Triển Chiêu bọn họ chạy tới cửa phòng khám tư của Hà Lan, thấy người dân vây quanh xem rất náo nhiệt, bên ngoài có xe cảnh sát và mơ hồ có thể thấy được dải phân cách cảnh tuyến, làm ọi người tâm như treo lên.
“Không thể nào.” Liễu Thanh nhíu nhíu mày, “Vừa khéo như vậy a?”
“Rất khó nói a.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở cửa xe bước xuống, đi tới gần, cách đoàn người nhộn nhịp, có thể thấy được các cảnh viên đang bận rộn.
“Bạch đội trưởng?” Một người cảnh sát tinh mắt, thấy được Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu phát hiện… Đích thật là phòng khám của Hà Lan bị vây lại, trong nháy mắt nảy lên một dự cảm không tốt.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi cảnh viên nọ.
“Có người chết.” Cảnh viên nói, “Là bác sĩ và y tá của phòng khám tâm lý này.”
“Mấy người?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật mình mở to hai mắt hỏi.
“Hai người.” Cảnh viên trả lời, “Đã chết thật lâu rồi, đều thối rữa cả.”
“Cho các cậu lui trước, bảo vệ hiện trường.” Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, nói, “Án tử này SCI tiếp nhận.”
“Rõ.” Cảnh viên đi vào thông tri cho đội trưởng, một hồi, vị đội trưởng kia chạy ra, chính là một thủ hạ của Ngải Hổ trước đây, gọi là Trần Tử Mặc, “Bạch đội trưởng.”
Thần tượng của Trần Tử Mặc chính là Bạch Ngọc Đường, lúc chạy ra còn có chút hưng phấn, “Án tử này các anh tiếp nhận sao? Tôi đã thắc mắc rồi, chết quỷ dị như vậy khẳng định không phải mưu sát thông thường.”
“Quỷ dị?” Triển Chiêu có chút khó hiểu hỏi, “Thế nào lại quỷ dị?”
“Hai người chết đang cười a.” Trần Tử Mặc lắc đầu, “Nhìn vào thật đáng sợ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày.
Triển Chiêu hỏi Trần Tử Mặc, “Ai phát hiện ra thi thể?”
“Là bác gái phụ trách quét tước a.” Trần Tử Mặc nói, “Bác gái kia là người của một công ty gia chính, ký hợp đồng mỗi tuần đến đây quét tước một lần, bác ấy có chìa khóa, vừa mở cửa đi vào thì ngửi thấy mùi thối, sau đó phát hiện ra thi thể, nên đã báo nguy.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu đi bên trong phòng khám của Hà Lan.
“Miêu Nhi, thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường vừa đi, vừa hỏi Triển Chiêu.
“Giết người diệt khẩu.” Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ nói, “Tôi hiện tại lo lắng chính là bạn bè và người thân Hứa Hữu có thể cũng gặp nguy hiểm.”
Phòng khám của Hà Lan lắp đặt thiết bị gọn gàng mà hiện đại, thoạt nhìn phi thường xa hoa, sạch sẽ.
“Đã sạch thế này còn muốn thuê người quét dọn làm gì?” Bạch Ngọc Đường đi tới cửa ban công, thì thấy trong phòng có hai cổ thi thể, đều là nữ, một người nằm trên mặt đất, là một y tá hơn hai mươi tuổi, còn có một người ngồi chết trên ghế, chính là Hà Lan.
Hai thi thể này đã ở đây rất lâu rồi, đã bắt đầu có mùi, vị thối này so với vị thối bình thường không thể so sánh được, làm cho người ta buồn nôn cùng sởn hết cả gai ốc.
Triển Chiêu đeo ủng vào, đi vào trong phòng, nhìn bốn phía xung quanh không thấy gì dị thường, mới đi tới cạnh thi thể, chỉ thấy trên mặt hai cổ thi thể, đều lộ ra dánh tươi cười quỷ dị, thi thể đã dần biến đen, xem ra thực sự đã chết rất lâu rồi.
“Bọn họ đã chết lâu như vậy, cũng không có ai phát hiện sao?” Bạch Ngọc Đường nghĩ có chút kỳ quái.
“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu cũng thấy nghi ngờ, “Hà Lan tính cách rất mạnh mẽ, hình như là kiểu người cô độc, thế nhưng tiểu y tá này cũng không thấy người nhà tìm kiếm gì, thật có chút khả nghi.”
“Đội trưởng.” Lúc này, người của SCI cũng đã tới.
“Ách, lại hai người.” Công Tôn xách hộp đồ nghề đi vào, “Hung thủ này thích đông người hay sao, giết nhiều người như vậy.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi, “Công Tôn, không phải anh về xem xác ướp rồi sao?”
“Gạt người!” Công Tôn hung dữ hẳn lên, vừa rồi Bạch Cẩm Đường dám lừa hắn! Lúc phát hiện ra bị lừa, Công Tôn đang muốn giơ chân đạp lại bị Bạch Cẩm Đường khiêng lên lầu, biệt thự lúc đó lại chẳng có ai, chỉ có hai người bọn họ. Trích lời Bạch Cẩm Đường là —— em hét đi, có hét nứt cuống họng cũng không ai đến cứu đâu.
May mà lúc này điện thoại vang lên, Công Tôn đạp người đang đè bên trên xuống nhanh chân bỏ chạy, Bạch Cẩm Đường tựa ở sô pha buồn bực hút thuốc, hung ác nói, “Tối nay chờ em về sẽ trừng trị em.”
Cho nên Công Tôn quyết định đêm nay sẽ ở lại thâu đêm.
“Mọi người đi xung quanh xem cả đi,.” Công Tôn đeo bao tay, ý bảo người của khoa giám định bắt đầu thu thập chứng cứ, rồi nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, “Ở đây giao cho tôi, xong việc sẽ gọi hai người.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu, đi ra.
Bạch Trì cùng Liễu Thanh đã đi xung quanh hỏi thăm hàng xóm cùng những người biết rõ sự tình để tra tìm đầu mối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi phòng khám, chỉ thị mọi người đi bốn phía xem xét tình hình, Bạch Ngọc Đường đi tìm bác gái đã mở cửa.
Bác gái này nói, sáng sớm hôm nay, bà mở cửa vào nhà, phát hiện thi thể, sợ hãi quá liền báo liễu cảnh, bà ấy cái gì cũng không biết.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Bác gái, lúc bác vào, cửa đóng hay mở thế?”
Bác gái suy nghĩ một chút, nói, “Đóng a.”
Triển Chiêu nhíu mày, lại suy nghĩ một chút, hỏi, “Bác tới lúc mấy giờ?”
Bác gái nhìn nhìn Triển Chiêu một chút, nói, “Ách… Sáng sớm… khoảng sáu bảy giờ gì đó … Tôi đều tới sớm, vì trước khi bác sĩ Hà bọn họ làm việc cần quét tước sạch sẽ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, khẽ nhíu mày, cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu gật đầu với anh, Bạch Ngọc Đường liền đi qua một bên, kéo một cảnh viên thấp giọng hỏi, “Nè, vị đại thẩm kia mấy giờ thì báo nguy?”
“Vừa xong a.” Cảnh viên trả lời, “Chưa được một tiếng đâu, chúng tôi mới kéo hoàng tuyến xong.”
Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã là buổi trưa, liền quay đầu đi tới bên cạnh Triển Chiêu, hỏi bác gái này, “Bác gái, vì sao bây giờ bác mới đi báo nguy a?”
“A?” Bác gái này tựa hồ có chút do dự, nói, “Nga… Tôi hơi sợ một chút, không dám nói gì bỏ chạy về nhà, sau đó… con tôi nói loại chuyện này phải báo nguy, tôi mới báo nguy.”
“Con bác nói sao?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi một câu.
“Này…cùng con tôi không có quan hệ a.” Bác gái này sốt ruột, vội vã xua tay giải thích.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thái độ của bà ấy chẳng khác nào chứng minh chuyện này có liên quan tới con của bà vậy.
“Con của bác đang ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không… Thực sự không liên quan đến nó a, Tiểu Mai tuy rằng đang cải nhau với nó, nhưng người tuyệt đối không phải nó giết a.” Đại thẩm giải thích, “Con tôi rất thương Tiểu Mai, nó thoạt nhìn không đứng đắn, nhưng bản tính rất tốt cũng rất hiếu thuận.”
“Tiểu Mai?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Chính là y tá kia?”
“Đúng.” Bác gái gật đầu, “Con tôi cùng Tiểu Mai là bạn học cao trung, sau đó con tôi đi học đại học, con bé lại học trung cấp y. Bọn chúng vẫn giữ liên lạc với nhau, rồi bất tri bất giác mà trở nên tốt đẹp. Rất lâu trước đây, một người bạn của con tôi bị bệnh, nó liền đưa người ta tới đây xem bệnh, bác sĩ Hà là người tốt, nói rằng chúng tôi vốn khó khăn, người bạn kia của nó vừa lúc mắc phải một quái bệnh, cô ấy có thể dùng làm nghiên cứu luôn, nên sẽ không lấy tiền.”
“Bạn của cậu ta tên gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.
“Ách… Họ Hứa.”Bác gái nhớ lại.
“Hứa Hữu?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng đúng.” Bác gái vội vàng gật đầu.
“Con của bác hiện tại ở đâu?” Triển Chiêu vội hỏi.
Bác gái nọ mất hứng, “Đã nói … Đã nói là không phải con tôi …”
“Không phải.” Triển Chiêu nhíu mày, “Con của bác đang gặp nguy hiểm, cậu ấy đang ở đâu?”
Bác gái vừa nghe trợn tròn mắt, “Thật sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhắc nhở bà, “Bác gái, Hà Lan là bởi vì chuyện của Hứa Hữu mới chết.”
“A?!” bác gái mở to hai mắt.
“Bác gái, bác nói mau a, con bác đang ở đâu?” Bạch Ngọc Đường lôi bà tới chỗ đậu xe, Liễu Thanh chạy theo, Bạch Trì cũng muốn theo, Triển Chiêu liền khoát tay chặn Bạch Trì lại, “Trì Trì, em thu thập chứng cứ xong thì về đi.”
Bạch Trì sửng sốt, biết Triển Chiêu muốn thả cho cậu đi xem biểu diễn của Triệu Trinh, thế nhưng…
Đang do dự, Trầm Trọng Nguyên chạy lại, vỗ vỗ vai Bạch Trì, cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ leo lên xe, phóng đi.
Bác gái nói cho Bạch Ngọc Đường biết địa chỉ nhà mình, Bạch Ngọc Đường gọi cho tổng bộ phân phó cảnh sát tuần tra gần đó đi qua trước, vừa đưa điện thoại cho bác gái, nói, “Gọi cho con bác xem.”
“Không gọi được đâu.” Bác gái vội vã nói, “Điện thoại nó mấy ngày nay đều tắt.”
“Sách…” Triển Chiêu nhíu mày hỏi, “Vì sao? Bác gái, bác nói thật đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi…” Bác gái này do dự một hồi, mới thành thật, “Là bởi vì, tối hôm qua A Kinh trở về rất khuya, nó mấy ngày nay đang cãi nhau với Tiểu Mai, tôi mới an ủi nó mấy câu.”
Ai biết nó say khướt, nói, “Tiểu Mai đã một tuần không liên lạc với nó, còn nói Tiểu Mai cùng bác sĩ Hà có tư tình, mắng rất ngoan độc a.”
Liễu Thanh ngẩn người, hỏi, “Có tư tình? Cả hai đều là nữ mà?”
“Tôi cũng nói như vậy a.”Bác gái thở dài, “Thế nhưng A Kinh nói, đàn bà bây giờ, coi trọng nhất chính là tiền cùng địa vị, có phải đàn ông hay không họ đều mặc kệ, còn nói muốn đi giết chết hai cô gái kia.”
“Sau đó sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Nó điên khùng một lúc, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó tỉnh cả rượu, chưa nói xong đã chạy ra ngoài. Hơn một tiếng sau mới trở về, mặt đều tái đi, ngã người xuống liền ngủ mất. Sáng sớm hôm nay tôi mở cửa phòng, thấy Tiểu Mai bọn họ đều đã chết… Ai u, tôi bị hù chết nha, còn tưởng rằng thằng nhãi con kia tối hôm qua uống rượu vào giả điên thực sự làm chuyện rồ dại. Bất quá sau chạy về hỏi nó, nó cũng sợ hãi, nói không có, còn nói… nhanh đi báo nguy, sau đó tôi mới đi báo nguy, làm bộ sau khi mở cửa phát hiện ra thì nhát gan không dám nói…”
Mọi người nghe xong, nhìn nhau không biết nói gì, vị đại thẩm này thật đúng là…
Tới rồi nhà bác gái này rồi, thấy trước cửa có xe cảnh sát, nhưng không thấy cảnh sát đâu, Bạch Ngọc Đường bước lên lầu, đây là một tòa chung cư, tổng cộng có năm tầng, bác gái này ở lầu ba.
Bạch Ngọc Đường đến lầu ba rồi, vừa quẹo vào thì thấy, cửa nhà đang mở toang.
Bạch Ngọc Đường thấy không đúng, liền rút súng vọt tới cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cảnh sát đang nằm gục trên mặt đất.
Liễu Thanh chạy vào trước tiên, phát hiện không có những người khác.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế của cảnh sát nọ, trong bụng có một vết hổng lớn, là bị dao đâm, thế nhưng vẫn còn hơi thở, liền nhanh chóng gọi cứu thương cùng cảnh sát, đại thẩm có chút tức giận, đi vòng vo một hồi, phát hiện con trai không có trong nhà, hoảng hốt gọi, “A Kinh…”
“Suỵt.” Trầm Trọng Nguyên nhanh chóng ra hiệu với bà, ý bảo —— đừng lên tiếng.
Sau đó, Trầm Trọng Nguyên cùng Liễu Thanh vô thức liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn vị trí cùng tư thế nằm của viên cảnh sát kia một chút, đưa tay chỉ chỉ vào một lối ra bên trái… ý bảo mọi người —— lên lầu!
Bạch Ngọc Đường mang theo Liễu Thanh đuổi theo, Trầm Trọng Nguyên lưu lại cùng Triển Chiêu chiếu cố người bị thương cùng vị đại thẩm đang lo lắng kia.
Xông lên tầng năm, Bạch Ngọc Đường cùng Liễu Thanh lặng lẽ không một tiếng động vọt tới cửa sân thượng, chợt nghe ngoài sân thượng có thanh âm.
Một người hét, “Này, mày đừng tới đây a… Cảnh sát sắp tới rồi! Mẹ tao nói sẽ đưa người của SCI tới.”
Liễu Thanh cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mở cánh cửa đang khép hờ, liền thấy trên sân thượng, có hai người đang giằng co… Một người mặc áo khoác trắng, đội mũ lưỡi trai, tay không tấc sắt, có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Cách cậu ta không xa, là một người đàn ông một thân đen tuyền đang đứng, trên tay hắn cầm một con dao đẫm máu, còn đeo khẩu trang.
Bạch Ngọc Đường cùng Liễu Thanh không tiếng động tiến lên sân thượng … thanh niên mặc áo khoác trắng kia liếc mắt thấy Liễu Thanh ra hiệu ình đừng lên tiếng, nhưng ánh mắt của cậu ta đã khiến người mặc áo đen kia hoài nghi … Hắn lập tức quay người lại.
Bạch Ngọc Đường cùng Liễu Thanh thấy được tướng mạo của hắn, liền sửng sốt, người nọ mang kính râm, khẩu trang… khoa trương hơn cả là là còn quấn theo băng vải, y hệt một xác ướp vậy, hiển nhiên không muốn bị ai nhận ra.
Người nọ vừa thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ, liền xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo, nhưng không ngờ nhất chính là, người nọ không chút do dự phi thân nhảy ra khỏi sân thượng … rơi xuống bên dưới …
“Không phải đâu?!” Liễu Thanh bổ nhào tới hàng rào bảo vệ nhìn xuống, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày nhoài người ra nhìn… Nhưng hai người lại sửng sốt lần nữa… Người nọ dĩ nhiên biến đâu mất tiêu, trên mặt đất dưới lầu, không hề có thi thể.
Ngay lúc này, phía dưới có xe cảnh sát dừng lại, Triệu Hổ cùng Mã Hán xuống xe, Liễu Thanh hét lên, “Nè, phía dưới có ai không? Vừa rồi có ai nhảy xuống đó không a?”
Triệu Hổ cùng Mã Hán nhìn nhau, đều nhún vai, có chút khó hiểu… dáo dác nhìn khắp nơi —— sao có người được a?
Bạch Ngọc Đường làm một động tác tay với bọn họ, ý bảo —— phong tỏa toà nhà, kiểm tra!
Hai người gật đầu, đứng canh ở cửa, rút điện thoại gọi thêm người tới.
“Ách…” Liễu Thanh dụi a dụi hai con mắt, hỏi, “Đội trưởng… Tôi có nhìn lầm không thế?”
Bạch Ngọc Đường nhăn mày lắc đầu, quay đầu lại, cái người gọi là A Kinh kia tựa hồ đã bị doạ cho co quắp, đang tựa trên vách tường thở dốc.
Bạch Ngọc Đường nói, “Theo bọn tôi về cảnh cục.”
A Kinh gật đầu, giương mắt liếc Ngọc Đường, hỏi, “Mẹ tôi đâu?”
“Dưới lầu.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Hô…” A Kinh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, “Các anh đừng trách bà, bà chưa từng đọc sách cái gì cũng không hiểu, cho rằng tôi giết người mới nói dối, người nọ không phải tôi giết.”
Bạch Ngọc Đường thu hồi súng, nhìn cậu ta một chút, “Này còn giống tiếng người.”
A Kinh khinh khỉnh ngẩng đầu nhìn trời, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu bao nhiêu tuổi, Hứa Hữu là gì của cậu?”
A Kinh bĩu môi, “Hai mươi ba, hắn là bạn rượu của tôi.”
Lúc này, Triển Chiêu cũng đi lên.
“Cảnh sát kia thế nào?” A Kinh hỏi.
“Đưa đi bệnh viện rồi.” Triển Chiêu nói, “Không chết được.”
“Nga.” A kinh vỗ vỗ ngực, “Hù chết người… Ít nhất người an hem đó không phải vì tôi mà chết.” Lúc này, bác gái kia cũng vọt lên, ôm lấy con trai khóc lớn. Đừng thấy A Kinh này giống một tên tiểu côn đồ, nhưng thật ra rất hiếu thuận, đang không ngừng dỗ dành mẹ đừng khóc nữa.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chạy rồi?.”
Liễu Thanh vội ngoắc Triển Chiêu, “Ai ai, tiến sĩ Triển, anh xem đây là trò bịp gì… người từ lầu năm nhảy xuống, lại biến mất.”
“Cái gì?” Triển Chiêu sửng sốt, đi tới hàng rào nhìn xuống.
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Rất tà môn, hắn vừa nhảy xuống đã không thấy đâu nữa rồi.”
Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nhíu mày, “Sao có khả năng?”