Thu Y Văn mang đến cho SCI một manh mối thực cổ quái, thân phận của tên theo dõi biến thái kia đã được Mã Hân xác nhận, thì ra chính là giáo y của trường ……… lại móc nối với mắt xích vị chủ nhiệm lần trước, Thật sự có quan hệ với án vụ sao?
“Người này tên là gì?” Triển Chiêu hỏi Mã Hân.
“Em chỉ biết y họ Trần thôi.” Mã Hân nhún nhún vai, “Em đã sớm đầu quân cho Công Tôn, cũng không tiếp tục theo học ở đó nữa, cho nên cũng ít gặp. Mà hắn vì tội quấy rối nữ sinh chẳng bao lâu liền bị khai trừ.” Nói xong, Mã Hân còn bồi thêm một chút đắc ý, “Nhưng có cho tiền hắn cũng chẳng dám động đến em đâu, anh hai sẽ xử chết hắn!”
Tất cả miễn cưỡng gật đầu, vẻ mặt tỏ ý – Đúng đúng, có anh hai thật tốt! Huống chi anh hai nhóc còn là Tiểu Mã ca.
“Trần?”
Lúc này, Thu Y Văn lại lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhìn Mã Hân, “Hắn không phải họ Sầm sao?”
Mọi người nhất loạt sửng sốt, Triển Chiêu hỏi, “Cô nói hắn họ Sầm? Sơn hay Sầm? (shān ≠ cén)
“Phải, khi hắn đến trồng răng tôi có xem bảo hiểm y tế của hắn, còn có cả dấu xác nhận của bác sĩ tại bệnh viện cơ mà. Lúc hắn tự giới thiệu sơ qua, cũng nói hắn tên là Sầm Văn.”
“Họ Sầm không phải là một họ quá thông dụng.” Bạch Ngọc Đường cũng như các thành viên SCI khác đều nghĩ tới Sầm Dịch – Mẫu DNA tương ứng với phần lớn DNA của Sầm Dịch kia đã được Công Tôn phán đoán là thuộc về người anh em ruột của y. Lại thêm cái người họ Sầm này nữa, có liên hệ chăng?
“Đúng rồi.” Công Tôn hỏi Thu Y Văn, “Cái tên Sầm Văn này, ở chỗ cô có lưu lại thứ gì đó có thể xác định DNA của hắn hay không?”
Thu Y Văn lắc lắc đầu, “Hắn đã từng tặng tôi một cái răng hàm nhưng thứ mắc ói như vậy tôi đã sớm đem đi vứt.”
“Đến nhà hắn có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó.” Tương Bình rất nhanh đã tìm được một chuỗi địa chỉ, “Từ hồ sơ trong phòng giáo vụ trường học của vị chủ nhiệm kia em ghi nhận được, quả thực chồng của bà ấy tên là Sầm Văn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười – Có manh mối.
“Lạc Thiên, anh với Tần Âu đi đi.”
“Em nữa.” Mã Hân xung phong nhận việc, nhanh chóng đem bản báo cáo trong tay giao cho Công Tôn, rồi dùng bộ dáng gần như là đang muốn bỏ trốn mà chạy. Lạc Thiên và Tần Âu cảm thấy cô nhóc thực kỳ quái, nhưng rồi cũng đi theo sau.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng thắc mắc, khó hiểu nhìn sang Công Tôn. Riêng anh thì dường như có thể hiểu được tâm tình bất an của cô bé, kéo hai người kia ra xa một chút rồi mới mở bản báo cáo đưa cho họ xem.
“Nhân viên giám định của vụ tai nạn máy bay năm đó lợi dụng sự việc di dời thi thể cộng với số lượng nạn nhân quá đông mà không thực sự đối chiếu hết DNA đã vội chứng nhận Hác Linh đã chết. Nhưng các cậu xem kết quả phân tích của Thu Y Văn này đi.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đối chiếu qua lại mất nửa ngày – Giống nhau y đúc!
“Thu Y Văn thực sự là Hác Linh?” Bạch Ngọc Đường tuy rằng mới rồi cũng le lói suy nghĩ ấy nhưng khi thực sự xác nhận vẫn có chút kinh ngạc không thôi, “Cảm giác thật quỷ dị.”
“Cũng không hẳn.” Triển Chiêu đem báo cáo trả lại cho Công Tôn, “Mặt của cô ấy có thể khôi phục lại không?”
Công Tôn gật gật đầu, “Có thể, cậu xem ảnh chụp lúc trước đi.”
Triển Chiêu đem ra so sánh, “Hoàn toàn không có chỗ nào tương tự.”
“Người chỉnh sửa cho cô ấy là một kẻ thông minh.” Công Tôn cười cười, “Hác Linh vốn dĩ rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ tương xứng với Thu Y Văn, nhưng phần mũi lại cao hơn một chút, bờ môi tôn đầy hơn một chút, dưới cằm cũng được căn chỉnh rõ ràng, mí mắt cắt lót sâu hơn, hai bên tai nhìn qua lớn hơn so với lúc trước.”
“Ừm…….Được anh nhắc mới thấy, ra là đắp nặn thêm chứ không phải cắt bỏ chỗ nào?”
“Phải! Bình thường phẫu thuật thẩm mỹ vùng mặt thường là hút mỡ khiến cho tổng thể gương mặt nhỏ đi, đằng này người kia lại làm ỗi thứ lớn hơn một chút.” Công Tôn cười, “Có thể nhận thấy dụng tâm lo lắng của ai kia, sau này chỉ cần lấy ra là có thể khôi phục lại nguyên trạng.”
“Như thế không phải vẫn bị nhão da sao?” Lỗi suy nghĩ của Triển Chiêu quả nhiên phát triển theo một chiều hướng kỳ dị.
Công Tôn bị cậu chọc cười, “Thì kéo nó lại.”
Khóe miệng Triển Chiêu co giật hai cái.
“Kỳ thật nhìn Thu Y Văn như vậy cũng rất tốt………….” Công Tôn có chút cảm khái, liên tưởng đến cái chết của Lam Kỳ cùng sự kiện Hác Linh từng gọi về cho Triệu Cần khóc mãi.
Tất cả thở dài, “Có một số việc đừng nhớ lại sẽ tốt hơn.”
Bạch Ngọc Đường kêu Tương Bình điều tra một chút về hành tung của Thu Y Văn mấy ngày qua. Xem chừng gần đây cô rất bận rộn, đại đa số thời gian không khám bệnh thì cũng tham dự hội nghị, hội thảo nọ kia, cũng không có gì bất thường.
Triển Chiêu theo bản năng quay đầu lại nhìn người trong phòng, Thu Y Văn có chút nhàm chán nhìn ngắm xung quanh, Là ai đã chỉnh nhan giúp cô ấy? Cho người này một sinh mệnh mới, giúp người này gạt bỏ những quá khứ thương đau.
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cô ấy có thể chỉ đang giả bộ hay không?”
Triển Chiêu hơi nhún vai, “Nếu Thu Y Văn có thể linh hoạt khống chế bản thể ở trạng thái thôi miên thì trừ khi cô ấy có năng lực của Triệu Tước hoặc là………..”
“Hoặc là cái gì?”
Triển Chiêu lại nhìn Thu Y Văn một cái, thì thầm, “Y, sẽ không dai dẳng như âm hồn bất tán vậy chứ…………..sự tình cùng với chú ta thật chẳng liên can.”
“Nhưng dựa theo cách thức ra tay, lại đem đến một cảm giác thú vị rất quái lạ, cũng thực xấu xa.” Bạch Ngọc Đường nhắc nhở, “Hơn nữa, thử tính xem, thời điểm Hác Linh gặp nạn đã là ba năm về trước, theo lý mà nói, Triệu Tước lúc đó đã không còn ở trong trại giam đặc thù. Mà về sau thực tế đã minh chứng, phòng giam biệt lập đó căn bản chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Ừ, gần như là ra vào tùy ý.” Triển Chiêu cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại cân nhắc, dường như có chút lo lắng, do dự có nên gọi hỏi hay không.
Lúc này, điện thoại lại reo.
Triển Chiêu thấy uể oải, tâm nói, Sẽ không bị y đoán trúng đi, lúc muốn tiếp điện mới phát giác, tiếng chuông không phải di động của chính mình, xoay mặt liếc sang Bạch Ngọc Đường.
“Lạc Thiên?” Bạch Ngọc Đường nhìn tên hiển thị, nhíu mày – Vừa mới xuất phát đã gọi về?
“Cái gì? Tôi đến ngay.”
Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Lạc Thiên bọn họ báo, vừa tới nơi thì đã phát hiện chủ nhiệm chết trong nhà.”
“A?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Không phải có cảnh sát bảo hộ bà ấy sao?”
“Hình như vừa mới chết.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, chỉ vào chỗ trái tim, “Thấy bảo nỏ tiễn lại xuất hiện ở đó.”
“Đã chết bao lâu?”
“Mã Hân nói, áng chừng một tiếng đồng hồ trở lại.” Bạch Ngọc Đường thở dài.
Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy không phải là Trần Khả Tình làm, là người ám sát Trần Khả Phong lúc trước sao?”
“Ừ, Lam Tây cũng nói, nỏ tiễn của cô nàng không giống còn gì.” Bạch Ngọc Đường cất điện thoại, “Đi, chúng ta tới hiện trường xem cái đã.”
“Cậu muốn đi?” Triển Chiêu giữ chặt anh, “Cậu quên là ngày mai còn muốn cùng Mã Hán đi bắt hung thủ sao!”
Bạch Ngọc Đường quả thực đã sớm quên, lại nhớ đến áp lực tâm lý sắp tới, méo miệng.
Triển Chiêu hiếm khi thấy được một Bạch Ngọc Đường khẩn trương, cảm giác thú vị phết, không ngờ Bạch Ngọc Đường cũng giữ chặt lấy cậu, “Miêu nhi, mai cả cậu cũng cùng đi.”
Triển Chiêu mở to hai mắt, “Cậu không sợ tôi sẽ nhắm loạn quần chúng vô tội hoặc là bắn lộn mấy cái đĩa bay sao, còn lại thì tôi không có ý kiến.”
“Haiz.” Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn còn mèo nhà anh, “Ai cho cậu sờ vào súng đâu, chỉ muốn cậu giúp tôi phán đoán thôi.”
Triển Chiêu lại càng nói lý, “Tôi không muốn, lỡ như đoán sai thì sao?”
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu, “Tôi tin tưởng cậu, đi nhé!” Nói xong rất vô trách nhiệm san sẻ gánh nặng tinh thần với người yêu rồi dắt ai kia vào thang máy.
Rất nhanh sau đó, hai người đã lái ô tô đến nơi. Đó là một khu chung cư, lên trên tầng, họ bắt chuyện đầu tiên là hai cậu cảnh viên đang ảo não đứng cạnh cửa.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh mắt qua nhau, hỏi rõ tình huống.
“Chúng tôi bị tập kích phía sau.” Cả hai uể oải, “Đột nhiên phần gáy đau nhói.”
Bạch Ngọc Đường kiểm tra, xác thực có một điểm đỏ nhỏ nơi ấy.
“Là kim châm sao?” Triển Chiêu cũng xem, “Gây mê?”
“Nếu dùng kim đâm trực tiếp thì sẽ bị phát hiện.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ miệng vết thương, “Hẳn là dùng ống thổi châm.”
“Nguyên thủy thật.” Triển Chiêu gật đầu, “Tác phong tương tự như người điều khiển Kaibin bằng loại mặt nạ kia.”
Cả hai tiếp bước vào trong, vệt máu kéo dài ngang phòng khách, thi thể hẳn lả ở phòng ngủ.
Tần Âu đang khám lật một ít sách báo cùng tạp chí, Lạc Thiên thì bận xem xét một cuốn nhật ký rõ dày. Mã Hân chắc đang ở cạnh thi thể làm ghi chép.
Hai người đến trước cửa phòng ngủ nhìn hướng vào trong, nhíu mày, ban nãy còn nghĩ, một mũi tên xuyên tim mà sao máu chảy nhiều đến thế, thì ra nạn nhân là bị cắt ngang yết hầu.
Bị cắt vị trí này sẽ khó mà kêu cứu, máu phun rất nhanh và mạnh, lại mất một lúc sau mới thực sự tử vong, quả là một hình phạt tàn nhẫn.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Vì sao đã xuyên thủng tim người ta còn muốn cắt yết hầu?”
“Thực ra trình tự không phải như thế.” Mã Hân tháo bao tay xuống, “Bà ấy là bị cắt yết hầu trước, sau khi chết rồi mới bị cắm tên thẳng vào tim.”
Triển Chiêu xoay người, nghiêng đầu xem, “Phần thân của mũi tên có răng cưa.”
“Chết rồi sau đó mới đâm ư.” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Làm điều thừa thãi, chẳng lẽ mũi tên này có ẩn ý gì?”
Không bao lâu sau, người bên khoa giám định cũng vội vã đến, bắt đầu thu thập hiện trường. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi ra phía ngoài, Lạc Thiên cầm cuốn nhật ký đưa tới cho Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, một trăm phần trăm là nỗi lòng của oán phụ, tôi chẳng nhìn ra được cái gì hết.”
Triển Chiêu híp mắt, lộ ra biểu tình vui vẻ, cậu yêu thích nhất chính là loại hình này đây.
Cậu cầm cuốn nhật ký rời đi, còn Bạch Ngọc Đường thì tiếp tục ở lại trong phòng quan sát. Anh không phải là Triển Chiêu, không có năng lực nhìn qua con chữ mà đoán được con người, chỉ có năng lực nhìn qua sự vật bày biện mà thu được một vài đặc điểm tính cách của chủ nhân căn hộ mà thôi.
Vươn tay gỡ xuống mô hình súng săn treo trên tường, ngắm nghía một chút rồi gắn trở lại, tiếp tục mở từng nấc ngăn kéo, tìm thấy một ít tranh vẽ.
“Sầm Văn dường như rất thích săn thú.” Bạch Ngọc Đường thả đống sách ảnh săn bắn về lại chỗ cũ, cuối cùng………ở một ngăn kéo tối om phía bên trong, anh đụng đến một phần gồ ghề là lạ.
Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, xem chừng đã tìm thấy cái cần kiếm rồi đây. Dùng hai tay lôi cả cái tầng ngăn kéo đó ra, lột lớp đáy lên, quả nhiên – Bên dưới là một loạt đạn được sắp xếp chi tiết.
Tần Âu đang xem sách báo, ngó qua nhìn, kinh ngạc đảo mắt lên khẩu súng săn phía bên trên, “Là súng thật sao?”
“Ừ……..” Bạch Ngọc Đường lấy ra một viên đạn đưa cho Tần Âu, “Thấy quen mắt không?”
Tần Âu cầm nó xem thật kỹ, “Lựu đạn?”
“Cái này nữa.” Bạch Ngọc Đường rút tiếp hai viên khác nữa.
“Bom bi!” Tần Âu ngây ngẩn, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đặt thứ gì đó vào tay mình, kinh ngạc, “Đây không phải là đạn tự chế sao……..”
“Cao thủ làm đạn.” Bạch Ngọc Đường cười nhạt, “Tên này nhất định không đơn giản chút nào.”
“Có cần trợ giúp không?”
Lúc này, Triển Chiêu cầm nhật ký trong tay đi tới.
Nhìn thấy nơi khóe miệng cậu có nét cười, Bạch Ngọc Đường biết, nhất định Triển Chiêu đã có phát hiện gì đó rồi, “Có manh mối?”
“Cho cậu xem tấm hình này.” Triển Chiêu đưa qua một bức ảnh cho Bạch Ngọc Đường coi. Là ảnh chụp chung hai nam hai nữ, bọn họ chơi bắn trận giả trong rừng.
Bạch Ngọc Đường nhìn qua, tuy rằng so với hiện tại, những người trong hình còn khá trẻ nhưng vẫn có thể xác nhận, “Nam là Sầm Văn cùng Sầm Dịch, còn nữ là Trần Khả Tình và Tiết Cầm.”
Bạch Ngọc Đường cầm bức ảnh, nhíu mày chăm chú, “Bọn họ quen biết nhau từ trước, có giao tình ư?”
“Cậu đoán, ai là người chụp hình cho bọn họ?”
“Tuy tôi không biết là người nào.” Bạch Ngọc Đường đem ảnh đưa lại cho Triển Chiêu, “Nhưng tôi biết khẩu súng trong tay Tiết Cầm kia.”
Triển Chiêu thoáng sửng sốt, nhìn lại khẩu súng, kích cỡ khá lớn, trông cũng rất ngầu. Còn súng trong tay Sầm Văn thì ở ngay trên tường đó………..Là súng thật?
“Bọn họ không phải là chơi trận giả.” Lạc Thiên chỉ chỉ bối cảnh nền, “Nơi này thực sự là núi rừng hoang dã.”
“Có thể là họ đi săn thú.” Tần Âu chỉ vào khẩu súng trong tay Tiết Cầm, “Đây là súng trường dùng chuyên để ngắm bắn, tầm đạn từ 800 đến 1500 m, uy lực rất mạnh, có thể xuyên thủng cả vỏ thép luôn.” Nói xong, xuất ra viên đạn Bạch Ngọc Đường vừa đưa cho anh, “Cái này, là bom bi, cùng loại với thứ đã công phá lớp kính chống đạn của cảnh cục hôm nọ!”
Triển Chiêu kinh ngạc không thôi, “Một trong hai tay súng bắn tỉa đó là Tiết Cầm?”
“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường trầm giọng, “Vũ khí của Sầm Dịch là nỏ chữ thập, của Trần Khả Tình cũng thế. So sánh thì của Sầm Dịch lớn hơn, là đồ chế tác thủ công, còn cái của Trần Khả Tình chính là thứ mà hôm qua cô nàng sử dụng.”
Triển Chiêu vuốt vuốt cằm nhìn chăm chăm tấm ảnh, ngẩn người. Một lúc lâu sau bỗng nhiên hỏi sang một vấn đề khác, “Phong cảnh phía sau nhìn quen mắt nhỉ?”
Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn theo, xác nhận, “Giống với dạng thực vật trong tấm ảnh mà Trần Dần đã cung cấp giúp chúng ta xác định đảo X!”
“Bọn họ đi săn trên đảo X ư?” Mã Hân chạy lại góp một chân, “Em thấy cách ăn mặc này tựa như tham gia huấn luyện quân đội ấy?”
“Ảnh kẹp trong nhật ký?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ừ, giấu ở phần bìa.” Triển Chiêu lật trang nhật ký cuối cùng cho Bạch Ngọc Đường xem, nơi đó có một lỗ thủng, hẳn là Triển Chiêu đã rút tấm ảnh ra theo đường đó. Giấu thật kỹ, nếu như không phải Triển Chiêu cẩn thận xem xét, hẳn là sẽ không bị phát hiện ra.
“Người chụp có thể là vợ của Sầm Văn hay không?” Tần Âu suy đoán, “Chính là vị chủ nhiệm ấy, sau bà ta tự mình giấu tấm ảnh?”
“Chắc là vậy, đọc nhật ký của bà ta mà toàn thấy nhược điểm của Sầm Văn không.” Triển Chiêu nói xong, nhẹ hích vai Bạch Ngọc Đường, “Ngày mai không cần hai người đi đối bắn nữa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Vì sao……..”
“Bởi vì chúng ta mới chỉ biết thân phận của một tay súng bắn tỉa.” Triển Chiêu cười, “Nếu ngày mai một trong hai người Mã Hán hoặc cậu vô tình bắn chết người nọ thì Triệu Cần cũng nhất định phải chết.”
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, “Ý cậu là Trần Khả Tình cố ý để cho chúng ta bắt được? Cô ta cùng đồng bọn sắp xếp một cái bẫy, trao đổi cô ả lấy Triệu Cần, dẫn chúng ta đến bệnh viện. Kẻ báo thù kia biết Trần Khả Tình bị bắt, liền cảm thấy cơ hội giết cô nàng không còn nhiều, cho nên nhất định phải xuất hiện! Tin Trần Khả Tình tới bệnh viện một khi lộ ra, đối phương rất có thể sẽ phục kích. Kế mượn dao giết người thật hoàn mỹ.”
“Không hổ là Bạch đội trưởng a, phản ứng rất lẹ.” Triển Chiêu vừa lòng gật gù.
Lạc Thiên và Tần Âu gần như cũng hiểu được, nhất loạt thở dài, “Vị chủ nhiệm này đột nhiên chết, phần nào giúp chúng ta phát hiện ra vấn đề, trùng hợp hay có người hỗ trợ đây?”
“Có lẽ là phần may mắn trong câu ‘Cẩn thận mấy cũng có sai sót’ hoặc là báo ứng.” Triển Chiêu cười, “Người đi báo thù thông minh hơn hẳn bọn họ, cũng chấp nhất hơn, thù hận sâu hơn họ tưởng, mà ý trời cũng như thế…………..”
“Cậu ám chỉ việc Thu Y Văn đột nhiên tới chỗ chúng ta?”
“Không ai quấy rối cô ấy thì Thu Y Văn cũng sẽ chẳng tìm tới SCI, nhân quả tuần hoàn quả thực vẫn linh ứng.” Triển Chiêu cầm tấm ảnh chụp phe phẩy, còn có chút lo lắng. Sau cùng thì nói với Bạch Ngọc Đường, “Cậu có thấy là………chúng ta cần tạo thêm chút áp lực cho Tiểu Mã ca không?”
Bạch Ngọc Đường cười, “Chỉ cần không phải tôi tự nổ súng thì cậu muốn gia tăng áp lực thế nào cũng không vấn đề.”
Lạc Thiên và Tần Âu có chút thương cảm cho Mã Hán.
“Ngày mai vẫn làm theo kế hoạch.” Triển Chiêu thần bí nói, “Tiểu Mã ca sẽ đánh cược với ông trời, cậu có nghĩ cấp dưới của mình có thể nhắm bắn chuẩn như hẩy quả cầu lông, lệch một chút vào nòng súng, điều viên đạn lệch hướng lộn mục tiêu hay không?”
Triển Chiêu nói xong, tất cả há hốc trợn tròn nhìn cái người là đầu não của SCI.
Mã Hân nhận thấy khoảng lặng thích hợp, lén lén chui ra cửa ngoài gọi điện cho anh trai, “Anh, chạy mau, Tiến sĩ Triển muốn thí mạng anh đó!”
Mã Hán ù ù cạc cạc tiếp nhận cuộc gọi thần tốc, chằm chằm nhìn di động ngẩn người.
“Tiểu Mã ca, có biến?” Triệu Hồ tò mò tới hỏi.
Mã Hán lặng thinh một lúc lâu, sau đó thì vươn tay xách cổ áo Triệu Hổ qua, “Mai cậu đi theo tôi.”
“Vì sao chứ?”
“Không biết, cứ cảm thấy có chút bất an.” Mã Hán nhìn đàn em, “Tôi cần cái vận cứt chó của cậu!”
“Oa, Tiểu Mã ca, anh cần em ư?” Triệu Hổ ca hát.
Mã Hán không đáp lời, lúc lắc đầu rời đi, câu hỏi mấy giây trước vừa vặn lọt vào tai của Tề Nhạc, Triệu Hổ bị cô nàng nhéo tai giáo huấn một phen, “Mang anh đi bán chợ đen bán đồng nát!”