống tài liệu, sách báo cũ.
Người quản lý thư viện đã biết cậu là cảnh sát chuyên đi tìm tài liệu.
Bê đống tài liệu kia, Bạch Trì không thấy rõ đường, lảo đảo muốn tiến về trước, đột nhiên bên cạnh có hai người đụng mạnh vào cậu.
“Soạt” một cái, sách báo rơi cả, Bạch Trì cũng sõng xoài ra đất.
Vì trước đó một lúc có tuyết rơi, nên mặt đất nhiều chỗ bị ướt. Bạch Trì đứng lên, không thèm chấp xem là ai đụng cậu, nhanh chóng nhặt lại giấy tờ rơi vãi.
Ngay lúc cậu thu một tờ báo cũ, một cái chân bất ngờ giẫm lên tờ báo.
Bạch Trì ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, thấy hai người đứng trước mặt đang cười nhạo, cúi đầu nhìn cậu. Sau khi thấy rõ mặt hai người kia, Bạch Trì chau mày.
Tay cậu nắm chặt tờ báo đang bị giẫm, nói với người kia: “Anh… đang giẫm lên tài liệu… của tôi.”
“Ai nha…” Người nọ khoa trương kêu một tiếng, nhấc chân lên, nói với Bạch Trì, “Xin lỗi xin lỗi… Anh không thấy ~~ “
Nhặt toàn bộ tài liệu lên, đặt lên ô tô, Bạch Trì lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết bùn trên trang báo.
Hai người kia không những không đi, ngược lại tiến đến bên Bạch Trì, hỏi: “Cảnh sát Bạch a, anh còn tưởng rằng cậu chuyển qua S.C.I., phải đi phá những cái án cỡ đại chứ, thì ra là làm tay lượm báo thải cho người ta ~~ “
Bạch Trì không đếm xỉa tới họ, nhanh tay chỉnh lại chồng tài liệu ngay ngắn, chuẩn bị rời đi, nhưng hai người kia lại cản đường cậu.
“Chớ đi a, nói bọn anh nghe nào, S.C.I. thế nào? Đấy là chỗ bọn này nghĩ cũng không dám nghĩ tới a.”
Bạch Trì nhìn hai người trước mắt, họ từng cùng đội tuần tra với cậu, làm cảnh sát tuần tra đã nhiều năm, một người tên là Ngô Khải, một người tên Từ Á Đông, trước kia thường xuyên giễu cợt cậu.
Thấy Bạch Trì không để ý tới mình, Từ Á Đông nói: “Ai ~~ Người ta bây giờ là tinh anh, có ở S.C.I. cọ WC, cũng to hơn sếp lớn bên tuần tra nhiều!”
“Đúng vậy!” Ngô Khải gật đầu, “Tớ cũng muốn đi, đáng tiếc a, tớ không mang họ Bạch, không ai đỡ đầu…”
Bạch Trì nghe đến đó, nhìn thẳng hai người: “Các anh… đừng nói hươu nói vượn!”
Hai người thấy Bạch Trì bộ dạng thỏ non trước kia giờ thái độ lại, có chút giật mình, nhưng lập tức lại càng thêm khinh thường: “Xem thần khí này, ai da, ai chả biết Bạch Ngọc Đường nổi danh bao che khuyết điểm ~~ Ngay cả hạng như cậu mà cũng lọt được vào đội ngũ tinh anh, xem ra S.C.I. cũng chẳng có gì hay ho! …”
Đặt tài liệu lên trước ô tô, Bạch Trì căm tức: “Các người nói tôi thì không sao, nhưng không được đụng đến Bạch đội trưởng và S.C.I.!”
Từ Á Đông và Ngô Khải vẫn tưởng Bạch Trì sẽ giống trước đây, vô luận ai khi dễ, cậu cũng không dám phản kháng. Nhưng họ không biết, Bạch Trì dưới sự “trị liệu” với “dạy dỗ” của Triển Chiêu, giờ vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa bản thân cậu rất tôn kính Bạch Ngọc Đường, dám đứng trước mặt cậu hạ nhục thần tượng cậu á
Thỏ cũng cắn người!!
Thấy dùng lời không làm gì được cậu nữa, Từ Á Đông vươn tay đẩy Bạch Trì một phát: “Vài ngày không gặp, ra vẻ hả… Mày nghĩ mày đúng là anh tài á?!”
Họ ở đó gây gổ, không để ý đến một chiếc Jeep rất lớn màu đen, đã dừng lại cách bọn họ không xa, cửa xe mở ra…
“Thế nào? Không phải rất có tiền đồ sao?” Ngô Khải nhìn Bạch Trì bị đẩy, “Sao không đánh lại a?!”
Bạch Trì đứng thẳng, nhìn hai người: “Hai người có phải là cảnh sát không? Cảnh sát mà ngang ngược thế à?!”
“……” Hai người liếc nhau, không đáp lại được, còn cảm thấy sượng mặt, cao giọng với Bạch Trì, “Mày còn muốn giáo huấn chúng tao a? Mày làm cảnh sát được mấy ngày?!”
Bạch Trì mặt không đổi sắc: “Làm cảnh sát bao lâu không liên quan, quan trọng là, đừng có làm mất mặt cảnh sát!”
“Mày…” Hai người không còn lời nào để nói, đang muốn động thủ, lại thấy hình như sau lưng có tiếng thở của động vật, như chó… Quay đầu lại…
Là một con sư tử bạch Châu Phi to tướng, đang đứng ngay sau lưng…
Lisbon thấy hai tên đó quay đầu lại, đột nhiên thông họng, mở cái miệng to như bồn máu, rống một tiếng
~~ “Má ơi ~~” Từ Á Đông và Ngô Khải sợ tới mức đặt mông phịch xuống đất, liên tục lui về sau.
Lisbon lại hùng hổ tiến về phía hai người.
Từ Á Đông tựa hồ là tỉnh ngộ, vội vàng run rẩy vươn tay mò súng… Nhắm vào Lisbon.
“Đừng a!!” Bạch Trì vội kêu một tiếng, nhưng Từ Á Đông đã bóp cò.
Kỳ quái chính là, “cạch cạch” vài tiếng, không phản ứng chút nào… Ngô Khải cũng rút súng của mình… Cũng thế, hai khẩu súng ~~ Không viên đạn.
“Ngại quá…” Triệu Trinh không biết đã tựa vào xe Bạch Trì từ khi nào, đưa tay, nhẹ nhàng xòe ra khoe đống đạn, “Đây là sủng vật của tôi… Bình thường thực ôn hòa, nóng nảy lên mới muốn cắn người!”
Bạch Trì liền đỏ mặt. Lời này của Triệu Trinh không biết là nói Lisbon hay là nói cậu.
Thấy xung quanh không ít người tò mò nhìn chằm chằm, có lẽ là bị tiếng gầm của sư tử làm kinh ngạc, “Lisbon, về xe đi!” – Bạch Trì vỗ vỗ Lisbon đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu. Lisbon lập tức liền quay về trong chiếc Jeep đen to lớn của Triệu Trinh.
Từ Á Đông và Ngô Khải sợ tới mức thất hồn lạc phách, mắt nhìn Bạch Trì mà như thấy quái vật, quay đầu bỏ chạy.
Triệu Trinh cười ném chỗ đạn trong tay xuống đất ~~ Tay đặt lên vai Tiểu Bạch Trì.
Bạch Trì mặt đỏ hồng, “Ai cần anh giúp, tôi tự giải quyết được… Tôi cũng đâu vô dụng như thế…”
“Ừ ~~” Triệu Trinh gật đầu, lại gần hôn lên tóc cậu, “Em vừa rồi đẹp đến ngây người…”
Trên đầu Bạch Trì, hơi nước bốc cao, hung hăng đạp Triệu Trinh một phát, mặt đỏ tai hồng ôm tài liệu đào tẩu
~~ Triệu Trinh ở phía sau cười ha ha, đang muốn đuổi theo, lại bị người kéo lại. Quay đầu nhìn, là Morris vẻ mặt như đưa đám: “Trinh, cậu và cậu bé kia có quan hệ gì? Cậu bảo đưa tôi đến S.C.I, chỉ là để gặp cậu ta? Tôi thật đau lòng a!” Vừa nói, vừa giả bộ đưa tay gạt nước mắt.
“Thần kinh ~~” Triệu Trinh lắc đầu, đóng cửa con Jeep, gọi Morris đằng sau, “Nhanh lên!”
“Ừ!” Morris cười gật đầu, nhưng Triệu Trinh vừa quay lưng về phía anh ta, khuôn mặt tươi cười kia phút chốc lạnh như băng. Morris quay đầu lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua chiếc xe bọ rùa vàng nhỏ bé đáng yêu của Bạch Trì, trong mắt, ngập ý khinh thường ~