Sự nghi hoặc trên mặt Bạch Ngọc Đường biến mất, anh cấp tốc mở cửa, đưa tay tiếp được một người ngã sấp xuống, là một cô gái vóc người rất nhỏ nhắn xinh xắn, anh lập tức hét xuống dưới lầu, “Bác sĩ!!!!”
Công Tôn và Dương Phàm nhìn nhau, rồi vội chạy lên trên.
Lúc này, đèn ở lầu hai cũng được bật lên, Triệu Hổ bọn họ mở cửa phòng, thấy tình huống trước mắt cũng sửng sốt.
Mọi người nhịn không được hiếu kỳ, Triển Chiêu cũng chạy lên lầu, Stephen cùng Lâm Nhược theo phía sau..
Vào phòng rồi, liền thấy một màn quỷ dị.
Thư phòng trên lầu hai vô cùng xa hoa, nhưng trên tấm thảm sang quý giữa phòng, có một ông lão đang nằm đó, chính là quản gia Kevin mà mọi người đang tìm..
Trên cổ quản gia có quấn một cái cà vạt thật dài.
Ở bên ngoài ban công, có một cái giá mắc đồ. Trên giá mắc đồ có treo hai túi máu, còn có rất nhiều ống dẫn, một đầu ống cắm trên người thiếu nữ mặc váy dài trắng muốt, cô gái này hiện tại hoàn toàn không còn ý thức, đang nằm nghiêng trên tay Bạch Ngọc Đường, mặt trắng như tờ giấy. Bạch Ngọc Đường chỉ đỡ lấy cô mà không dám động, bởi vì khoảng cách giữa cô và túi máu quá xa, anh không thể xác định được lúc này là đang truyền máu hay đang rút máu, thế nhưng anh có thể cảm giác được, cô gái đang lạnh ngắt này, tim mạch vẫn còn đang đập.
“Đỡ lấy đừng nhúc nhích!” Dương Phàm lao tới, nhìn nhìn túi máu một chút, “Là truyền máu, cô ta bị mất máu nghiêm trọng, nhanh gọi xe cứu thương!”
“Quản gia đã chết!” Công Tôn kiểm tra tình hình của Kevin, bất đắc dĩ lắc đầu..
“Sally!”.
Lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
Một tiếng kêu vô cùng bi thương và sợ hãi, là của Stephen.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu thì thấy Triển Chiêu và Stephen đang cùng nhau ở cửa, Stephen sau khi thấy cô gái kia xong, đột nhiên kêu lớn, “Trời ạ! Sally!”.
Triệu Hổ và Lạc Thiên cố gắng ngăn cản Stephen đang muốn phát điên.
Triển Chiêu hỏi Lâm Nhược đang tái mặt phía sau, “Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Lâm Nhược nhíu mày, “Sally là em gái của Stephen.”.
Triển Chiêu nghi hoặc nhìn Lâm Nhược..
“Sally lúc này nên ở Anh du học mới đúng… Tôi cũng không rõ vì sao con bé lại về đây.” Lâm Nhược lắc đầu, vẻ mặt hoang mang, “Stephen sợ con bé vội trở về tham gia tiệc cầu hôn sẽ làm ảnh hưởng đến bài vở, nên không nói cho con bé biết.”.
“Xem ra đã có người nói cho cô bé biết.”.
Mã Hán từ dưới đất nhặt lên một cái di động, bấm phần tin nhắn ra cho Triển Chiêu xem, xung quanh còn có vài phần hành lý của Sally.
Triển Chiêu nhận lấy chiếc điện thoại, thấy trong đó toàn là lưu trữ cuộc trò chuyện của Kevin cùng Sally, hai người hình như muốn bí mật làm Stephen hôm nay được bất ngờ.
Triển Chiêu mở hành lý ra, phát hiện bên trong có một cái hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo, xem ra là quà mừng đính hôn cho Stephen.
“Cô bé không ổn!” Dương Phàm cấp cứu cho Sally.
Tâm tình của Stephen đã hoàn toàn không khống chế được, Triệu Hổ và Lạc Thiên cố sức lôi anh ta ra ngoài, mà Lily theo Lâm Nhược nói thì cùng Sally thân thiết như chị em, vừa chạy lên thấy tình huống trước mắt, lập tức hôn mê bất tỉnh..
Xe cứu thương đúng lúc chạy tới, Dương Phàm cùng nhân viên cứu thương đưa người đến bệnh viện.
Bạch Cẩm Đường kêu cặp song sinh vừa tới đưa Stephen đi bệnh viện luôn.
Rất nhiều cảnh viên được Bao Chửng điều động có mặt, Bạch Ngọc Đường lệnh cho người của SCI thăm dò hiện trường, cẩn thận đám hoa hồng có độc.
Vườn hoa hồng vốn mỹ lệ lại thanh tĩnh, hôm nay bỗng nồng đậm mùi máu tanh.
Trong bụi hoa có một thi thể vặn vẹo, vườn hồng được tẩm độc ở dưới ánh trăng lộ ra những vết lốm đốm mơ hồ quỷ dị. Vài con đom đóm không biết từ đâu bay đến đậu lên cánh lá, không rõ có phải tác dụng của chất độc không, ánh đèn màu xanh dịu từ phía đuôi đom đóm lại biến thành một màu xanh vô cùng ma quái.
Triển Chiêu đứng ở ban công, nhìn bao quát xuống bên dưới.
Bạch Cẩm Đường cùng Triệu Trinh đứng ở cửa ban công cách đó không xa, Lâm Nhược đứng một mình ở một ban công khác, diện vô biểu tình nhìn cảnh sát bận rộn dưới lầu, không còn dáng tươi cười như trước nữa.
Bạch Ngọc Đường rửa tay xong đi ra, tới bên cạnh Triển Chiêu.
“Tôi ghét vụ án này.” Triển Chiêu thấp giọng nói.
“Mấy vụ án SCI tiếp nhận từ trước tới giờ, có cái nào cậu thích sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.
“Cái này không giống.” Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, “Có lẽ chúng ta nên miêu tả lại nhân cách của Emilia một lần nữa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Là sao a?”.
“Cậu nói cậu không rõ Emilia vì sao muốn đuổi tận giết tuyệt mọi người trong thôn, phải không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu cảm thấy không hợp logic, hẳn là có một sự kiện gì đó mà chúng ra không biết đã phát sinh, kích thích Emilia.”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi quả thật là không nghĩ ra a.”.
“Bởi vì cậu không phải là Emilia, bất kỳ hung thủ nào cũng không phải là Emilia.” Triển Chiêu quay đầu lại hỏi Bạch Ngọc Đường, “Giả thiết một chút, nếu như Stephen giết tôi, cậu có thể làm thế với em gái của hắn không, để báo thù?”.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lắc đầu, “Sẽ không.”.
“Vậy đối với cậu mà nói, có chuyện gì khiến cậu khổ sở hơn chuyện tôi đã chết không?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không có.”.
Triển Chiêu đạm đạm cười, “Trên đời này có những kẻ xấu, so với bất luận kẻ nào chúng ta đã gặp qua, đều tà ác hơn.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu, “Emilia làm dao động thế giới quan của cậu?”.
“Là cách nhìn người.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Triệu Tước trước đây đã nói qua, nghiên cứu của tôi có sự giới hạn, bởi vì tôi chưa bao giờ biết rõ lòng người có thể tà ác tới trình độ nào.”.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lâm Nhược đang tới gần bọn họ, anh ta có vẻ đang do dự, như có gì đó muốn hỏi.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết anh ta đủ thông minh, sẽ tự mình phân tích vụ tập kích lần này, liền hỏi, “Stephen với lần thám hiểm Emilia lần trước của anh có quan hệ gì không?”.
Lâm Nhược lắc đầu, “Không có, cậu ấy không xuất tiền cũng không xuất lực, nhưng mỗi người bạn của tôi đều biết tôi nắm rõ nguyên nhân vụ chìm tàu Emilia.”.
Triển Chiêu đưa tay khẽ xoa xoa mi tâm, “Vậy Ryan thì sao? Anh ta cùng Emilia không có vấn đề gì chứ? Còn người nhân viên phục vụ kia, trước đây anh đã gặp qua chưa? Còn một người tên là Trần Phi, còn có Đinh Nguyên…”.
“Cả Sally nữa.” Lâm Nhược đi tới bên lan can, nhìn chiếc xe nâng đang từ cổng tiến vào, xem chừng chuẩn bị xúc vườn hoa hồng lên.
“Còn có mấy người bạn thuyền.” Lâm Nhược lẩm bẩm, “Đều có liên quan tới tôi, có phải chính tôi đã hại họ không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không lên tiếng..
“Tôi thà tin vào chuyện oan hồn của Emilia trở lại quấy phá.” Lâm Nhược sắc mặt trầm xuống, “Hoặc là, tôi đã đắc tội với ma quỷ, giờ phải chịu trả thù.”.
“Anh có nghĩ ra được người nào hận anh đến mức này không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lâm Nhược..
Lâm Nhược trầm ngâm một lúc, lắc đầu, “Tôi thực sự nghĩ không ra, nhưng mà tôi khẳng định tôi chưa làm qua chuyện xấu nào để phải chịu trả thù như vậy.”
Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Tôi cần suy nghĩ một chút nữa.” Nói xong, một mình đi vào gian phòng, ngồi xuống, nhắm mắt, bắt đầu suy tưởng..
Hành động này của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên mới thấy, nhưng mà sức tư duy của cậu ấy từ trước đến này luôn không phải thứ người thường có thể hiểu. Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thì thấy Lâm Nhược đã đi tới ban công bên kia, tay đặt lên trên lan can, cau mày..
Bạch Cẩm Đường đốt một điếu thuốc, lúc này, hai anh em Lam Tây và Lam Kỳ cũng đi qua.
Lam Tây đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nhắc nhở, “Có thể có chút tình huống không ổn.”.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn anh ta.
Lam Tây hất hất cằm, ý bảo Bạch Ngọc Đường nhìn ra xa..
Bạch Ngọc Đường theo hướng anh ta chỉ nhìn qua, thì thấy trong mái hiên cách đó không xa, đang tụ tập vài người. Những người này đều là bạn tốt của Stephen và Lâm Nhược, hơn nữa… đều là tinh anh các giới.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thoáng qua, cũng biết đó toàn là người nổi tiếng, những người này đều là người trẻ tuổi có máu mặt ở thành phố S, có tinh anh giới thương trường, có nghệ sĩ nổi tiếng, cũng có danh y, luật sư, còn có vài công chức nhà nước đảm nhiệm các chức vị quan trọng.
“Bọn họ hình như định phản kích.” Lam Tây thấp giọng nói, “Tôi vừa đi qua bọn họ, đằng đằng sát khí a.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, xem ra, án kiện lần này, đã châm ngòi khiến đoàn người này nổi giận..
Lúc này, một trong số những người đó quay đầu lại, quét mắt qua các tầng lầu, sau khi thấy Lâm Nhược, thì đưa tay vẫy vẫy anh ta.
Lâm Nhược biểu tình nghiêm túc bay qua lan can, từ lầu hai nhảy xuống, chạy đến bên cạnh bọn họ, mọi người vây một chỗ như đang thương lượng gì đó.
“Bọn họ đang làm gì?” Bạch Ngọc Đường cảm giác được sự rối loạn trong đoàn người, cùng bầu không khí vô cùng dị thường.
“Dùng phương pháp của chính mình để giải quyết vấn đề.” Bạch Cẩm Đường đi đến.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn anh, “Muốn giải quyết thế nào cơ?”.
Bạch Cẩm Đường hơi nhún vai, “Bọn họ cũng không phải những con cừu non không có khả năng chống trả, có khả năng giết nhiều tinh anh như vậy đúng là ác lang, một khi đã chạm đến cực hạn, bọn họ đương nhiên sẽ phản kích.”.
“Nói cách khác, bọn họ có đối tượng hoài nghi, đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Cẩm Đường..
Bạch Cẩm Đường khẽ nhún vai, “Anh cùng bọn họ có chút bất đồng, không thể dung nhập hoàn toàn, bởi vậy cũng không phải thành viên trong hội anh em của bọn họ.”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Các anh không phải đều quen biết nhau sao?”.
“Quen thì quen, nhưng dù sao sở thích và suy nghĩ đều bất đồng.” Bạch Cẩm Đường hai tay đút túi, “Anh là một người bình thường xây dựng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bọn họ lại là thiên chi kiêu tử vừa sinh ra đã có nền tảng vững chắc trong tay, giá trị cơ bản đã khác nhau, trải nghiệm càng khác nhau hơn.”.
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, “Bạn bè và đồng loại là khái niệm khác nhau, đúng không?”.
Bạch Cẩm Đường hơi nhướn mày, “Bước tiếp theo bọn họ muốn làm gì, cậu ta có thể hiểu được đó.”.
Bạch Ngọc Đường thấy anh chỉ chỉ Triệu Trinh..
Triệu Trinh đang buồn chán xoay xoay khối rubik, thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình thì nhún vai, “Ăn miếng trả miếng, còn có thể thế nào nữa?”
Bạch Ngọc Đường muốn xuống lầu, Bạch Cẩm Đường kéo anh lại, “Bọn họ sẽ không nói cho cậu biết đâu.”.
“Nếu bọn họ chuẩn bị báo thù thật thì quá nguy hiểm.” Bạch Ngọc Đường không rõ, “Nếu đã có đối tượng nghi ngờ thì vì sao không nói cho cảnh sát? Có thể cùng hợp tác mà?”.
Bạch Cẩm Đường nở nụ cười, “Cậu nếu gặp nguy hiểm phản ứng đầu tiên là cầu cứu hay tự cứu?”.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người..
“Bạch Ngọc Đường cậu mà cần cầu sự hỗ trợ của người khác sao?” Bạch Cẩm Đường đưa tay vỗ vỗ vai anh, “Bọn họ với cậu giống nhau, đều là thiên chi kiêu tử, bọn họ đạt đến vị trí ngày hôm nay, cũng chưa từng cầu qua người khác, đều chỉ dựa vào chính mình. Thông minh và nổi tiếng là thứ bọn họ tự hào nhất từ trước đến nay, nhưng oan hồn kia lại xuất hiện hung hăng trêu chọc bọn họ, đương nhiên phải đòi lại a.”.
Bạch Ngọc Đường trầm tư một lát, “Ấu trĩ.”.
“Anh cũng nghĩ như thế.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Nhưng cậu thử nhìn ánh mắt của bọn họ xem.”.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn ánh mắt của đám người dưới lầu, phải hình dung thế nào nhỉ? Kiên định? Hưng phấn? Hay sát ý đằng đằng… Thần tình đó thực sự quá phức tạp.
“Cuộc sống đối với bọn họ mà nói vốn chỉ là một trò chơi.” Bạch Cẩm Đường nói, “Lâm Nhược chạy đi tìm cái thuyền cổ kia, vốn là ăn no không có chuyện gì làm nên đi tìm chút chuyện kích thích. Đoàn người này đã lâu chưa có được ý chí chiến đấu như thế, không cảm thấy bọn họ ngoài phẫn nộ ra, còn rất hưng phấn sao? Người hiếu chiến gặp phải lời khiêu chiến, từ trước đến nay đều có loại tâm tình này.”.
Lúc này, Lâm Nhược nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy thì nói gì đó với mọi người, bọn họ liền thở phào một hơi.
“Đội trưởng.”.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Tần Âu đã tới phía sau anh, thấp giọng nói, “Dương Phàm gọi điện qua, nói Sally đã thoát nạn, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên khả năng sẽ có di chứng. Cô bé bị người đánh ngất, rút máu ra rồi lại truyền máu vào, thủ đoạn rất tàn nhẫn. Stephen thuê rất nhiều vệ sĩ bảo vệ hai người kia, sau đó không thấy tăm hơi.”.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không nhìn thấy sao?”.
“Lúc Dương Phàm lên xe, tôi có kêu cậu ấy chú ý đến Stephen một chút.” Tần Âu nói tiếp, “Dương Phàm nói Stephen đã thì thầm vào tai em gái anh ta một câu.”.
“Câu gì?”.
“Anh sẽ bắt bọn chúng phải trả giá…” Tần Âu hơi nhướn mày.
“Bọn chúng …” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc..
“Đội trưởng.”.
Lúc này, Triệu Hổ chạy tới, “Trước cổng quá chừng xe chạy tới, có cả người nữa.”.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Người nào?”.
“Vệ sĩ áo đen.” Triệu Hổ bĩu môi, “Đều nói tới đón thiếu gia về.”
“Thiếu gia …”.
Mọi người quét mắt xuống lầu một vòng, ở đây có không ít thiếu gia a ….
“Tôi nghĩ tôi tìm được một ít đầu mối rồi.”.
Mọi người quay đầu lại, thì thấy Triển Chiêu dường như đã suy nghĩ xong, đang từ thư phòng đi ra, trong tay cầm một tập văn kiện, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường mở ra nhìn, trầm mặc một lát, rồi đưa tư liệu đó cho Bạch Cẩm Đường xem, “Cái này là nguyên nhân của mọi chuyện sao?”
Bạch Cẩm Đường chẳng hiểu gì nhận lấy tập văn kiện, sau khi đọc xong cũng ngẩn người.
Triệu Trinh cũng ngó qua, nhịn không được thốt lên, “Còn kinh khủng hơn tưởng tượng của tôi nữa.”.
Mã Hán ở một bên nhịn không được cũng nói một câu, “Rảnh quá không có gì làm sao.”
Triệu Hổ khoác vai anh, “Đúng nga, cái kiểu lăn qua lăn lại này thực sự là… Giờ thì rước lấy phiền phức lớn như vậy a.”