Kaibin tuy đã bị trấn áp nhưng tâm tính dường như vẫn rất kích động một cách không bình thường.
Triển Chiêu trước tiên kêu người giúp cậu ta lau sạch đống màu vẽ, sau đó lấy gương để cho hắn tự giác nhìn lại chính mình. Kaibin trừng mắt với cái gương mất nửa ngày, rồi lâm vào mê man, tình trạng vô cùng cổ quái.
Bạch Ngọc Đường còn hỏi Triển Chiêu như thật, “Miêu nhi, tình huống này là sao? Bị thôi miên? Bị hạ ám chỉ? Hay là điên rồi?”
Triển Chiêu hơi hơi nhún vai, “Một chút ảo giác, một chút ám chỉ, tôi không chắc chắn lắm, cũng chẳng có cách nào xác định được mức độ tác động của loại dược vật này mà.”
Công Tôn cùng với vài vị bác sĩ bên khoa Đông y xem xét một hồi những vệt màu vẽ lấy xuống trên mặt Kaibin rồi đều nhất trí – Trong hỗn hợp này đa phần là dược vật gây ảo giác còn có một vài trong số chúng là những loại cỏ rất khó kiếm được hiện nay. Ví dụ như một số chỉ sinh trưởng ở những vùng rừng nhiệt đới, một số khác là tảo biển chỉ sinh trưởng dưới đáy đại dương.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại phòng bệnh, Trần Du và Tề Nhạc ngồi ở trên ghế, để các y tá giúp hai người xử lý vết thương ngoài da. Lam Tây ngồi bên Trần Du an ủi, Triệu Hổ ở bên Tề Nhạc hỏi thăm, “Tên Kaibin ấy bị làm sao vậy?”
“Chẳng rõ thế nào.” Tề Nhạc lắc đầu, “Kaibin nhìn vậy chứ chẳng khác gì cọng bún, cho cậu ấy một trăm lá gan cũng không dám động tới một con gà, càng đừng nói là giết người.”
“Tên Kaibin ấy nhìn thấy máu còn đứng không vững.” Trần Khả Phong tức khí xả ra, “Vậy mà dám cầm dao tới định giết tôi, đầu óc có bệnh.”
Trần Khả Phong ôm một cục tức vô cùng lớn giận chó đánh mèo lên Kaibin, nhưng thực chất là muốn gào to với cái người tên Lam Tây có vẻ rất thân mật với Trần Du nọ.
Tề Nhạc quở trách hắn, “Cả cậu nữa, bình thường mỗi ngày ba lượt giễu cợt cậu ấy nhát gan, giờ tốt nhỉ, phát điên rồi thì người đầu tiên cậu ấy tìm giết chính là cậu a!”
“Cậu thường xuyên giễu cợt Kaibin sao?” Triển Chiêu dường như là nghe được điểm gì đó mấu chốt, quay sang hỏi Trần Khả Phong.
“Cũng chẳng có gì …….” Trần Khả Phong nhún vai.
“Ai mà cậu ta chẳng giễu cợt, nhiều người muốn xử lý cậu ta lắm, fan cũng muốn góp chung một tay luôn.” Lúc này, Đại Đinh Tiểu Đinh đã đi đến, giơ tay chữ V nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Có tin tức tốt, Dương pháp y tỉnh lại rồi.”
“Thật sao?!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kích động đứng bật cả dậy.
Công Tôn nghe được liền nhanh chân chạy thẳng xuống dưới tầng, cặp song sinh vẫy vẫy tay ra đằng sau cũng bảo, “Lão Dương phẫu thuật xong tỉnh lại, cự tuyệt sử dụng thuốc giảm đau, nói phải duy trì tỉnh táo báo cho cả hai một việc, Dương Phàm kêu chúng tôi nhanh đi gọi người tới a.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, vội vã đuổi theo Công Tôn, bên này lưu lại cho Đại Đinh, Tiểu Đinh vậy.
Trong phòng bệnh, lão Dương đeo ống thở, nằm trên giường, mọi người thấy ông không có việc gì nữa cũng yên lặng rời đi. Hiện tại, phòng cấp cứu là nơi được bảo hộ cấp độ cao, Bao Chửng điều tới ba tầng cảnh vệ túc trực, miễn hết các loại người lạ vào thăm, chỉ để lại mỗi cô cháu gái thay người thân chăm sóc ông ngoại.
Tiến vào bên trong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận thấy ngoại trừ Bao Chửng, Công Tôn, Bạch Cẩm Đường và SCI mọi người có mặt, Dương Phàm phụ trách theo dõi máy móc, còn có một người nước ngoài họ chưa từng tiếp xúc qua.
Người này thoạt nhìn có thể đoán được là con lai, không thì ít nhất cũng là người châu Âu có một vài nét của châu Á? Tóc vàng bẩm sinh, da dẻ trắng tuyết vô cùng thuận mắt. Y hiện đang một bên cười hì hì đánh giá Công Tôn, một bên cùng Bạch Cẩm Đường nói chuyện phiếm.
Thấy Triển Chiêu tò mò, Bao Chửng liền đáp, “Là tổ trưởng mới của tổ bom mìn, Vương đội trưởng.”
Bao Chửng cũng không nỡ nhẫn tâm đem cái tên Vương Bá nọ ra mà giới thiệu, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe cái thì nhận ra ngay – Ồ! Chính là chuyên gia bom mìn đồng thời cũng người bạn bị Bạch Cẩm Đường đặt đểu ột cái tên đó ư.
“Anh ta có quan hệ với vụ án?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng gật gật đầu, nhìn về phía lão Dương.
Vương Bá quay qua chào hỏi, “Cùng Dương pháp y nói chuyện phiếm rồi ngẫu nhiên biết được cả hai trước kia có một giai đoạn là “đồng hương” cho nên sau đó chúng tôi thân thiết lắm.”
Bạch Ngọc Đường đến bên giường, hỏi ông, “Lão Dương, thực sự chú có thể nói chứ?”
Lão Dương gật gật đầu, dường như có phần cố sức một chút.
Tất cả đều lo lắng ông không đủ khí lực để trò chuyện lâu dài nhưng xét theo tình hình thực tế muốn bắt được tên hung thủ kia, đành phải để ông chịu thiệt một chút đi vậy.
Dương Phàm nhìn đồng hồ, “Mọi người có mười phút nhé, nói xong tôi sẽ lập tức tiêm thuốc giảm đau để ông ấy nghỉ ngơi.”
Tất cả gật đầu, nhanh chóng tiến vào chủ đề.
Triển Chiêu đem theo tấm ảnh trước đó tìm được đưa ra cho lão Dương xem, hỏi, “Có phải là về chuyện của người này hay không?”
Lão Dương mỉm cười hài lòng, gật đầu nhìn Triển Chiêu, “Tôi biết chắc cho dù tôi có chết cậu cũng sẽ phát hiện ra mà.”
Cô cháu gái ở bên nghe xong lập tức trách nhẹ ông, “Ông đừng nói gở!”
Lão Dương hắc hắc cười lên vài tiếng, sau đó nhíu mày nặng nề thở do miệng vết thương bị tác động gây đau.
Công Tôn cắt đứt chuỗi hào hứng của lão Dương, “Người trong ảnh là ai vậy?”
Bạch Trì cầm ảnh cắt từ đoạn phim mang ra so.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lão Dương, có phải cùng một người không?”
Lão Dương gật đầu, “Đúng vậy, cậu ta là Bobby, tên đầy đủ thì tôi không nhớ rõ, chuyện cũng đã rất lâu rồi.”
Tất cả gật đầu, chờ đợi ông nói tiếp.
“Gia đình tôi cũng coi như có nhiều thế hệ đều làm ngành y, trước đây cha tôi sang Mỹ học tập, tôi và mẹ cũng cùng theo, Bobby khi ấy là hàng xóm bên nhà. Cậu ta rất hướng nội cũng rất gầy, không giống như những thiếu niên khác bên Mỹ say mê bóng bầu dục hay bóng chày mà lại giống tôi thích đọc sách, yêu xem phim kinh dị, quyết chí theo nghề y. Ban đầu, tụi tôi thân nhau lắm, cho đến khi cha tốt nghiệp xong trở lại quê hương mang theo tôi. Lên cấp ba hai đứa vẫn thư từ qua lại, lúc ấy cậu ta đã có một số những nghiên cứu rất đáng nể. Dự định đợi cho tới khi tôi tốt nghiệp xong, vượt qua kỳ thi đại học cam go thì sẽ gặp nhau một chuyến, đâu ngờ sự kiện kinh người ngày đó lại xảy ra.”
Lão Dương nói tới đây thoáng dừng lại để thở.
Cô cháu gái nhanh chân chạy tới chỉnh máy cho ông, ngưng nghỉ một lát.
Vương Bá phụ giúp kể đoạn này, “Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước đây, lúc ấy chúng ta có khi còn chưa có sinh ra đâu, tôi cũng chỉ được xem lại tư liệu. Ở một thị trấn nhỏ miền nam nước Mỹ, cha mẹ thường xuyên dùng Bobby điên để hù dọa bọn trẻ con.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Bobby điên sao ……… Tôi nhớ, đó là một vụ án vô cùng nổi tiếng.”
“Có phải là vụ tay bác sĩ tâm thần bị khởi tố về tội danh giết người hàng loạt, lãnh án 150 năm tù hay không?” Bạch Ngọc Đường nghe cũng thấy rất quen thuộc, nhíu mày, “Đúng là náo động một thời.”
Bạch Trì dường như cũng từng nghe qua, “A! Chính là tên bác sĩ quái dị ưa thích thí nghiệm giải phẫu lên trên cơ thể sống ấy ạ?”
Những người khác nghe được cụm từ “Bobby” thì nhất loạt đánh mặt về phía giường bệnh.
Bao Chửng nhìn tấm ảnh chụp, “Bobby đó thời điểm bị bắt còn rất trẻ tuổi, là một sinh viên y khoa. Năm đó ai cũng thấy tiếc ột tài năng chớm nở rất có thiên phú để trở thành một bác sĩ thiên tài, sao lại ném mình vào vũng máu tội lỗi trở thành một ác ma giết người kia chứ. Cũng có người còn nói hắn chính là Jack đồ tể của hiện thực, lan truyền rất xa.”
Vương Bá chỉ vào gương mặt Bobby trên tấm ảnh cắt ra từ bộ phim, “Thật không dám tưởng tượng có một ngày y cũng già đi như vậy, trí nhớ của tôi vẫn còn lưu lại hình ảnh hắn trong tập hồ sơ lúc bị giải đến nhà giam biệt lập ở đảo Ác Ma năm nào.”
“Y đã từng ở đảo Ác Ma sao?” Bạch Ngọc Đường cũng có phần cảm khái, người kia hiện tại thực sự không còn trẻ trung.
“Bobby chính là người cuối cùng được giải tới đó, lão già này cả đời dường như luôn có thần linh phù hộ cho hay sao vậy.” Vương Bá thở dài, buông ảnh chụp xuống, “Đảo Ác Ma bị vứt bỏ từ năm 1963, ngay trong ngày di chuyển tù nhân sang trại giam khác thì y vượt ngục.”
“Cái gì?” Mọi người kinh ngạc.
“Vượt ngục?” Triển Chiêu nhíu mày, “Chưa từng nghe nói qua a!”
“Đương nhiên.” Vương Bá nhún vai, “Thuyền rời đảo gặp nạn trên biển, cậu cũng biết, xung quanh Đảo ác ma tụ lại từng đàn cá mập còn gì, ai chẳng nghĩ y rơi xuống đó tất yếu cũng sẽ trở thành miếng mồi ngon cho chúng. Vì tránh cho truyền thông náo động, chính quyền cũng không có công bố vụ này ra. Hơn nữa về sau không thấy phát sinh thêm vụ mưu sát nào nữa, cho nên bẵng đi thật lâu, không ngờ tới ……….. Hắn vẫn còn sống đến tận bây giờ.”
Lão Dương hạ ống dưỡng khí xuống, nói tiếp, “Căn cứ vào các mốc thời gian, tôi tính được, trước khi vào tù Bobby vẫn là một sinh viên y khoa đam mê y học vô tận, thường xuyên thư từ qua lại với tôi. Khoảng thời gian mất liên lạc sau đó có thể là đã bị giải tới hòn đảo kia rồi. Hôm tôi cùng Bao cục đi ăn đêm, loáng thoáng phía xa tôi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy, ban đầu vẫn không dám tin nhưng sau cứ nhìn mãi, nhìn thực kĩ, rốt cuộc thực khó phủ nhận, tôi liền đuổi theo Bobby, lúc chạm mặt, người nọ lại nói tôi đã nhận sai người rồi.”
“Y thực sự ở trong thành phố sao? Tới đây làm gì?” Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra.
Lão Dương lắc lắc đầu, “Tôi cũng không rõ. Ngày đó nhìn qua thi thể của Dư Tiểu Phượng cùng với vết thương trên người cô bé tôi bỗng nhiên nghĩ tới một việc.”
Tất cả chăm chú lắng nghe.
“Tôi còn nhớ rất rõ, Bobby từng làm một vài nghiên cứu về thảo dược, về công dụng của thực vật sinh trưởng ở những điều kiện khác nhau. Cậu ta có suy đoán rất bạo dạn, đó là ở những khu vực địa lý đặc thù chắc hẳn phải tồn tại những loài thực vật có các đặc tính mà con người còn chưa hề biết đến.” Lão Dương nói xong nhìn nhìn mọi người, “Cậu ta còn nói, nếu sau này thành danh thì sẽ lấy biệt hiệu là Bác sĩ X!”
“Bác sĩ X?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, Chữ X thần bí đó chẳng lẽ được giải thích theo cách này sao?
“Bởi vì X có nghĩa là không biết.” Lão Dương khẽ cười, “Cậu ta từ nhỏ đã không từ thủ đoạn, miễn là đạt được mục đích, có thể nói cậu ta là người sở hữu cách thức tư duy vừa rất phức tạp vừa quá đơn thuần. Nếu cậu ta thực sự đã từng giết rất nhiều người thì tôi dám khẳng định đó chẳng phải do oán thù cá nhân hay mưu cầu tư lợi gì hết đâu, cậu ta chỉ muốn kiểm chứng một kiến thức y học nào đó mà bản thân rất quan tâm hoặc là muốn tìm hiểu kĩ hơn, nắm bắt rõ hơn mà thôi. Thế giới này, đối với Bobby ngoại trừ y học những thứ khác đều là vô nghĩa.”
Sau khi nghe xong, Vương Bá tổng kết lại một câu, “Cố chấp đến điên cuồng.”
Mọi người cũng gật đầu – Cực kỳ cố chấp.
“Lần này có thể là hắn thực sự muốn giết chú hay không?” Triển Chiêu hỏi lão Dương.
Lão Dương lắc lắc đầu không rõ, lại có chút thương cảm, “Tôi không biết, có thể lắm……..Nếu tôi cũng là vật cản trong quá trình nghiên cứu của cậu ta, thì cho dù tôi là ai, Bobby cũng sẽ không do dự là ra tay giết chết.”
Mọi người cơ bản đều hiểu được, Xem ra …….. tay bác sĩ này là mối hiềm nghi đầu tiên cũng là mối hiềm nghi lớn nhất mà bọn họ có được ở thời điểm này.
Nhưng có một điều mà tất cả vẫn suy nghĩ mãi, là vì sao Bobby lại ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này giết người? Những người đó lại có quan hệ với vụ tai nạn máy bay gây ra cái chết của giáo sư Hác? Mỗi liên hệ giữa chúng là gì?
Trả lại không gian để Dương pháp y tĩnh dưỡng cho tốt, mọi người trở lại văn phòng SCI.
Trong văn phòng, Tương Bình dùng tốc độ không phải của thường nhân hăng say mà thao tác máy tính.
Triển Chiêu nhìn qua thì khẽ nhíu mày, “Tâm tình không tồi nha, có thể có phát hiện!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngày nào Tương Bình chả ôm lấy cái máy tính thủy chung như một, vậy mà cũng có thể nhìn ra tâm tình lúc tốt lúc xấu nữa ư?
Đối mặt với những dấu hỏi chấm trên đầu mọi người, Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu lý giải, “Tốc độ gõ nhanh hơn thường ngày, ngón tay lướt mang theo lực đạo cũng nhẹ hơn, chứng tỏ người đánh máy đang ở trong trạng thái thả lỏng.”
“Chính xác!” Triển Chiêu gật đầu.
Không ai nói được câu gì, chỉ nghĩ, thật đúng là gần son rồi cũng đỏ ….. Bạch Ngọc Đường ngày ngày ở bên cạnh Triển Chiêu đến giờ thì đã học được cách phân tích tâm lý của người thường.
Vừa tiến vào văn phòng đã thấy Tương Bình vẫy vẫy, cả hai nhanh chóng chạy qua, rồi nghe cậu ta cười hì hì mà hỏi, “ Các anh xem Cướp biển vùng Caribbean phần 4 chưa?”
Triển Chiêu nhìn trời, Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay nhìn Tương Bình, “Vào thẳng vấn đề đi!”
“Trong đó có một tiểu nhân ngư thực rất đáng yêu nhỉ?” Tương Bình bơ.
Bạch Trì gật gật, “Chuẩn a…….”
“Tamara sao?” Triệu Hổ cũng sát tới.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn sang nhau. Tương Bình dự là bom sắp nổ nên mau chóng lại hỏi câu nữa, “Tiến sĩ Triển, lúc trước Trần Du bị trúng khúc hát nhân ngư đúng không?”
Triển Chiêu có phần sửng sốt, gật đầu, “Phải, có liên hệ gì?”
Tương Bình cầm hình chụp Kaibin lúc nãy đưa ra, “Mặt nạ này được gọi với cái tên là mặt nạ nhân ngư.”
“Nhân ngư…….” Tất cả kinh ngạc há to miệng.
“Mặt nạ nhân ngư gì mà trông khủng bố vậy?” Triển Chiêu thắc mắc.
“Em có đáp án đấy.” Tương Bình mở ra một trang web, gần đây bên châu Âu có một triển lãm nghệ thuật, trưng bày Những hòn đảo đã bị biến mất do chính phủ tổ chức. Trong đó có một tổ hợp những bức tranh chụp người dân bản địa tất cả trên mặt đều vẽ màu và một trong số đó giống hệt như họa tiết mặt nạ quỷ của Kaibin!
“Bọn họ là bộ tộc nhân ngư.” Tương Bình nói, “Em đã liên hệ qua với người quyên tặng tranh mà ban tổ chức giúp chúng ta tìm trước đó, người này kể thứ âm thanh kia chính là tiếng trống mê hoặc thuyền viên, dụ dỗ họ tới gần rồi cướp bóc, ăn thịt.”
Ai nấy nghe xong cũng đều ngạc nhiên – Có thực!
Triển Chiêu liền hỏi, “Hiện tại bọn họ sinh sống thế nào?”
Tương Bình mở thêm một ít tư liệu, “Em vừa chat với người quyên tặng, anh ta bảo năm đó ông nội anh ta trong một lần đi thám hiểm vẽ lại rồi mang trở về. Còn gửi cả ảnh chụp trong nhật ký du lịch của ông nội sang cho chúng ta xem, em phát hiện lại có thêm một thứ trùng khớp nữa.”
Tất cả tụ lại quanh máy tính.
Tương Bình phóng ra một bức họa đồ đơn giản, bên cạnh là những kí tự kỳ quái.
“Thứ này nhìn rất quen mắt a!” Trong đầu mọi người thoáng cái liền nhớ đến hình xăm trục tọa độ chữ X bí ẩn kia.
“Những kí tự bên cạnh nó, có ý nghĩa gì?” Bạch Ngọc Đường vừa chỉ chỉ vừa quay sang hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn một hồi mới thấp giọng đáp, “Tiếng Do Thái, Vùng nước ma quỷ.”