S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 12 - Chương 34: Phiên ngoại: Những tên trộm nhỏ đêm Trung thu...



___o0o___

Buổi tối hôm Trung thu, Bao Chửng nhận được điện thoại của Bạch Ngọc Đường, nói là trong biệt thự Bạch gia có tổ chức tiệc mừng Trung thu, tất cả mọi người đều tham gia, hỏi Bao Chửng có muốn cùng chung vui hay không, Bạch ma ma có làm rất nhiều bánh trung thu ngon lành muốn ông tới thưởng thức.

Bao Chửng suy nghĩ một chút, cảm thấy không tồi nên quyết định đi.

Buổi tối rảo bước một mình trong khu nhà, Bao Chửng chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, ông không phản ứng gì tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đột nhiên có ba kẻ vọt đến, cầm con dao nhỏ sáng loáng chỉ vào Bao Chửng.

Cầm đầu là một tên cao to, hai tên phía sau một ục ịch, một cao gầy.

Bao Chửng nhíu nhíu mày, nghĩ xem mấy tên này là muốn trả thù hay muốn làm gì? Đêm Trung thu rồi còn gặp phải chuyện này, thật phiền phức.

Đang muốn đập cho bọn chúng một trận cho xong, lại nghe tên cao to dẫn đầu cầm dao uy hiếp Bao Chửng, “Lão già, thành thật một chút, hỏi gì trả lời nấy nghe chưa, bọn này kính già yêu trẻ, sẽ không đánh lão.”

Bao Chửng mí mắt giật giật —— lão già?! Mấy tên này chán sống rồi!

“Đại ca, có phải người Châu Phi không a? Sao đen dữ vậy?” Tên béo ịch bên cạnh thắc mắc.

Bao Chửng thầm niệm trong đầu, chúng bây chết chắc rồi, chết chắc rồi!

“lão già, tôi hỏi lão, trong khu biệt thự này, nhà nào có tiền nhất, biết không hả?”

Bao Chửng sửng sốt, suy nghĩ một chút, nga, có thể là một đám trộm cướp lẻn vào muốn kiếm chác, gần đây đúng là hay có án trộm vặt. Lập tức trả lời, “Các cậu cứ đi thẳng, phía cuối tiểu khu này có một cái sân màu trắng rất lớn, bên trong có một toà biệt thự màu trắng, đó là nhà giàu nhất ở đây!”

“Có thật không?” Ba tên đó nhìn Bao Chửng ngờ vực, “Lão dẫn bọn tôi đi?”

Bao Chửng nhún nhún vai, “Đi a, không thành vấn đề.” Nói xong, tiếp tục theo đường cũ mà đi, ba tên trộm kia nơm nớp theo ở phía sau.

Bốn người tới trước cổng biết thự của Bạch Cẩm Đường, Bao Chửng chỉa chỉa vào bên trong, sao lại khéo như thế, vì ngày hôm nay tổ chức tiệc nên nhiều người, xe tới đều đậu ngay trước cửa, mấy tên trộm nhỏ liếc mắt thấy số lượng xe của gia chủ thì hai mắt tỏa ánh sáng —— quả nhiên rất có tiền a!

Bao Chửng nói với bọn chúng, “Nè, trong đó nghe nói một cái ghế con con thôi đã trị giá vài vạn, tôi mang mấy cậu tới, mấy cậu đừng tố giác tôi đó!”

Ba tên trộm nhìn nhau một hồi, lão đại nọ lại âm trầm hỏi Bao Chửng, “Nè, lão sẽ không đi báo nguy chứ hả?!”

Bao Chửng lắc đầu, “Sao lại thế!”

“Không được, bọ này không tin lão, lão cũng phải vào!”

Bao Chửng nhịn cười, “Cổng cao như vậy vào làm sao a? Mấy cậu cũng nói tôi già rồi mà.”

Tên cao gầy nọ tay chân rất nhanh nhẹn, lập tức leo vào trong mở cổng cho Bao Chửng.

Bao Chửng bất đắc dĩ đi vào, cả đám trước tiên trốn vào trong bụi cỏ, Bao Chửng thấy bọn họ ẩn núp rất cẩn thận thì vẫy tay, “Nè, các cậu cứ ở đấy, tôi vào thám thính tình huống cho.” Nói xong, chạy mất.

Mấy tên đó muốn bắt ông lại nhưng lại sợ bị phát hiện, đành phải dọc theo bụi cỏ lết về phía trước, lúc này đã cuối thu, trong bụi cỏ muỗi rất nhiều, chờ đến khi bọn chúng tới được gần biệt thự, cả chân đã toàn u nhọt.

Bao Chửng một mình tới cửa biệt thự, thì thấy Lisbon đang nằm sấp ở đó.

Bao Chửng suy nghĩ một chút rồi đuổi đuổi Lisbon để nó đi vô nhà.

Cặp song sinh vừa lúc đi ra thấy được Bao Chửng, “Oa, cục trưởng ngài leo tường vào sao? Bọn cháu đang bảo sao thiết bị báo động lại kêu nha.”

Bao Chửng gật đầu, “Ừ, muốn thử xem hệ thống an ninh nhà các cậu thế nào.”

“Bao gia gia ~~” Dương Dương cùng Tiểu Dịch chạy ra vây lấy ông, Bao Chửng mỗi tay nựng một nhóc, nghiêm túc nói, “Không được gọi là gia gia! Phải gọi là thúc thúc!”

Hai đứa nhóc nhăn mặt.

Vào nhà xong, Bao Chửng cầm bánh trung thu lên ăn, tâm nói tay nghề nấu ăn của Bạch ma ma càng ngày càng cao nha, lại khẽ liếc mắt ra ngoài thì thấy ngoài cửa sổ có người tới gần, có lẽ chính là ba tên trộm hồi nãy.

Bao Chửng vội nói với mọi người, “Tôi đi toilet cái đã.” Nói xong bỏ chạy.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— cầm bánh trung thu vào WC sao?

Lúc này, mấy cô gái cùng Triển Bạch ma ma đang nói chuyện thường ngày, Công Tôn và Triển Chiêu đang ngồi trên sô pha, Triển Chiêu vừa ăn bánh trung thu vừa xem tư liệu, Công Tôn thì nghiên cứu mấy loại rượu vang mới trong brochure.

Thấy Lisbon bước lại gần, Triển Chiêu dịch người qua một chút để Lisbon tựa vào sô pha, còn mình thì tựa vào cái bụng mềm mềm ấm ấm của nó.

Triệu Trinh thì ngồi trên một cái sô pha khác, đang dạy Dương Dương và Tiểu Dịch làm ảo thuật.

Bạch Trì đang pha trà sữa, Bạch Ngọc Đường là bận rộn nhất, đang hấp cua cho cả nhà.

Triển Chiêu dựa vào Lisbon, chợt thấy cửa sổ phía trên TV hình như có ba người đang nhấp nhổm nhìn vào trong này.

Ban đầu anh cứ tưởng mình bị hoa mắt, nhưng nhìn kỹ lại thì đúng là có ba kẻ xa lạ đang lén lén lút lút. Triển Chiêu dùng điều khiển từ xa che miệng, hỏi Công Tôn bên cạnh, “Công Tôn a, có nhìn thấy …”

“Ừ, thấy.” Công Tôn dùng brochure rượu vang che miệng, nói, “Hàng tươi sống nha, đêm nay Lisbon có thứ để ăn rồi.”

“Gần đây xung quanh thường hay bị trộm.” Tiểu Đinh nằm bò trên lưng ghế sô pha, “Chắc là mấy tên này lẻn vào làm.”

“Làm sao bây giờ?” Bạch Trì bưng trà sữa đến ọi người, “Chúng ta bắt không a?”

“Bắt, nhưng cứ thế đi ra bọn chúng sẽ chạy mất!” Triển Chiêu khẽ nháy mắt với mọi người.

Trong lúc đó, mấy tên trộm vặt ở ngoài cửa đã sớm bị muỗi thịt cho không chừa chỗ nào, lão nhị lão tam hỏi lão đại, “Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Bên trong rất nhiều người nha!”

“Hình như đều ở lầu một, chúng ta lên lầu hai trộm.” Lão đại ra chủ ý, chỉ chỉ vào lầu hai.

Lão nhị lão tam đều gật đầu, ba người bắt đầu leo lên trên.

Công Tôn Triển Chiêu và Bạch Trì nhìn thấy ba tên kia đã lên lầu thì khẽ trao đổi ánh mắt.

Công Tôn hạ giọng nói, “Cẩm Đường đang ở lầu hai a.”

Triển Chiêu gật đầu với Bạch Trì, phân công nhau hành động.

Triệu Trinh đưa lưng về phía cửa sổ nên không thấy mấy kẻ kia, chỉ lo giỡn với mấy đứa nhỏ, Bạch Trì đi qua, “Trinh.”

Triệu Trinh thấy cậu nhóc cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh mình thì hỏi, “Sao thế?”

Bạch Trì nghiêng người ghé vào tai anh nói thầm, “Anh mang Lisbon lên lầu hai đi, em có cái này vui lắm nè.”

Triệu Trinh nhướn mày cười gian, “Trì Trì, em nếu có gì vui muốn cho anh thật thì không cần đến Lisbon hỗ trợ đâu ha? Hay là có tư thế gì mới?”

“Đi đi!” Bạch Trì trên mặt có chút hồng, lấy tay khẽ đẩy người đi, Triệu Trinh lại không đứng đắn rồi.

“Được rồi … Em đừng để anh phải chờ lâu đó nha.” Triệu Trinh vẫy vẫy Lisbon, Lisbon lập tức từ phía sau Triển Chiêu nhảy khỏi sô pha, theo Triệu Trinh lên lầu.

Triển Chiêu cười cười, chạy vào nhà bếp, “Ngọc Đường.”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường đang lo cột mấy con cua, thấy Triển Chiêu đi vào vội nói, “Cẩn thận nó kẹp cậu đó! Những con cua này còn hung dữ lắm.”

“Chờ lát nữa cột tiếp.” Triển Chiêu ghé vào tai anh thấp giọng nói, “Lầu hai có chuyện thú vị cho cậu nha.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, dùng cánh tay cọ a cọ Triển Chiêu, “Cậu cũng biết đêm nay tôi muốn làm chuyện thú vị sao?”

Triển Chiêu nhịn cười, “Cậu đi xem?”

“Cùng đi?”

“Ừ.” Triển Chiêu cùng anh đi lên lầu, Bạch Trì với Công Tôn cũng vội buông thứ trong tay ra, lặng lẽ theo lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong.

Ba tên trộm nọ rất khó khăn mới leo lên đến nơi, bởi vì mặt này của lầu hai vừa đẹp có ba gian phòng, vì vậy mỗi tên một gian, phân công nhau hành sự. Lão đại vào phòng Bạch Cẩm Đường, lão nhị vào phòng của cặp Triển Chiêu, lão tam vào phòng của Bạch Trì và Triệu Trinh.

Trong phòng của Bạch Cẩm Đường.

Công Tôn mở cửa nhìn vào thì thấy Bạch Cẩm Đường đang xem tư liệu, mà rèm cửa bên cạnh anh đi đang khẽ giật a giật.

Cái rèm cửa này cản ánh sáng, từ bên ngoài nhìn vào chẳng biết được bên trong có bật đèn hay không.

Bạch Cẩm Đường chậm rãi buông tư liệu trong tay xuống, xoay mặt nhìn cái rèm cửa vừa giật kia, lại thấy động thêm vài cái, giống như có người muốn kéo nó qua một bên, nhưng phương hướng hơi ngược một chút nên không làm được.

Công Tôn che miệng thiếu chút nữa cười ra tiếng, Bạch Cẩm Đường quay đầu lại thì thấy anh đang ở ngoài cửa phòng, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới bên cửa sổ cầm tấm rèm kia kéo xoẹt một phát …

Bên ngoài có một kẻ cao to trong miệng ngậm dao, hai tay ôm cửa sổ.

Bạch Cẩm Đường ngẩn người, người nọ lấy dao trong miệng ra, chỉ vào Bạch Cẩm Đường, “Ăn trộm đây!”

Bạch Cẩm Đường nhìn gã một lúc lâu, không nhúc nhích.

Tên cao to nọ thấy chân mình dần nhũn ra, Bạch Cẩm Đường khí thế phi phàm, hình như không dễ đối phó cho lắm …

“Ăn trộm đây …” Lại hô lên một tiếng.

Bạch Cẩm Đường gật đầu, đóng cửa lại.

Bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm, “A… Bịch!”

Công Tôn vội nhanh nhanh chạy xuống xem náo nhiệt, ai dè đâu vừa xoay người đã bị Bạch Cẩm Đường túm lấy cánh tay.

“Nhanh vậy, anh biết khinh công à?” Công Tôn hoảng sợ nhìn Bạch Cẩm Đường đang đứng ngay sau mình.

Bạch Cẩm Đường nhướn mày, ghé vào tai anh thì thầm, “Khinh công hay gì cũng được, anh xong việc rồi, làm việc nghỉ ngơi đi đôi với nhau mà, vì vậy chúng ta tiêu khiển một chút đi.” Nói xong, kéo Công Tôn vào phòng, đóng cửa.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa vào phòng mở đèn … thì thấy có một kẻ đang lù lù trước mắt, một tay cầm dao một tay đu cửa, hình như đang bị kẹt ở đó … béo quá mà, bụng không thể nào chui lọt.

“Phụt.” Triển Chiêu che miệng lại.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, vừa bước vào trong thì thấy tên trộm béo kia cầm dao khoa tay múa chân, “Ăn trộm đây!”

Bạch Ngọc Đường diện vô biểu tình nói với gã, “Cảnh sát đây.”

Tên trộm béo tội nghiệp nháy mắt mấy cái, sau đó dịch dịch ra đằng sau, biến mất khỏi khung cửa số, “A… Bịch!”

Triển Chiêu đi qua nhìn xuống, “Ngã thành hình chữ S kìa, bên cạnh còn có một tên hình chữ C, không biết tên còn lại đi xuống có thành chữ I không nha.”

Bạch Ngọc Đường đóng cửa lại, bước tới lôi kéo Triển Chiêu, thầm nghĩ làm bên cửa sổ cũng không tồi nhỉ …

Mấy con cua đang ngọ nguậy trong nhà bếp đã bị quăng lên chín tầng mây.

Còn lại tên cao gầy đã dễ dàng chui vào phòng Bạch Trì bọn họ, còn chưa kịp trộm cái gì thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, gã liền vội vàng chui xuống dưới bàn.

Triệu Trinh mở rộng cửa vào trong, hỏi Bạch Trì phía sau, “Cái gì vui a?”

Bạch Trì nhìn một chút, không thấy trộm đâu, tâm nói không vô dụng đến mức trèo lên không nổi chứ?

Chính lúc này, Lisbon lắc lư đi tới bên bàn, cúi đầu.

Tên trộm đang tự cảm thấy mình may mắn đã trốn kịp thì cảm thấy có thứ lông xù gì đó đang cọ a cọ vào đầu mình.

Ngẩng lên …

“A!”

Một trận thét chói tai vang lên làm Lisbon giật mình đẩy đẩy thêm mấy cái, người nọ ôm đầu chạy vọt ra, chẳng thèm nhìn đường trực tiếp từ cửa sổ nhảy ra ngoài, và rất quen thuộc …

“A… Bịch.” Bởi vì quá gầy, quả nhiên thành một chữ I.

Chờ Triệu Trinh phục hồi lại tinh thần, trong phòng đã không còn ai, anh đến bên cửa sổ nhìn xuống, SCI.

Quay đầu lại nhìn Bạch Trì, “Đây là chuyện vui đó hả?”

“Ừ, tên đó có lẽ ở trong đám trộm gần đây …” Bạch Trì còn chưa nói xong, Triệu Trinh đã hướng Lisbon chỉ chỉ ra ngoài cửa, “Lisbon, đi ra ngoài, chuyện kế tiếp không phù hợp với trẻ nhỏ.”

Lisbon lắc lư đi ra ngoài, thuận tiện dùng chân sau kéo cửa lại, sầm một tiếng, khoá “chuyện vui” lại bên trong.

Dưới lầu, tiếng người ngã xuống đã sớm kinh động mọi người, cặp song sinh đi ra túm lấy ba tên trộm kia đập ột trận, Lạc Thiên Mã Hán cũng góp vào chút sức, sau đó giao cho cảnh sát đưa về cảnh cục.

Ban đêm, trong trại tạm giam, ba tên co ro trong một phòng, cảm thấy thê lương không gì sánh được.

Lão đại: “Sớm biết thế không nghe lời lão già đen thui đó.”

Lão nhị: “Đúng a.”

Lão tam: “Đám người đó dĩ nhiên lại nuôi sư tử chứ!”

Đang nói thì có một viên cảnh sát đi tới đưa cho bọn họ một người túi, “Nè, cục trưởng của chúng tôi cho các anh.”

Ba tên trộm vặt nhìn nhau rồi nhận lấy mở túi ra, bên trong hoá ra là ba cái bánh.

“Ai nha, cảnh cục này rất có tình người đó a…” Một tên ôm cái mặt sưng vù bầm dập của mình cảm khái.

Trên lầu, trong phòng làm việc của cục trưởng, Bao Chửng vừa ăn bánh trung thu vừa uống trà, nhìn ngắm ánh trăng tròn vo treo lơ lửng trên cao, “Dám nói ta già, dám nói ta đen?! Đây chính là kết cục!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv