Edit + Beta: Basic Needs
………..
Sắc mặt tên đàn ông dần tái nhợt, lại bắt đầu liều mạng cầu xin Ân Nhu tha thứ. Hơn nữa y bắt đầu lật lại chuyện cũ, cố gắng dùng sự dịu dàng đôi khi cũng như tiền bạc y trả giá để khơi gợi cảm xúc dịu dàng của cô, tha thứ cho y, buông tha cho y. Y cứ quỳ xuống đất là dập đầu, dập cái trán tới mức kêu cồm cộp.
Ân Nhu lạnh lùng nhìn sang. Nếu là cô trước kia, có lẽ đã bị bộ dáng đáng thương này của y làm cho xúc động, nhưng giờ phút này, nội tâm mềm mại của cô đã có đối tượng để mình giao phó toàn tâm toàn ý. Vì thế cô càng muốn nhìn cho rõ y đối xử với cô thế nào.
Cô đâu phải là vợ y, chẳng qua chỉ là nô lệ mà y mua về, bưng trà rót nước giặt ủi và nấu ăn rồi còn phải để y trút giận lửa giận. Thậm chí cách đây không lâu, y giơ dao phay lên, chém về phía cô muốn đòi mạng cô chỉ vì cô chống cự đôi lần. Nếu Chúa không nghe thấy giọng nói của cô, cô đã bị y giết, và xã hội này sẽ không kêu oan cho cô, sẽ chẳng trả thù cho cô.
Y không phải chồng cô, y là kẻ thù đã giết cô, là ác ma nô dịch cô.
Thẻ hóa thành một cây roi màu đỏ thẫm, trông chả khác gì bình thường. Song, khi roi dài rơi xuống đất, thân roi mọc ra gai ngược sắc nhọn và ngọn lửa bốc cháy rừng rực. Ngọn lửa trông nóng đến đáng sợ, những người tò mò và quan sát phía sau Ân Nhu đã sợ hãi lùi lại một bước, cảm thấy cây roi như đến từ địa ngục.
Khó trách được gọi là Roi Kỷ Luật, roi này mà quất xuống là da tróc thịt bong, đau đớn không muốn sống nữa.
Ngọn lửa không đốt người cầm roi, Ân Nhu nhìn tên đàn ông với khuôn mặt lạnh như tiền. Cô nhất tay lên, roi chuyển động tao nhã và linh hoạt như có sinh mệnh.
Và tại thời điểm này, tên đàn ông quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, điên dại phóng sang một bên và cướp thẻ trên tay của một trong những Gaye ở đấy. Gaye kia đến xem trò vui nào ngờ ngôi nhà sụp đổ là nhà của mình, vẻ mặt hắn thay đổi ngay và đám người khác cũng vội vàng giấu thẻ bài vào túi.
“Ha ha ha ha muốn tao chết à, mày chết trước đi!” Tên đàn ông cười the thé, y đụng vào thẻ bài, thẻ hóa thành ánh sáng và một khẩu súng xuất hiện. Nhưng y còn chưa kịp cầm khẩu súng kia là Roi Kỷ Luật đã quăng tới như rắn, ngay cả khẩu súng cũng bị quất ra ngoài trong nháy mắt.
“A!!” Cơn đau dữ dội truyền đến, tên đàn ông bị đánh bay, da y bong tróc, gào thét lăn lộn.
“Ồn ào quá, mày điên rồi phải không? Còn để cho tao ngủ hay không?!” Một thanh âm xa lạ lại quen thuộc bỗng nhiên vang lên.
Tên đàn ông sửng sốt, y mở mắt ra mới phát hiện ra mình đã về nhà, mình đã về rồi? Không chết? Y vui mừng quá đỗi, thế mà y ngay lập tức cảm thấy da đầu bị kéo mạnh và đau đớn ập đến. Y toan chửi bới rồi lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Trong mắt y phản chiếu ra gương mặt y, một khuôn mặt tức giận khôn cùng vì mình không ngủ đủ.
“Ánh mắt này là gì đây? Thật kinh tởm! Tránh ra!”
“Chát!” Một cái tát làm lệch mặt y.
Rất nhanh y đã đẩy xuống đất, bị đạp đánh, kế đó lại bị kéo quần… Y đau muốn chết, cả đời này y chưa từng chịu nỗi đau như thế, chỉ muốn giết chết người ta nhưng chẳng có sức lực chống lại. Y gầy nhom, hoàn toàn chẳng được ăn đầy đủ dinh dưỡng gì để cho thân xác này mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng y cũng hiểu được, y hiện tại là Ân Nhu, y gặp cảnh ngộ mà Ân Nhu từng kinh qua.
Chẳng bao lâu “người đàn ông” kéo quần lên và rời đi, còn ra lệnh cho y dọn sạch phòng và chuẩn bị bữa sáng.
Đời nào tên đàn ông sẽ ngoan ngoãn vâng lời, y ráng chịu nỗi đớn đau, kéo quần lên và chạy ra ngoài. Chẳng mấy chốc “người đàn ông” phát hiện ra y đang chạy trốn bèn đuổi theo. Tên đàn ông trong nháy mắt ấy cảm thấy khuôn mặt của mình như một con quỷ khủng khiếp, đáng sợ và ghê tởm. Y táng đởm xin người khác cứu giúp, ấy thế mà đám người kia trông thấy lại bắt y giúp “tên đàn ông”, giao y cho “tên đàn ông” đang đuổi theo.
Y hét um trong sợ hãi, kế đó chợt bừng tỉnh, và một cơn đau dữ dội khác ngay lập tức xông vào não.
Y trở lại phòng xử án một lần nữa, nhận ra mình chỉ ngất xỉu và có một giấc mơ khủng khiếp và đau đớn mà thôi.
Lúc này Ân Nhu lại vung roi quất sang, y lại đau đớn ngất đi, sau đó lại trở về giấc mộng kinh khủng và đớn đau ấy.
Roi Kỷ Luật khủng khiếp ở chỗ nó không chỉ cho thân xác sẽ nhận trừng phạt mà có cả linh hồn. Lúc y tỉnh táo, y sẽ cảm thấy đau đớn của xác thịt, khi y ngủ hoặc hôn mê, y lại rơi vào mộng cảnh. Giấc mơ là một bản sao của thế giới thực, nơi y sẽ trải nghiệm tất cả mọi thứ nạn nhân đã trải qua, thậm chí là còn nhiều hơn thế nữa.
Chỉ khi vết thương trên cơ thể được chăm sóc thật tốt, hình phạt linh hồn của y mới kết thúc. Tuy nhiên ngay cả Thuốc Phục Hồi cũng không thể chữa lành vết thương của Roi Kỷ Luật, trừ phi y hối cải từ nội tâm để thay đổi mình và tìm đủ mọi cách để bù đắp cho tội lỗi mà y đã phạm phải. Trái lại vết thương ngoài cơ thể cũng như linh hồn sẽ càng tồi tệ hơn.
Bên trong sân chơi thẩm phán, mọi người nhìn tên đàn ông ngã xuống đất rồi lại nhìn về phía Giang Tinh Chước. Quy tắc của trò chơi là một bên chỉ còn lại một phần ba, song, đối diện chỉ có một mình y, nếu giết y chắc là được rồi.
“Trò chơi kết thúc, chúc mừng các ngươi, tạm biệt.” Giang Tinh Chước mỉm cười và nói.
Không gian bị phá vỡ, tất cả mọi người trở về phòng ban đầu của họ bao gồm cả Ân Nhu và tên đàn ông.
Ân Nhu đứng trong phòng khách, nhìn con dao phay bên chân và tên đàn ông dưới mặt đất. Cô chẳng suy nghĩ nhiều mà lập tức xoay người bỏ chạy. Cô không đi thang máy, cứ thế lao vào lối thoát hiểm, nhảy nhót một mạch theo đường cầu thang.
Cô tin vào lời nói của Lưu Nghĩa, có nghĩa là hệ thống Thiên Tử đã biến mất cho nên người trong Chính phủ không biết rằng bây giờ cô có thẻ bài, ấy nhưng đám người trong tòa nhà này biết rằng cô là một người phụ nữ Mugan. Ngay cả khi cô không chấp nhận sự phân chia chủng tộc mà người khác đã gán cho cô, song, chế độ mới của thế giới mới vẫn chưa đến, cô sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.
Tốc độ phản ứng của Ân Nhu rất nhanh, sau khi cô trốn thoát không bao lâu là cửa các tầng đã mở bung, về cơ bản toàn là nam giới. Họ đưa mắt liếc nhau một cái như đang tra hỏi đối phương xem, kế đó cùng nhau lên lầu, ấn vào số tầng lầu của vợ chồng Ân Nhu.
Khi thang máy đến, toàn bộ thang máy đã chật kín người. Bọn họ như đám sói đói, lao ra, xông vào nhà người khác, ấy vậy mà chỉ nhìn thấy tên đàn ông ngã xuống đất với vết thương, chẳng thấy bóng dáng Ân Nhu đâu.
“Con đĩ kia chạy mất rồi!”
“Mẹ kiếp, cho nó món hời!”
“Không, có lẽ còn chưa chạy ra ngoài, mau gọi điện thoại cho bảo vệ kêu nếu nhìn thấy Ân Nhu là ngăn lại ngay!”
Ngoại trừ Thuốc Phục Hồi đã dùng hết, trên tay Ân Nhu còn có chín lá bài, từng lá đều là thứ tốt làm bọn họ muốn cướp đi rồi chia chác. Trong mắt bọn họ, Ân Nhu chỉ là Mugan mà lại là con gái, không xứng có được thẻ bài.
Họ gọi điện thoại, lục soát toàn bộ cư xá mà nào có thấy Ân Nhu. Mãi đến khi bọn họ về nhà mình đã thấy một nhóm người khác tụ tập lại với nhau và cản họ ở sảnh chính. Đó là nhóm không đủ tiền tiết kiệm, nhóm hàng xóm chả rút nổi một cái thẻ nào.
“Mấy người muốn làm gì?”
“Chúng tôi không yêu cầu nhiều, mỗi người mấy anh giao cho chúng tôi một lá, chuyện này coi như anh biết tôi biết. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói với Chính phủ Đế Quốc rằng các anh có thẻ trong tay. Các anh nói coi sẽ thế nào đây?”
Ra khỏi phòng xử án, thấy không có quân đội bao vây, họ biết ngay những gì Lưu Nghĩa nói là sự thật, hệ thống Thiên Tử đã biến mất. Cho nên Chính phủ Đế Quốc không biết, và họ có thể sở hữu thẻ bài của riêng mình. Song, nếu có ai đó báo cáo, chắc chắn bên kia sẽ cho người sang tịch thu.
Một đám vừa muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu đã bị chim sẻ chặn đường.
Mà bọn họ còn chặn ở ngay sảnh dưới lầu, cư dân của các tòa nhà bên ngoài khác chẳng rõ chân tướng đang tò mò nhìn vào bên trong. Một khi bọn họ muốn giết người diệt khẩu, ắt sẽ có người báo cảnh sát, không giấu nhẹm sự tình được.
Cuối cùng những người có được thẻ bài đành nhịn cơn tức, lấy ra một tấm thẻ riêng cho bọn họ.
“Cảm ơn, chuyện này tới đây là ngừng, không ai trong chúng ta tiết lộ ra ngoài.” Người tự nhiên thu được thẻ giương cao khóe miệng, trông bộ dáng thật hạnh phúc.
Người đối diện gật đầu: “Tốt nhất là như vậy.”
Nhưng mọi người đều biết rằng mọi thứ sẽ không kết thúc ở đây.
...
Đêm nay nhất định không ai có thể ngủ, Lưu Nghĩa bắn một phát súng rồi bỏ chạy, hầu như chạy hết một lần sang đông tây nam bắc trung. Chính phủ Đế Quốc đuổi theo điên cuồng ở phía sau, náo nhiệt khôn cùng. Đồng thời Chính phủ cũng đã tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp, nghiêm khắc lên án hành vi dùng lời nói mê hoặc dân chúng của Lưu Nghĩa. Bảo một khi công chúng phát hiện ra dấu vết của anh thì tích cực báo cáo này nọ.
Đầu tiên mọi người chẳng tin những gì Lưu Nghĩa nói là đúng sự thật, theo bản năng muốn phản bác, nhưng họ lại nhận ra mình tìm không được bằng chứng thực sự có sức mạnh để phản biện.
“Tội ác tày trời! Tội ác tày trời! Những kẻ phản bội muốn dùng phương pháp này để mê hoặc chúng ta, để chúng ta làm bậy với chúng, phản bội Thần!”
“Chúng tôi có video đấy, video về cảnh năm đó Thần hạ phàm!”
“Nhưng video vẫn làm giả được! Làm sao chúng tôi biết video thật hay giả? Nếu nó thực sự...”
“Suỵt! Suỵt! Cậu không muốn sống nữa à! Coi chừng có người tới bắt cậu ngay!”
“Tôi thấy ngay cả Chính phủ cũng không thể đưa ra bằng chứng để chứng minh Thần năm đó có thật, hoặc là nói, Thần Sáng Thế có thật.”
“Đương nhiên Thần Sáng Thế có thật! Thần đã tạo ra vũ trụ, tạo ra tất cả mọi thứ trong vũ trụ mà không cần bằng chứng! Những kẻ phản Thần như tụi bây sẽ bị thiêu chết, thiêu chết!”
“...”
Sau khi thời hạn của mấy cái thẻ bài hết, chúng nó bước vào thời kỳ đông lạnh, Lưu Nghĩa và những người khác ngừng hoạt động và ẩn mình đi.
Trong nhiều năm, Chính phủ Đế Quốc đã dựa vào hệ thống Thiên Tử để theo dõi tất cả mọi người trên thế giới, sự hủy diệt của nó như chặt đứt hai cánh tay của Chính phủ Đế Quốc. Bọn họ đã quen với sự tiện lợi của Thiên Tử, lúc này lại có một cảm giác nôn nóng mờ mịt như con ruồi không đầu bay đại.
Sau khi Dịch Trạch Khải đập vỡ văn phòng, hắn ôm cái đầu sắp nứt ra ngồi trên ghế.
Tổng thư ký và một số Bộ trưởng bên ngoài gấp tới độ đi vòng vòng nhưng lại chả dám đi vào làm phiền.
“Làm sao bây giờ đây… Sao điều khiển được cục diện này!”
“Thẻ bài trên tay chúng ta không có tác dụng à?”
Tổng thư ký: “... Một phần lớn thẻ đã bị phá hủy khi Ban số 9 phát nổ.”
Bết bát nhất là toàn bộ do Tổng thống ra lệnh, kết quả toàn người một nhà chết đi, phá luôn thẻ bài của chính mình. Nhưng Tổng thư ký tôn sùng Dịch Trạch Khải đến cực điểm, hoàn toàn không cảm thấy ngài đưa ra bất kỳ quyết định sai lầm nào; đổi lại là bất kỳ ai cũng chẳng làm tốt hơn Dịch Trạch Khải, ngài ấy đã dùng hết toàn lực ngăn cản tình thế phát triển.
Chỉ có thể nói Codd đó thật sự quá xảo quyệt!
Thật đáng thương, ngài Tổng thống của họ chưa từng chiến đấu thất bại như vậy trong đời. Ấy vậy mà kể từ khi Giang Tinh Chước hiện ra, hắn đã khi thắng khi bại, bị bàn tay trắng và xinh đẹp ấy coi như một quân cờ tầm thường, cứ thế đùa giỡn ctrong lòng bàn tay.
Cánh cửa văn phòng Tổng thống đột nhiên mở ra, Dịch Trạch Khải lạnh lùng nhìn họ, bảo: “Họp.”
Tổng thư ký vui mừng, ngài ấy đã tìm thấy cách để phá vỡ vòng vây?