Edit + Beta: Basic Needs
………..
Quyết định này đã vi phạm lợi ích của các chủng tộc cao cấp đấy.
Korah, Gaye và các Apetto khác đã quen với sự thoải mái khi giẫm lên đầu Mugan, thế mà giờ đây hắn bảo tất cả các hành vi trong sân chơi là vô tội, có nghĩa là họ bị Mugan giết là chết?
Trong phút chốc, cảm giác giai cấp nghiêm ngặt và rõ ràng ngày xưa đã trở nên hơi mơ hồ. Đây là một điều vô cùng khó chấp nhận đối với những người tận hưởng cảm giác giai cấp này.
Mà nhóm Mugan lại phát hiện cái gọi là chủng tộc cao hơn chẳng qua là những người bình thường có máu thịt, một khi bị giết là sẽ chết như họ. Bộ lọc tạo vật của Thần của họ bị phá vỡ, họ còn duy trì sự tôn sùng đối với các chủng tộc cao hơn chăng?
Có lẽ Dịch Trạch Khải không phải là không biết sự tồn tại của mối nguy hiểm tiềm ẩn này, nhưng hắn chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Bởi vì sự xuất hiện của ma quỷ và thẻ của cô cho nhân loại đã vô tình đẩy hắn đến đường cùng. Hắn chỉ đành chọn xem nhẹ một điều trong cả hai, chọn cách mình cho rằng vẫn còn năng lực và thời giờ để tiếp tục duy trì chế độ chủng tộc.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong lên, đáng tiếc quá, cô sẽ không cho họ thời gian vì thời gian của cô không còn nhiều. Cô hơi nheo mắt lại, hấp thụ ngày càng có nhiều năng lượng sợ hãi trong thế giới này.
Quả nhiên sau khi cuộc họp báo kết thúc, rất nhiều chủng tộc cao cấp đã bày tỏ vẻ không hài lòng với Chính phủ Đế Quốc, trong nội bộ Chính phủ cũng có không ít người bất mãn. Dù là trong sân chơi của ma quỷ, Mugan cũng không thể giẫm lên đầu bọn họ được!
Dịch Trạch Khải cười lạnh: “Trong sân chơi của ma quỷ mà mấy anh vẫn bảo trì được tôn nghiêm và quyền thế của chủng tộc cao cấp thì cứ giữ cho tốt.”
“Ngài Tổng thống, ngài đang hủy diệt tất cả sự tôn vinh mà Thần đã ban cho chúng ta!” Có thể xông lên Cung điện Quốc gia để nói chuyện với Tổng thống bằng giọng điệu này, chỉ có phương cấp cao của Giáo Hội.
Sau khi Thần giáng xuống để phân chia tầng lớp cho nhân loại, Giáo Hội này được thành lập và công việc làm trong nhiều năm chính là tẩy não Mugan. Xã hội này đã trở thành như vậy cũng có một phần công lao của họ.
Gia chủ nhà họ Tào nói đỡ cho Dịch Trạch Khải: “Trưởng lão, ông suy nghĩ kỹ một chút, đây là biện pháp duy nhất có thể điều khiển cục diện. Ông không để cho bọn họ giết người trong sân chơi, bọn họ sẽ giết người bên ngoài sân. Ông nghĩ đi, cái nào nguy hiểm hơn? Ông có thể bảo đảm rằng mình sẽ an toàn không?”
Gia chủ nhà họ Nguyên gật đầu: “Chờ chúng ta có đủ thẻ bài là khống chế được cục diện, vẫn có thể tận lực bảo trì nguyên trạng.”
Trưởng lão Giáo Hội hùng hổ giống như tôn nghiêm của Thần không thể xâm phạm suy nghĩ một chút hình ảnh mình có thể đang ngủ yên lành lại bị giết chết thì biến sắc, đã có vẻ sợ hãi. Ngoài miệng lầm bầm: “Ba gia tộc lớn các anh trước giờ như thể chân tay…” Dù sao làm thế nào cũng không xâm phạm lợi ích của mấy anh, đương nhiên mấy anh mới thoải mái như vậy.
Nhưng ông ta đến đây không thực sự vì Thần, ngoại trừ một số Mugan bị tẩy não đến cùng cực tới nỗi thành kín và đặt đức tin vào Thần, con người của thế giới này bao gồm cả người cao cấp, chỉ nói ngoài miệng một chút thôi. Thần và tôn giáo chỉ là thứ họ sử dụng để kiểm soát dân chúng, nắm giữ quyền lực địa vị và tiền bạc vũ khí, con người không phải là những sinh vật có thể sinh ra đức tin dễ như thế.
Nhưng Chúa Tể đó chỉ đến một lần, nói một câu hoang đường, mà đã đạt được rất nhiều năng lượng như vậy, thì ngay cả khi không có sức mạnh của đức tin âu vẫn đủ.
Trưởng lão Giáo Hội: “Đã như thế, mấy anh phải cho tôi mấy thẻ bài và thêm nhiều người bảo vệ hơn.”
Kỳ thật chính là sợ Giang Tinh Chước cho nên mới chạy tới chuyến này.
So với vị Thần đã xuất hiện cách đây rất lâu, người mà nhiều người trong số họ chưa từng thấy trước đây, họ sợ ma quỷ nhiều hơn. Sự tồn tại của Thần đấy vẫn đầy nghi vấn, nửa thật nửa giả, bên trong nhóm cao đẳng có rất nhiều người hoài nghi hoàn toàn chả có Thần mà chỉ là một vở kịch những người có quyền lực cố tình làm ra. Song, họ chẳng nói vì họ là những người được hưởng lợi từ chế độ này.
Tuy nhiên Giang Tinh Chước lại là tồn tại khủng bố họ có thể nhìn thấy thật bằng mắt thường, là tồn tại sẽ phá hủy địa vị quyền lực, thậm chí còn cướp đi sinh mạng của họ.
Ngoài miệng thì ưng lời trưởng lão Giáo Hội, đuổi người ta đi rồi, người trong ba gia tộc lớn tụ họp cùng một chỗ.
“Thưa ngài, con quỷ đó có nhằm vào chúng ta không?” Chỉ còn lại người của mình, trên mặt họ toát ra một chút sợ hãi.
Dịch Trạch Khải xoa xoa trán: “Không xác định. Đi thôi, đi họp trước.”
Trong phòng họp lớn, các Bộ trưởng hai giới quân sự và chính trị đang chờ đợi. Ngay lúc họ bàn tán ầm ã, thậm chí có người tính tình nóng nảy muốn đánh nhau, họ thấy mấy người Dịch Trạch Khải đi vào mới dần yên tĩnh lại.
Dịch Trạch Khải: “Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đã hiểu chúng ta đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng liên quan đến sự tồn vong của toàn thể chủng tộc cấp cao. Một số hy sinh là không thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể cố gắng không trở thành người hy sinh. Bây giờ công bố thông tin mà chúng ta đã biết về ma quỷ, thẻ và sân chơi.”
Tổng thư ký đi lên chiếu tư liệu.
“Từ thông tin chúng ta nắm giữ hiện nay, ma quỷ hai lần triển khai sân chơi đều là vì chủng tộc thấp và chủng tộc cao xảy ra tranh chấp... Hoặc là nói chủng tộc cấp thấp cảm thấy chủng tộc cao cấp có tội, nên bị trừng phạt. Vì vậy có thể suy đoán rằng khi điều này xảy ra, sân chơi sẽ mở. Đề nghị tất cả các anh kiềm chế trong thời gian này và không làm bất cứ điều gì có thể gây ra chuyện oán giận.”
Các quan chức lớn trông khó coi, họ không làm những điều gây ra oán hận là một chuyện, cảm giác bị những người cấp thấp mà mình hằng coi thường đe dọa đúng là khó chịu.
“Nhưng sao điều khiển được chuyện thế này cơ chứ? Đám cấp thấp sinh ra bất mãn với chúng ta quá dễ rồi. Nếu chỉ ghen ghét vì chúng ta cao quý thì sao?” Một quan chức trẻ tuổi lên tiếng.
Tổng thư ký: “Nếu chỉ đơn giản như vậy mà làm cho ma quỷ xuất hiện, ma quỷ có giá quá rẻ rồi. Hẳn niềm vui của cô ta không thấp như thế cho nên trước mắt mới có hai trường hợp xảy ra.”
“Trước mắt đã biết quy tắc trò chơi, mong các anh nên ghi nhớ. Đồng thời sẽ gửi cho tất cả mọi người ngoại trừ Mugan, để tất cả mọi người nhớ kỹ.
“Đầu tiên trò chơi này được gọi là 'Trò chơi thẩm phán'. Được chia thành hai nhóm 'bên được coi là có tội' và 'bên cho rằng vô tội', mấy anh có thể xem đó là bên nguyên đơn và bên bị đơn. Nếu các anh vô tình bị cuốn vào trong bản án, hay người nhà của anh là nạn nhân hoặc thủ phạm và anh là người biết chuyện, các anh vẫn bị kéo vào sân chơi, trở thành một trong hai nhóm này ngay cả khi không có mặt tại hiện trường. Nếu các anh là khán giả, đại khái các anh sẽ được an toàn chỉ cần không can thiệp vào những điều diễn ra trong sân.
“Sau khi phân đội xong, cô ta sẽ hỏi ai rút thẻ trước. Bên rút thẻ trước có thể giành được quyền đi trước, cho nên nhất định chọn rút thẻ đầu tiên, đồng thời rút ra thẻ tấn công là giết người bên đối thủ ngay, đừng cho họ cơ hội rút thẻ. Khi số lượng đối thủ chỉ còn lại một phần ba so với ban đầu, các anh sẽ an toàn và có được thẻ của đối thủ.”
Biết các quy tắc làm cho mọi người cảm thấy chút an toàn, nhưng họ rất kiêng kỵ và sợ hãi về sự tồn tại của Giang Tinh Chước: “Ma quỷ thực sự sẽ cho chúng tôi giành chiến thắng? Cô ta trông giống như đến vì Mugan.”
Tổng thư ký không thể trả lời câu hỏi này, chỉ có thể nhìn về phía Tổng thống.
Dịch Trạch Khải: “Không biết, cô ta không giúp gia đình Trần Lương, thẻ của họ ở trên tay tôi và tôi vẫn dùng được. Ít nhất có thể biết rằng cô ta sẽ tuân thủ các quy tắc của trò chơi, sẽ không mở cửa sau cho Mugan. Cho dù cô ta thật sự đứng về phía Mugan, chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả và chờ chết à?”
Tất nhiên là không có khả năng chờ chết, còn có thể liều mạng đấu tranh phản kháng, bảo vệ tính mạng của mình và sở hữu tất cả mọi thứ, bao gồm cả thân phận và địa vị người của chủng tộc cao đẳng.
Tại thời điểm này có người tới báo cáo, Lưu Nghĩa đã không đi vào lòng đất trong hơn 30 phút, Thẻ Độn Địa đã hết thời gian.
Thời gian có tác dụng của thẻ Độn Địa trôi hết, nó mở ra thời gian đông lạnh 72 giờ, hắn không còn chỗ để trốn.
“Hãy phát sóng trực tiếp cho công dân toàn quốc thật tốt, để họ cảm thấy tuyệt vọng và cái chết của hắn.” Dịch Trạch Khải nói, đưa thẻ Búp Bê Trả Thù, thẻ Độn Địa và rìu, cho một vị tướng.
...
Tất cả mọi người đang xem trực tiếp với tâm thế khác với lần hacker xâm nhập ép buộc nọ, lần này là phát sóng trực tiếp chính thức và tất cả mọi người tự nguyện vào xem, số lượng cũng nhiều hơn trước đây.
Trong màn hình, Lưu Nghĩa đang ở trong tòa nhà văn phòng chính quyền thành phố S, nhân viên chính quyền thành phố đã được sơ tán khi anh đi theo hướng này. Lúc này chỉ có một mình anh trong tòa thị chính thành phố.
Tại thời điểm này, ba quảng trường gần tòa nhà đã được dọn sạch, đường xá bị phong tỏa, quân đội im lặng và uy nghi đã bao vây nơi này với rất nhiều vũ khí hạng nặng, khều lòng sợ hãi của khán giả lên.
[Phản bội Thần hẳn là kết cục này.]
[Trận địa sẵng sàng đón quân địch là thế, trên tay Lưu Nghĩa còn có gì mạnh mẽ hay không?]
[Tại sao anh ta lại làm thế? Có ai biết điều đó không?]
[Tại sao quan trọng à? Điều quan trọng là anh ta phản Thần phản quốc, giết người phạm pháp! Các chủng tộc cao hơn được sinh ra là đã cao quý hơn chúng ta bởi vì người ta được tạo ra bởi máu và thịt của Thần, tại sao những người này lại có cảm giác dựa vào đâu mà từ nhỏ đã kém một bậc?]
[Quá tham lam, hy vọng Thần không trách tội chúng ta.]
[...]
Lương Thủ Sinh cũng đang xem livestream và thấy được những cơn bão bình luận này mà rất muốn nói một câu “Mắc gì mà không quan trọng?”, “Mấy người đừng la liếm”. Song, ngón tay vừa đặt lên bàn phím, cậu nhớ tới những người bị mang đi vì phát biểu trên mạng lại sợ hãi cuộn ngón tay.
Trước mặt những con quái vật khổng lồ như vậy, bọn cậu nhỏ bé như con sâu con kiến, một mình chỉ bị nuốt chửng, chỉ khi nào tập thể ôm chặt, tích ít thành thuyền, mới có thể đạt được một tia hy vọng sống trong dòng nước lũ mãnh liệt.
Nhưng có thực sự sẽ có ngày đó? Lương Thủ Sinh nhìn cảnh trên màn hình, cảm thấy tương lai vẫn đen hù chẳng có ánh sáng.
Ân Nhu cũng ở nhà xem trực tiếp này, lần này cô không làm việc nhà, không nấu bữa tối, cô không quan tâm chồng trở về có đánh cô hay chăng. Cô nhìn màn hình đau đáu, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Trong tòa thị chính, Lưu Nghĩa cầm Chùy Thiên Lôi, thu thẻ Độn Địa đã vào thời kỳ ngủ đông vào trong ngực. Trái tim anh nhảy rất nhanh, anh lặng lẽ vén một góc rèm cửa ra nhìn ra ngoài, một viên đạn ngay lập tức bắn tới, bay sát qua da đầu anh. Nếu như không phải anh liếc mắt một cái là lập tức nằm sấp xuống, chỉ sợ nó đã bắn xuyên qua đầu anh rồi.
Anh thở hổn hển, dựa lưng vào tường.
Anh phải dựa vào Chùy Thiên Lôi để chịu đựng 72 giờ mới tiếp tục chạy trốn được. Tạm thời thức ăn và nước uống không thiếu, nhưng điện của Chùy Thiên Lôi có cho phép anh chịu đựng tận 72 giờ không? Theo lời của vợ chồng Trần Lương, thẻ của họ nằm trong tay Chính phủ có một thẻ Búp Bê Trả Thù và thẻ Độn Địa, trừ cái đó ra, còn vô số vũ khí công nghệ cao mà chỉ có anh không thể tưởng nổi. Dưới sự vây quét này, anh phải nâng cao tinh thần lên 120%, nếu không cũng không biết mình sẽ chết ra sao.
Nhưng sống sót lần này, lần sau thì sao? Thẻ Độn Địa chỉ được sử dụng trong 1 giờ giới hạn. Trong vòng chưa đầy hai ngày, anh phải bắt đầu chịu đựng lại một vòng…
Chỉ cần ngẫm lại là anh đã cảm thấy tuyệt vọng, lẽ loi không ai giúp đỡ, như thể đưa thân vào địa ngục, xung quanh tòa những con quỷ ăn thịt người.
Tin tức như vậy hiển nhiên cũng được Chính phủ Đế Quốc công bố lên mạng, để cho tất cả người xem cùng nhau trải nghiệm sự tuyệt vọng này.
Chương 106: Con đường tương lai
Edit + Beta: Basic Needs
………..
Quyết định này đã vi phạm lợi ích của các chủng tộc cao cấp đấy.
Korah, Gaye và các Apetto khác đã quen với sự thoải mái khi giẫm lên đầu Mugan, thế mà giờ đây hắn bảo tất cả các hành vi trong sân chơi là vô tội, có nghĩa là họ bị Mugan giết là chết?
Trong phút chốc, cảm giác giai cấp nghiêm ngặt và rõ ràng ngày xưa đã trở nên hơi mơ hồ. Đây là một điều vô cùng khó chấp nhận đối với những người tận hưởng cảm giác giai cấp này.
Mà nhóm Mugan lại phát hiện cái gọi là chủng tộc cao hơn chẳng qua là những người bình thường có máu thịt, một khi bị giết là sẽ chết như họ. Bộ lọc tạo vật của Thần của họ bị phá vỡ, họ còn duy trì sự tôn sùng đối với các chủng tộc cao hơn chăng?
Có lẽ Dịch Trạch Khải không phải là không biết sự tồn tại của mối nguy hiểm tiềm ẩn này, nhưng hắn chẳng có biện pháp nào tốt hơn. Bởi vì sự xuất hiện của ma quỷ và thẻ của cô cho nhân loại đã vô tình đẩy hắn đến đường cùng. Hắn chỉ đành chọn xem nhẹ một điều trong cả hai, chọn cách mình cho rằng vẫn còn năng lực và thời giờ để tiếp tục duy trì chế độ chủng tộc.
Đôi mắt của Giang Tinh Chước cong lên, đáng tiếc quá, cô sẽ không cho họ thời gian vì thời gian của cô không còn nhiều. Cô hơi nheo mắt lại, hấp thụ ngày càng có nhiều năng lượng sợ hãi trong thế giới này.
Quả nhiên sau khi cuộc họp báo kết thúc, rất nhiều chủng tộc cao cấp đã bày tỏ vẻ không hài lòng với Chính phủ Đế Quốc, trong nội bộ Chính phủ cũng có không ít người bất mãn. Dù là trong sân chơi của ma quỷ, Mugan cũng không thể giẫm lên đầu bọn họ được!
Dịch Trạch Khải cười lạnh: “Trong sân chơi của ma quỷ mà mấy anh vẫn bảo trì được tôn nghiêm và quyền thế của chủng tộc cao cấp thì cứ giữ cho tốt.”
“Ngài Tổng thống, ngài đang hủy diệt tất cả sự tôn vinh mà Thần đã ban cho chúng ta!” Có thể xông lên Cung điện Quốc gia để nói chuyện với Tổng thống bằng giọng điệu này, chỉ có phương cấp cao của Giáo Hội.
Sau khi Thần giáng xuống để phân chia tầng lớp cho nhân loại, Giáo Hội này được thành lập và công việc làm trong nhiều năm chính là tẩy não Mugan. Xã hội này đã trở thành như vậy cũng có một phần công lao của họ.
Gia chủ nhà họ Tào nói đỡ cho Dịch Trạch Khải: “Trưởng lão, ông suy nghĩ kỹ một chút, đây là biện pháp duy nhất có thể điều khiển cục diện. Ông không để cho bọn họ giết người trong sân chơi, bọn họ sẽ giết người bên ngoài sân. Ông nghĩ đi, cái nào nguy hiểm hơn? Ông có thể bảo đảm rằng mình sẽ an toàn không?”
Gia chủ nhà họ Nguyên gật đầu: “Chờ chúng ta có đủ thẻ bài là khống chế được cục diện, vẫn có thể tận lực bảo trì nguyên trạng.”
Trưởng lão Giáo Hội hùng hổ giống như tôn nghiêm của Thần không thể xâm phạm suy nghĩ một chút hình ảnh mình có thể đang ngủ yên lành lại bị giết chết thì biến sắc, đã có vẻ sợ hãi. Ngoài miệng lầm bầm: “Ba gia tộc lớn các anh trước giờ như thể chân tay…” Dù sao làm thế nào cũng không xâm phạm lợi ích của mấy anh, đương nhiên mấy anh mới thoải mái như vậy.
Nhưng ông ta đến đây không thực sự vì Thần, ngoại trừ một số Mugan bị tẩy não đến cùng cực tới nỗi thành kín và đặt đức tin vào Thần, con người của thế giới này bao gồm cả người cao cấp, chỉ nói ngoài miệng một chút thôi. Thần và tôn giáo chỉ là thứ họ sử dụng để kiểm soát dân chúng, nắm giữ quyền lực địa vị và tiền bạc vũ khí, con người không phải là những sinh vật có thể sinh ra đức tin dễ như thế.
Nhưng Chúa Tể đó chỉ đến một lần, nói một câu hoang đường, mà đã đạt được rất nhiều năng lượng như vậy, thì ngay cả khi không có sức mạnh của đức tin âu vẫn đủ.
Trưởng lão Giáo Hội: “Đã như thế, mấy anh phải cho tôi mấy thẻ bài và thêm nhiều người bảo vệ hơn.”
Kỳ thật chính là sợ Giang Tinh Chước cho nên mới chạy tới chuyến này.
So với vị Thần đã xuất hiện cách đây rất lâu, người mà nhiều người trong số họ chưa từng thấy trước đây, họ sợ ma quỷ nhiều hơn. Sự tồn tại của Thần đấy vẫn đầy nghi vấn, nửa thật nửa giả, bên trong nhóm cao đẳng có rất nhiều người hoài nghi hoàn toàn chả có Thần mà chỉ là một vở kịch những người có quyền lực cố tình làm ra. Song, họ chẳng nói vì họ là những người được hưởng lợi từ chế độ này.
Tuy nhiên Giang Tinh Chước lại là tồn tại khủng bố họ có thể nhìn thấy thật bằng mắt thường, là tồn tại sẽ phá hủy địa vị quyền lực, thậm chí còn cướp đi sinh mạng của họ.
Ngoài miệng thì ưng lời trưởng lão Giáo Hội, đuổi người ta đi rồi, người trong ba gia tộc lớn tụ họp cùng một chỗ.
“Thưa ngài, con quỷ đó có nhằm vào chúng ta không?” Chỉ còn lại người của mình, trên mặt họ toát ra một chút sợ hãi.
Dịch Trạch Khải xoa xoa trán: “Không xác định. Đi thôi, đi họp trước.”
Trong phòng họp lớn, các Bộ trưởng hai giới quân sự và chính trị đang chờ đợi. Ngay lúc họ bàn tán ầm ã, thậm chí có người tính tình nóng nảy muốn đánh nhau, họ thấy mấy người Dịch Trạch Khải đi vào mới dần yên tĩnh lại.
Dịch Trạch Khải: “Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đã hiểu chúng ta đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng liên quan đến sự tồn vong của toàn thể chủng tộc cấp cao. Một số hy sinh là không thể tránh khỏi, chúng ta chỉ có thể cố gắng không trở thành người hy sinh. Bây giờ công bố thông tin mà chúng ta đã biết về ma quỷ, thẻ và sân chơi.”
Tổng thư ký đi lên chiếu tư liệu.
“Từ thông tin chúng ta nắm giữ hiện nay, ma quỷ hai lần triển khai sân chơi đều là vì chủng tộc thấp và chủng tộc cao xảy ra tranh chấp... Hoặc là nói chủng tộc cấp thấp cảm thấy chủng tộc cao cấp có tội, nên bị trừng phạt. Vì vậy có thể suy đoán rằng khi điều này xảy ra, sân chơi sẽ mở. Đề nghị tất cả các anh kiềm chế trong thời gian này và không làm bất cứ điều gì có thể gây ra chuyện oán giận.”
Các quan chức lớn trông khó coi, họ không làm những điều gây ra oán hận là một chuyện, cảm giác bị những người cấp thấp mà mình hằng coi thường đe dọa đúng là khó chịu.
“Nhưng sao điều khiển được chuyện thế này cơ chứ? Đám cấp thấp sinh ra bất mãn với chúng ta quá dễ rồi. Nếu chỉ ghen ghét vì chúng ta cao quý thì sao?” Một quan chức trẻ tuổi lên tiếng.
Tổng thư ký: “Nếu chỉ đơn giản như vậy mà làm cho ma quỷ xuất hiện, ma quỷ có giá quá rẻ rồi. Hẳn niềm vui của cô ta không thấp như thế cho nên trước mắt mới có hai trường hợp xảy ra.”
“Trước mắt đã biết quy tắc trò chơi, mong các anh nên ghi nhớ. Đồng thời sẽ gửi cho tất cả mọi người ngoại trừ Mugan, để tất cả mọi người nhớ kỹ.
“Đầu tiên trò chơi này được gọi là 'Trò chơi thẩm phán'. Được chia thành hai nhóm 'bên được coi là có tội' và 'bên cho rằng vô tội', mấy anh có thể xem đó là bên nguyên đơn và bên bị đơn. Nếu các anh vô tình bị cuốn vào trong bản án, hay người nhà của anh là nạn nhân hoặc thủ phạm và anh là người biết chuyện, các anh vẫn bị kéo vào sân chơi, trở thành một trong hai nhóm này ngay cả khi không có mặt tại hiện trường. Nếu các anh là khán giả, đại khái các anh sẽ được an toàn chỉ cần không can thiệp vào những điều diễn ra trong sân.
“Sau khi phân đội xong, cô ta sẽ hỏi ai rút thẻ trước. Bên rút thẻ trước có thể giành được quyền đi trước, cho nên nhất định chọn rút thẻ đầu tiên, đồng thời rút ra thẻ tấn công là giết người bên đối thủ ngay, đừng cho họ cơ hội rút thẻ. Khi số lượng đối thủ chỉ còn lại một phần ba so với ban đầu, các anh sẽ an toàn và có được thẻ của đối thủ.”
Biết các quy tắc làm cho mọi người cảm thấy chút an toàn, nhưng họ rất kiêng kỵ và sợ hãi về sự tồn tại của Giang Tinh Chước: “Ma quỷ thực sự sẽ cho chúng tôi giành chiến thắng? Cô ta trông giống như đến vì Mugan.”
Tổng thư ký không thể trả lời câu hỏi này, chỉ có thể nhìn về phía Tổng thống.
Dịch Trạch Khải: “Không biết, cô ta không giúp gia đình Trần Lương, thẻ của họ ở trên tay tôi và tôi vẫn dùng được. Ít nhất có thể biết rằng cô ta sẽ tuân thủ các quy tắc của trò chơi, sẽ không mở cửa sau cho Mugan. Cho dù cô ta thật sự đứng về phía Mugan, chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả và chờ chết à?”
Tất nhiên là không có khả năng chờ chết, còn có thể liều mạng đấu tranh phản kháng, bảo vệ tính mạng của mình và sở hữu tất cả mọi thứ, bao gồm cả thân phận và địa vị người của chủng tộc cao đẳng.
Tại thời điểm này có người tới báo cáo, Lưu Nghĩa đã không đi vào lòng đất trong hơn 30 phút, Thẻ Độn Địa đã hết thời gian.
Thời gian có tác dụng của thẻ Độn Địa trôi hết, nó mở ra thời gian đông lạnh 72 giờ, hắn không còn chỗ để trốn.
“Hãy phát sóng trực tiếp cho công dân toàn quốc thật tốt, để họ cảm thấy tuyệt vọng và cái chết của hắn.” Dịch Trạch Khải nói, đưa thẻ Búp Bê Trả Thù, thẻ Độn Địa và rìu, cho một vị tướng.
...
Tất cả mọi người đang xem trực tiếp với tâm thế khác với lần hacker xâm nhập ép buộc nọ, lần này là phát sóng trực tiếp chính thức và tất cả mọi người tự nguyện vào xem, số lượng cũng nhiều hơn trước đây.
Trong màn hình, Lưu Nghĩa đang ở trong tòa nhà văn phòng chính quyền thành phố S, nhân viên chính quyền thành phố đã được sơ tán khi anh đi theo hướng này. Lúc này chỉ có một mình anh trong tòa thị chính thành phố.
Tại thời điểm này, ba quảng trường gần tòa nhà đã được dọn sạch, đường xá bị phong tỏa, quân đội im lặng và uy nghi đã bao vây nơi này với rất nhiều vũ khí hạng nặng, khều lòng sợ hãi của khán giả lên.
[Phản bội Thần hẳn là kết cục này.]
[Trận địa sẵng sàng đón quân địch là thế, trên tay Lưu Nghĩa còn có gì mạnh mẽ hay không?]
[Tại sao anh ta lại làm thế? Có ai biết điều đó không?]
[Tại sao quan trọng à? Điều quan trọng là anh ta phản Thần phản quốc, giết người phạm pháp! Các chủng tộc cao hơn được sinh ra là đã cao quý hơn chúng ta bởi vì người ta được tạo ra bởi máu và thịt của Thần, tại sao những người này lại có cảm giác dựa vào đâu mà từ nhỏ đã kém một bậc?]
[Quá tham lam, hy vọng Thần không trách tội chúng ta.]
[...]
Lương Thủ Sinh cũng đang xem livestream và thấy được những cơn bão bình luận này mà rất muốn nói một câu “Mắc gì mà không quan trọng?”, “Mấy người đừng la liếm”. Song, ngón tay vừa đặt lên bàn phím, cậu nhớ tới những người bị mang đi vì phát biểu trên mạng lại sợ hãi cuộn ngón tay.
Trước mặt những con quái vật khổng lồ như vậy, bọn cậu nhỏ bé như con sâu con kiến, một mình chỉ bị nuốt chửng, chỉ khi nào tập thể ôm chặt, tích ít thành thuyền, mới có thể đạt được một tia hy vọng sống trong dòng nước lũ mãnh liệt.
Nhưng có thực sự sẽ có ngày đó? Lương Thủ Sinh nhìn cảnh trên màn hình, cảm thấy tương lai vẫn đen hù chẳng có ánh sáng.
Ân Nhu cũng ở nhà xem trực tiếp này, lần này cô không làm việc nhà, không nấu bữa tối, cô không quan tâm chồng trở về có đánh cô hay chăng. Cô nhìn màn hình đau đáu, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
Trong tòa thị chính, Lưu Nghĩa cầm Chùy Thiên Lôi, thu thẻ Độn Địa đã vào thời kỳ ngủ đông vào trong ngực. Trái tim anh nhảy rất nhanh, anh lặng lẽ vén một góc rèm cửa ra nhìn ra ngoài, một viên đạn ngay lập tức bắn tới, bay sát qua da đầu anh. Nếu như không phải anh liếc mắt một cái là lập tức nằm sấp xuống, chỉ sợ nó đã bắn xuyên qua đầu anh rồi.
Anh thở hổn hển, dựa lưng vào tường.
Anh phải dựa vào Chùy Thiên Lôi để chịu đựng 72 giờ mới tiếp tục chạy trốn được. Tạm thời thức ăn và nước uống không thiếu, nhưng điện của Chùy Thiên Lôi có cho phép anh chịu đựng tận 72 giờ không? Theo lời của vợ chồng Trần Lương, thẻ của họ nằm trong tay Chính phủ có một thẻ Búp Bê Trả Thù và thẻ Độn Địa, trừ cái đó ra, còn vô số vũ khí công nghệ cao mà chỉ có anh không thể tưởng nổi. Dưới sự vây quét này, anh phải nâng cao tinh thần lên 120%, nếu không cũng không biết mình sẽ chết ra sao.
Nhưng sống sót lần này, lần sau thì sao? Thẻ Độn Địa chỉ được sử dụng trong 1 giờ giới hạn. Trong vòng chưa đầy hai ngày, anh phải bắt đầu chịu đựng lại một vòng…
Chỉ cần ngẫm lại là anh đã cảm thấy tuyệt vọng, lẽ loi không ai giúp đỡ, như thể đưa thân vào địa ngục, xung quanh tòa những con quỷ ăn thịt người.
Tin tức như vậy hiển nhiên cũng được Chính phủ Đế Quốc công bố lên mạng, để cho tất cả người xem cùng nhau trải nghiệm sự tuyệt vọng này.