“Tiểu Du, tôi không sao.” Bộ dạng Trần Khả Phong hơi thở yếu ớt kéo tay Trần Du miệng nói bản thân không có việc gì, thật sự có chút đáng thương.
Bạch Ngọc Đường đứng bên thấy bầu không khí có phần không thích hợp để hỏi chuyện cho lắm, còn Triển Chiêu ở cạnh anh thì chăm chú quan sát biểu tình của Trần Du và Trần Khả Phong để phân tích tâm lý của họ lúc này. Nói như thế nào nhỉ, quả là tình huống điển hình cho câu nói, “Tình chàng hữu ý lòng thiếp vô tình” a! Trần Khả Phong xem ra đã yêu tới chết đi sống lại ai kia rồi, có điều Trần Du chính là không thích điểm tính cách đó của anh chàng. Phân tích quá trình trưởng thành của Trần Du có thể nói cô là một cô gái mạnh mẽ nếu đụng phải loại công tử nhà giàu, tính cách yếu đuối như vậy, phỏng chừng không có cảm giác gì được đâu…….Ai, loại chuyện này cũng khó mà nói cho chính xác, không phải cứ hi sinh hết mình thì ắt sẽ có hồi báo được, hy vọng Trần Khả Phong sẽ sớm nhận ra điều đó.
Triển Chiêu cứ mải phân tích tâm lý còn Bạch Ngọc Đường ở bên đã có chút sốt ruột, muốn nhanh chóng hỏi thăm Trần Khả Phong về manh mối.
“Khụ khụ.” Tề Nhạc đi lên vỗ vỗ Trần Du, mang người lui xuống một chút, ý bảo – Trước cứ để họ hỏi Trần Khả Phong một số chuyện đã.
Mã Hân thấy mọi chuyện ổn rồi liền cùng Lạc Thiên về trước, dù sao ở SCI cũng còn rất nhiều việc.
Bạch Ngọc Đường tiến tới, hỏi Trần Khả Phong về người tập kích cậu ta, vẻ mặt Trần Khả Phong mờ mịt, “Tôi cũng không kịp thấy rõ người nọ là ai, chỉ vừa nhìn thấy bóng áo trắng từ một góc đi ra, sau đó ngực liền đau nhói, như bị ai đó cứa ột đường.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đúng là theo như lời Trần Du nói, mọi thứ phát sinh trong chớp mắt, quá nhanh cũng quá ngỡ ngàng, có lẽ đến chính Trần Khả Phong cũng còn thấy mơ hồ.
Triển Chiêu dường như đối với Trần Khả Phong không có hứng thú, nhìn qua bên Dương Phàm đang xem xét bản ghi chép sau phẫu thuật, bước tới cửa thì phát hiện không thấy bóng dáng của Trần Khả Tình.
Việc này có chút kỳ quái, với tính cách cố chấp cùng ngang ngược của mình…..cô nàng hẳn phải tiến tới ngăn cản bọn họ quấy rầy em trai mình nghỉ ngơi mới đúng a, sao lại cứ thế đi mất?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu hướng Dương Phàm ngoắc ngoắc ngón trỏ gọi anh tới gần cửa, hỏi một chút về Trần Khả Tình, từ gia đình cho tới nhiều vấn đề khác nữa……Đương nhiên, Triển Chiêu cũng không quên nhắc tới người giáo viên hướng dẫn đã mất mà Mã Hân có nói tới kia – Cô giáo Hác.
“À……Cậu nói Hác Linh a, đáng tiếc.” Dương Phàm lắc lắc đầu, “Chị ấy là người thấy thuốc có một không hai đó, cũng là một nhà nhân loại học.”
“A! Giống Công Tôn sao, làm một nhà nhân loại học có thể giám định thân phận hài cốt, cũng có thể tham gia các đoàn khảo cổ?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừm, tuy rằng tên tuổi và khả năng không thể so bì với Công Tôn, ai cũng biết cậu ta là lợi hại nhất.” Dương Phàm gật gật đầu, “Hác Linh ngoại trừ chuyên về y học lâm sàng ra, đối với nhân loại học cũng rất có đóng góp, chỉ tiếc là lần đi giám định thi thể sau một cuộc xung đột của bộ tộc nào đó rồi lúc quay về gặp tai nạn hàng không.”
“Hác Linh trước kia là đồng nghiệp của anh?” Triển Chiêu không hiểu tại sao cậu lại cực kì có hứng thú về vị giảng viên này, đại khái là xuất phát từ sự mẫn cảm theo bản năng đi.
“Ừm, xem như là vậy! Chị ấy cùng với Công Tôn cũng có thể có quen biết, hai người bọn họ đều là những tinh anh trong nghề cả mà.” Dương Phàm trả lời.
“Còn Trần Khả Tình thì sao, nghe Mã Hân nói xem ra y thuật của cô ta phải chăng vô cùng kém?”
“Cô gái đó biết cái gì gọi là y thuật sao, chỉ thích gây ầm ĩ, ỷ vào cái danh mỹ nữ rồi chỗ nào cũng ra oai.” Dương Phàm cười cười lắc đầu, “Thật ra, cô nàng dựa vào gia thế mới vào được bệnh viện này, chỗ chúng tôi ai ai cũng nói, nếu người nào đó bị cô ấy xem bệnh cho, thật sự sẽ giống như chấp nhận tham gia một cuộc phiêu lưu mang đầy tính mạo hiểm vậy. Cho nên, về cơ bản Trần Khả Tình chính là một bác sĩ vô cùng nhàn, chỉ có việc bảo quản trang thiết bị lặt vặt, vân vân mà thôi. Nói đến bác sĩ……..”
Dương Phàm nhìn Triển Chiêu nói, “Người bạn cùng khóa với cô nàng tên là Mã Hân kia kìa, trước đây Hác Linh cũng thường nhắc tới a, chị rất yêu quý cô nữ sinh này, nói cô ấy được trời cho cả cái tâm lẫn cái tài, có tố chất để trở thành một vị bác sĩ vô cùng ưu tú, chỉ tiếc là quá ngưỡng mộ Công Tôn, sau thì bị bắt cóc mất.”
“Ồ…….” Triển Chiêu lại gật đầu, ậm ừ không rõ nghĩa.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường mang theo Trần Du cùng đám người Tề Nhạc đi ra, hướng Triển Chiêu lắc lắc đầu, ý bảo – Không thu hoạch được gì.
Bạch Ngọc Đường để Triệu Hổ đưa Tề Nhạc về, bản thân cùng Triển Chiêu đem Trần Du theo, cùng đi tới chỗ Lam Tây.
Triển Chiêu bảo Bạch Ngọc Đường cùng Trần Du đợi mình một chút, rồi quay lại phòng bệnh.
Bạch Ngọc Đường không rõ cậu muốn làm gì, đành đứng đó đợi, cùng Trần Du nhìn ngắm xung quanh.
Triển Chiêu chạy vào hỏi Trần Khả Phong một câu, “Cậu với Kaibin quan hệ không tốt ư? Vì sao cậu ấy không tới thăm cậu?”
Trần Khả Phong ngẩn người, sau đó liền đáp rất thoải mái, “À, không phải đâu, hai người chúng tôi quan hệ bình thường, cậu ta có một điểm yếu là sợ nhất bệnh viện, máu, và truyền dịch…..Cứ đụng tới một trong ba cái này thì lập tức chân tay đều nhũn cả ra, đừng nói là đi, đến đứng cũng không nổi ấy.”
Triển Chiêu nghe đến đó thì khẽ nhíu mày, đây không phải là triệu chứng của bệnh say máu thông thường mà là di chứng của một người đã từng bị chấn thương, sợ tới bệnh viện, sợ nhìn thấy máu, sợ cả truyền dịch……Chẳng lẽ là di chứng hậu phẫu? (Hậu phẫu: giai đoạn sau phẫu thuật)
Đang nghĩ ngợi thì Bạch Ngọc Đường đứng bên ngoài thúc giục, “Miêu nhi, trời sắp tối rồi.”
“Xong rồi đây.” Triển Chiêu hỏi Trần Khả Phong một vẫn đề cuối, “Cậu nghĩ hung thủ có thể muốn nhắm vào gia đình của cậu hay không?”
“Không thể nào.” Trần Khả Phong nhíu mày, “Tuy rằng chị gái tôi tính tình hơi táo bạo một chút nhưng cũng không đến mức khiến người khác phải ra tay giết chúng tôi chứ? Mà…..chị gái tôi có thể gặp nguy hiểm hay không?”
“Tôi chỉ suy đoán một chút thôi.” Triển Chiêu thấy cậu ta kích động như vậy cho nên chắn chắn rằng tình cảm giữa hai chị em họ là vô cùng khăng khít, cũng càng khẳng định hành vi cổ quái của Trần Khả Tình rõ ràng là đang che giấu một bí mật nào đó.
Triển Chiêu thấy tình trạng hiện tại của Trần Khả Phong cũng không tốt, dù sao cũng bị trọng thương, nếu như hỏi thêm gì nữa thì quá là vô nhân đạo, vì thế liền an ủi, khuyên nhủ cậu ta cố gắng nghỉ ngơi, lưu lại mấy cảnh viên tăng cường bảo vệ, rồi cùng Bạch Ngọc Đường rời đi.
Trên đường thì nhận được điện thoại từ Lạc Thiên gọi đến, xin phép nghỉ cùng Mã Hân, cô bé vì cái chết của cô Hác mà cảm thấy trong lòng khó chịu, muốn tranh thủ nửa ngày này đi thăm mộ người, Bạch Ngọc Dường dĩ nhiên đồng ý.
Triển Chiêu thấy Trần Du ngồi ghế sau ngẩn người, liền quay lại cười hì hì hỏi, “Trần Du à.”
“Vâng?” Trần Du ngẩng lên.
“Em nghĩ sao về Trần Khả Phong a?” Triển Chiêu thẳng thắn hỏi.
Trần Du nhún nhún vai, “Em không thích công tử nhà giàu, lại càng không thích những người làm âm nhạc.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị thật, “Chính em cũng là người hoạt động âm nhạc kia mà!”
“Chính bởi thế đó!” Trần Du nhỏ giọng than thở, “Anh nghĩ xem, anh với tiến sĩ Triển không phải một tài về văn một giỏi về võ sao, chứ nếu cả hai mà cùng thiên về võ không thì đã đánh nhau to rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, cũng phải, một văn một võ mà mỗi ngày cũng đã cắn qua cắn lại, chứ hai văn hai võ còn không phải là máu sẽ chảy thành sông?
“Em có biết rõ Trần Khả Tình không?” Triển Chiêu lại hỏi.
“Chị gái của Trần Khả Phong sao, tính cách vô cùng ngang ngược, chúng em không quen nhau, khả năng chấp nhận sự việc của chị ta hình như có chút vấn dề.” Trần Du tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Có đôi khi giống giống như bị bệnh tâm thần ấy, nhưng thật ra rất yêu thương em trai.”
Lúc này điện thoại Trần Du vang lên, “Ai nha, là anh hai, có thể là muộn như vậy rồi mà chưa thấy em về.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở một bên nghe Trần Du làm nũng với Trần Mật cảm thấy thật thú vị, đầu bên kia còn có giọng của ông nội cô nữa, hiện tại Trần gia phỏng chừng rất náo nhiệt.
Xe dừng lại ở ngã chín, Trần Du theo cả hai tới cửa hàng của Lam Tây, cửa quán nửa khép nửa mở, bên trong truyền ra tiếng “Cọc cọc….” còn có tiếng hai người khách nước ngoài trò chuyện với nhau.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nơi đó có hai người nước ngoài đang đứng thử cung, một người con trai trẻ tuổi, làn da khỏe mạnh màu đồng cổ đang cúi người, ở bên một cái bàn nhỏ, mài gỗ.
“Lam Tây.” Trần Du gọi người đó một tiếng, chàng trai ngẩng đầu lên, gương mặt vốn không có biểu tình gì bỗng nhiên nở nụ cười, có điều khi nhìn thấy phía sau có thêm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì có chút khó hiểu. Sau đó tầm mắt rơi xuống túi vải trong tay Bạch Ngọc Đường, mũi tên vật chứng kia khá là dài, khó mà bọc cho hết được.
Lam Tây buông cây gỗ xuống, đứng thẳng lên, mắt nhìn chăm chăm vào mũi tên.
Lúc này, mấy người ngoại quốc đi tới gọi Lam Tây, muốn hỏi cách dùng cung như thế nào cho đúng, hình như họ cũng chỉ là những người được bạn bè giới thiệu tới đây.
Lam Tây bỗng nhiên cầm lại cung tên trong tay hai người ngoại quốc thả về chỗ cũ, sau đó đưa người ra cửa, tiễn khách!
Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều cả kinh, tâm nói, oa……..tính tình thật dứt khoát.
Mấy người nước ngoài hai mặt nhìn nhau, cảm thấy anh chàng này hình như có vấn đề, tuy nhiên nhìn tới vẻ mặt nghiêm túc cộng với dáng vẻ hung hãn, làn da ngăm đen đặc trưng dân tộc Lật Túc của Lam Tây thì không dám nói gì, chỉ hùng hùng hổ hổ mà bỏ đi.
Lam Tây đem cửa lớn đóng lại, bước qua giật lấy mũi tên trong tay Bạch Ngọc Đường, khi rút ra xem thì đầu mũi tên vẫn còn dính máu liền nhíu mày.
“Lam Tây?” Trần Du thấy biểu tình dọa người của anh liền dè dặt gọi một tiếng.
“A…….”Lam Tây bừng tỉnh, thấy bản thân vừa rồi thất thố liền gật gật đầu với Trần Du, đem mũi tên trả lại cho Bạch Ngọc Đường, nhưng tầm mắt vẫn dõi theo nó.
(Thất thố = mất bình tĩnh, thất lễ, không lịch sự..v..v..)
Triển Chiêu nhận thấy tính cách của Lam Tây khá đơn thuần, liền nói với Trần Du, “Giới thiệu một chút.”
“A.” Trần Du nhanh chóng giúp hai bên làm quen, nói với Lam Tây rằng hai người họ là cảnh sát, nghe nói anh là người hiểu biết trong lĩnh vực họ đang cần nên có chút việc muốn anh trợ giúp.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ đá mắt – Trần Du quả nhiên lanh lợi nha, mấy câu đó nghe xuôi tai thật.
Lam Tây gật đầu, chỉ mũi tên trên tay Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi biết loại tên này.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng vui vẻ – Có manh mối a!
“Tôi muốn tìm kẻ đã sử dụng loại mũi tên này!” Lam Tây bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, “Các anh biết tên đó sao, hắn là ai?”
Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, hỏi Lam Tây, “Chiều hôm nay cậu ở nơi nào?”
Lam Tây sửng sốt, “Tôi ở mỏ đá phía tây.”
“Tới mỏ đá?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tò mò.
Lam Tây chỉ vào đầu một mũi tên hình tam giác, màu đen, nói, “Các anh nghĩ đây là sắt sao? Là đá đó!”
“A?” Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều ngạc nhiên, Thứ màu đen này là làm từ đá chứ không phải sắt? Nhìn không ra a!
“Đầu tên được làm bằng đá so với làm bằng sắt sẽ nhẹ hơn, khi bắn cũng có sự chuẩn xác vượt trội.” Lam Tây giải thích.
“Ồ…..”Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Có người làm chứng không?”
Lam Tây cười cười, từ trong quầy lấy ra một tảng đá khá lớn dùng để làm mũi tên, “Từ trưa tôi đã cùng các công nhân ngồi mài đá, loại đầu mũi tên này muốn làm xong một cái cũng mất tới nửa giờ. Các anh có thể đi hỏi họ, gần trăm nhân công ấy là tôi thuê, mấy ngày nay dường như trưa nào cũng phải tới nơi đó.”
“Vì sao phải làm nhiều tên như vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.
“À, mới đây có một người nước ngoài mua một mảnh rừng để mở khu săn bắn, cần một lượng lớn những cung tên chữ thập này.” Lam Tây nói xong xuất ra đơn hàng cho cả hai nhìn.
Trần Du ở bên tìm tách pha trà cho cả ba người, kêu họ ngồi xuống nói tiếp.
Lam Tây có đủ chứng cứ ngoại phạm lúc vụ việc xảy ra, hơn nữa Trần Du trước cũng đã nói, người tập kích là một cô gái.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đem chuyện Trần Khả Phong bị tập kích kia kể lại một lần, cũng đem mũi tên đặt trước mặt Lam Tây.
“Con gái?” Lam Tây nhíu mày, “Các anh nói, người bắn tên là một cô gái?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật gật đầu, tâm nói, Có vấn đề gì sao?
Lam Tây cầm mũi tên nói, “Cung chữ thập mũi tên bắn ra đều vô cùng nhỏ, cũng do đây là nỗ tiễn (nỏ tên) chứ không phải cung tiễn (cung tên) lực đẩy của nó là hữu hạn!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng gật đầu, như là hỏi – Rồi sao?
“Mũi tên này không chỉ nhọn hoắt mà nó còn có cạnh răng cưa hai bên, loại tên như vậy hiện đã bị cấm bán, chỉ có thể tự chế tạo mà thôi!” Lam Tây nói xong, liền mang tất cả những mũi tên trong cửa hàng ra đối chiếu, “Đầu mũi tên chính là thứ quyết định nó sẽ được dùng để săn bắn hay sẽ được dùng để làm hung khí. Những mũi tên mà tôi bán ra đều là loại đã qua đăng kiểm, không ai dám kinh doanh loại đầu tên như vậy đâu. Mặt khác, sử dụng loại mũi tên này cũng cần có một cây cung khá vững, bằng không khi bắn ra sẽ không đủ sức giết người.”
(Đăng kiểm: đăng ký + kiểm tra, kiểm soát)
“Như vậy có nghĩa là…….kẻ bắn tên là một cao thủ dùng nỏ?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Vì sao sau khi nghe chúng tôi nói người tập kích là một cô gái thì cậu lại kinh ngạc đến vậy?”
Lam Tây nghĩ nghĩ rồi chọn một cây cung chữ thập đưa cho Trần Du, “Dùng một tay cầm nó thử xem.”
“Nặng ghê nha.” Trần Du nhấc nhấc tay lên, dù có thể giương được cung cho thẳng nhưng tay Trần Du lại không hề vững, cứ run run.
Lam Tây lại chọn một chiếc cung khác lớn hơn nữa, “Bắn loại tên này, ít nhất cần kéo được cỡ cung như thế.” Nói xong, đưa qua cho Trần Du. Cô vừa mới cầm lên liền cảm thấy cánh tay vô cùng đau nhức.
Bạch Ngọc Đường đưa tay đỡ qua, chính mình cầm thử, gật đầu, “Với lực cánh tay của con gái thì quả nhiên rất khó mà làm được, đến nam giới cũng phải là người đã từng qua huấn luyện mới có thể cầm vững.”
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi Trần Du, “Cô gái kia cao không?”
Trần Du sờ sờ đầu, “Ưmm……..khi đó em cảm thấy đích thực người kia là một cô gái, có điều vừa nghe các anh nói, giờ hỏi lại thì em cũng không chắc nữa đâu, chỉ kịp nhìn thoáng qua thôi ấy.”
Triển Chiêu gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Phải rồi.” Bạch Ngọc Đường buông nỏ tên xuống, hỏi Lam Tây, “Cậu sao lại muốn tìm người bắn loại tên này?”
Sắc mặt Lam Tây chậm rãi trầm xuống, mang mọi người vào gian bên cạnh. Anh mở một cánh cửa gỗ trên tường ra, bên trong không nghĩ tới có một ban thờ lập theo phong tục. Một tấm ảnh đen trắng phía trước, tiếp đó là lư hương, trong cùng là một bình đựng tro cốt, trước đó có một hộp gấm khá dài.
“Đây là………….” Triển Chiêu cảm thấy người trong tấm ảnh kia có nét gì đó rất giống Lam Tây.
“Anh trai tôi.” Lam Tây thấp giọng, “Anh ấy tên Lam Kì.” Nói xong mở hộp gấm kia ra…….Bên trong có một mũi tên, cùng với mũi tên trong tay Triển Chiêu bọn họ giống nhau như đúc, hai cạnh đầu mũi tên cũng có răng cưa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt sửng sốt.
“Anh ấy chính là vì mũi tên này mà chết.” Lam Tây lạnh giọng, “Tôi nhất định phải tìm được kẻ đó! Hắn cũng có thể là hung thủ đã ra tay giết hại anh trai tôi.”
[1] Cung tiễn (Cung tên)