Rượu Yêu

Chương 8: Người đẹp không thông minh



Khi Thôi Kiệu Hôn nói câu: “Thầy làm bạn trai em nha”, Tôn Dịch đã không nghĩ nhiều mà từ chối.

Anh biết mình có chút ý gì đó với cô nhóc Thôi Kiệu Hôn này, nhưng mà Tôn Dịch anh không muốn bị biến thành lá chắn cho người khác.

Nhưng mà sau hai giây suy tính, mặc dù bản thân sẽ bị chịu thua thiệt, thế mà anh cũng sẽ có cơ hội tiếp cận được Hoa hậu giảng đường này. Cho nên, trước khi để Thôi Kiệu Hôn bày ra vẻ mặt đau khổ mất mặt, Tôn Dịch nói tiếp: “Chỉ là tôi sẽ đồng ý nếu như em thực hiện được điều kiện duy nhất của tôi.”

Khuôn mặt Thôi Kiệu Hôn lập tức tỏa sáng.

“Em chuyển sang nhà tôi sống, người yêu mà, không ở chung một chỗ thì sao có thể gọi là người yêu, tôi nói có đúng không?” Tôn Dịch cười tủm tỉm.

Thôi Kiệu Hôn nổi nóng, cô qua lại với Chu Lân hai năm còn chưa có sống chung với anh ta đâu, cái ông họ Tôn này là gì mà cô phải chuyển sang ở chung nhà chứ.

Cô muốn gắt giọng nói lý lẽ, nào đâu lời còn chưa ra miệng thì Tôn Dịch xoay xoay cây bút nói tiếp: “Em cũng có thể không đồng ý, dù sao thì tôi cũng không...”

“Thầy!” Thôi Kiệu Hôn giật mình vội gọi, “Ngoài việc ở chung, còn... còn điều gì khác không?”

“Không.” Chỉ cần ở chung thôi là anh có thể làm đủ chuyện rồi, cần gì đưa ra điều gì nữa, ha ha.

Thôi Kiệu Hôn nghĩ một chút, nếu như ở chung với thầy, chắc chắn sẽ không cần tốn tiền phòng, tiền ăn, tiền mặc, hay là cái thứ gì khác. Hừm, suy cho cùng cũng là cô có lợi đúng không.

Thầy Tôn cũng đã quá ba mươi, ắt hẳn sẽ không làm gì quá đáng với cô đâu. Với cả, Thôi Kiệu Hôn cô làm sao có thể dễ dàng để cho thầy quá phận với mình cơ chứ!

Nghĩ thế, cho nên Thôi Kiệu Hôn nhanh chóng gật đầu đáp ứng, “Được, chúng ta thành giao.”

Sau đó, giấu đi vẻ mặt sung sướng, Tôn Dịch anh đã bày tỏ mình rất bình tĩnh, lạnh nhạt vòng qua bàn, hôn lên tóc Hoa hậu, tiếp theo đó vô cùng nho nhã ôm cô, sau đó rất là rất là nhẹ nhàng nắm lấy tay Thôi Kiệu Hôn, “Đi, tôi đưa em đến ký túc xá dọn đồ sang nhà tôi.”

“Ngay hôm nay phải chuyển ư?”

“Đúng, em còn đợi đến khi nào?”

“...” Thầy rất có cá tính.

Dĩ nhiên là trên đường đi, bởi vì hứng chịu quá nhiều ánh mắt kỳ dị, cho nên Thôi Kiệu Hôn vừa giận vừa ngượng muốn Tôn Dịch thả tay mình ra.

Câu chuyện tiếp theo chính là cuộc ẩu đả trước cổng ký túc xá.

Đương nhiên, việc tiếp theo sau đó là Thôi Kiệu Hôn vừa nâng vừa ôm Tôn Dịch đến khu vườn phía sau ký túc xá.

“Thầy ngồi đợi em một chút.”

“Thật ra chỉ là vết thương nhỏ thôi, em không cần phải làm như thế.” Hình như câu này Tôn Dịch đã nói mấy lần luôn rồi.

Anh níu tay Thôi Kiệu Hôn lại, muốn đứng dậy cùng cô lên phòng ký túc xá dọn đồ rồi nhanh chóng đến nhà anh, như vậy thì anh mới có thể vui vẻ được.

“Thầy đợi em một chút đi, chúng ta từ từ dọn đồ sang nhà thầy cũng được mà.” Thôi Kiệu Hôn vội vàng nói một câu, sau đó nhanh chóng gạt tay anh ra quay người vụt chạy đi.

Tôn Dịch nhìn bàn tay đang trống rỗng giữa không trung thì buồn cười lắc đầu. Cô muốn làm gì thì làm đi, anh chẳng cản nổi.

Đợi khoảng hơi năm phút, Thôi Kiệu Hôn đã trở lại. Một tay cô cầm một cái khăn bọc cái gì đó, một tay thì cầm hộp thuốc.Thôi Kiệu Hôn chạy nhanh đến chỗ anh, cô đặt thứ trên tay mình xuống, sau đó nâng mặt anh lên nhìn qua nhìn lại một chút, mới cầm khăn bọc đá áp lên vết bầm trên má anh.

“Ngồi yên nhé.” Thôi Kiệu Hôn khẽ nói, sau đó cô quỳ lên ghế, nửa đứng ngang người Tôn Dịch, bên cạnh chân anh.

Cô giữ chặt khăn bọc đá trên mặt anh, bởi vì vết thương hơi nặng, hiện giờ còn thêm cái lạnh của đá nữa. Cái đau vốn đã lắng xuống bây giờ lại ẩn ẩn truyền đến, Tôn Dịch hơi nhíu mày, anh nghe lời cô ngồi yên, để mặc vết thương cho cô xử lý.

Chườm đá mấy phút, mặt Tôn Dịch cũng tê đi.

Đợi cho đá tan ra chút ít, Thôi Kiệu Hôn mới lấy khăn giấy lau sạch vết thương, xử lý vết thương rồi làm đủ trò.

Tôn Dịch thấy cô bôi nhiều thuốc như thế thì bật cười, “Em làm gì vậy? Chỉ là bầm một chút thôi, từ từ sẽ hết mà, không cần phải dùng nhiều thuốc đỏ như thế đâu.”

“Như thế này vết thương mới chóng lành.” Thôi Kiệu Hôn nhanh nhảu đáp.

Thật ra thì cô không biết phải xử lý vết thương này như thế nào đâu. Bình thường Thôi Kiệu Hôn rất là cẩn thận, vết thương trên người cô một năm được tính trên đầu ngón tay. Hộp thuốc này là do Lý Nhĩ Vy để trong phòng, cô ấy thường hay bị thương, thỉnh thoảng Thôi Kiệu Hôn hay thấy cô ấy dùng thuốc đỏ để bôi lên vết thương bị bầm, vài ngày sau vết thương sẽ khỏi. Nhớ lại những gì mà mình từng nhìn thấy, bây giờ có người bị thương sao cô có thể không thực hành được.

Thôi Kiệu Hôn làm xong hết thảy, cô nhìn thấy mặt Tôn Dịch đã bớt sưng một chút mới thở phào nhẹ nhõm. Chân vừa muốn thả xuống, lại bất chợt bị Tôn Dịch ôm lấy.

Cô quỳ trước mặt Tôn Dịch, hai chân đang rộng ra tạo nên tư thế vô cùng khiếm nhã. Nhưng mà Thôi Kiệu Hôn lại không thể đẩy người Tôn Dịch ra được. Mẹ nó, cái người đàn ông này so ra còn khỏe hơn Chu Lân rất nhiều có được hay không!

“Thầy, thầy sao thế?” Thôi Kiệu Hôn vỗ nhẹ bả vai Tôn Dịch, cô cảm thấy tình huống này hơi bị xấu hổ rồi. Ai ôi, sao thầy có thể úp mặt vào ngực cô như vậy được chứ! (Editor: Anh chỉ có úp mặt thôi sao =))))

Tôn Dịch hít hít mũi, trong lòng thập phần khinh bỉ bản thân mình.

Nhìn thân hình đẹp đẽ trong bộ áo đồng phục bó sát của cô, thật sự Tôn Dịch không thể khống chế được mình. Tại sao ư, đừng hỏi, anh cũng không biết tại sao đâu.

Kiệu Hôn có để ý là cô đang đứng trước một người đàn ông trưởng thành bình thường, sức lực cường tráng, đủ bộ suy nghĩ sâu xa hay không hả. Vì sao cô cứ thích lắc lư lắc lư thân thể như thế!

Bộ ngực cô được áo ngoài ôm gọn, có vẻ hơi bị bó ép, cho nên đồi thịt phía trên có chút lộ lên, từng hơi thở mềm mại hoặc động tác mạnh là phần thịt mềm đó lại nảy liên hồi. Cô quỳ trước mặt anh, tuy tay cô nâng mặt anh, nhưng mỗi khi Tôn Dịch rũ mắt xuống lại có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng mê người đó.

Nếu sau này trường Lưu Sơ có đổi nội quy, Tôn Dịch anh nhất định sẽ nêu ra thêm một quy định, học sinh nữ không được phép mặc đồ quá bó sát người.

Hừ, nhìn đi, bộ ngực cứ phập phồng trước mắt anh, làm cho anh hận không thể áp tới mà cắn nó mấy phát.

Nhưng mà thật sự là anh đã úp mặt vào bộ ngực xinh đẹp này rồi. Chỉ có điều anh không thể cắn cô thôi, Tôn Dịch hít hít mùi hương dịu nhẹ trên người thiếu nữ. Anh than thở, bàn tay ôm eo cô từ từ hạ xuống dưới.

“Bạn trai cũ của em thật là hung dữ.”

“Chẳng phải thầy đã đánh lại anh ta rồi sao!” Thôi Kiệu Hôn lập tức đáp trả, cô nhăn mặt đẩy người Tôn Dịch ra, nhưng thân hình cứng như đá của anh lại ghì chặt lấy cô, ngực bị anh đè ép làm cho hơi tức, “Thầy thả em ra đi có được không? Còn nữa, thầy đừng có lợi dụng ăn đậu hủ của em!”

“Anh ăn đậu hủ của em khi nào?” Tôn Dịch ngẩng đầu lên nhìn Thôi Kiệu Hôn, cằm anh vừa vặn bị hai gò núi cao ngất đầy đặn của cô ép lại. Anh bày ra vẻ mặt đau khổ, lại làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng nhưng chẳng hiểu lý do.

“Em có biết an ủi bạn trai không vậy. Một câu em nói đều là thầy này thầy nọ, em không xem anh là bạn trai sao!”

“Nào có!” Thôi Kiệu Hôn giận dữ, “Ôm đi ôm đi, em cho anh ôm, em cho anh chết!” Cô gào lên, sau đó lập tức vòng tay ôm lấy đầu Tôn Dịch. Ngay lập tức, khuôn mặt của anh bị cô đè vào ngực, hai bắp tay siết lấy hai bên đầu Tôn Dịch, còn không ngừng lắc người mắng: “Cho anh ôm, cho anh ôm!”

Thôi Kiệu Hôn nghĩ rằng đây là hành động bày tỏ sự phẫn nộ của mình, nhưng cô lại không biết, kẻ bị cô “hành hạ” lại đang mở cờ trong lòng.

Mặt đã bị bộ ngực đẫy đà ép thì thôi đi, cô gái này, có hiểu hành động lắc lư của mình rất là kì quặc không hả! Tôn Dịch thích thú cảm nhận nhiệt độ nóng ấm từ bộ ngực của người con gái trước mặt, anh thuận theo cô rên lên mấy tiếng, vờ như đẩy cô ra, lại càng khiến cho Thôi Kiệu Hôn nghĩ rằng mình đang thắng thế, “hành hạ” càng thêm “hành hạ”.

Hai tay Tôn Dịch đặt dưới hông Thôi Kiệu Hôn, để hành động “đẩy” cô ra thuận lợi hơn, lại vừa vặn sờ qua sờ lại cái eo cái mông xinh đẹp.

“Ha ha, Tôn Dịch anh chịu thua chưa!” Thôi Kiệu Hôn cúi đầu xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh.

“...” Tôn Dịch híp mắt, giả vờ bị cô “hành” cho phát mệt, anh đặt tay lên đùi trên của cô, hơi đẩy nhẹ cô ra, ô hô, sờ được bắp đùi thơm ngon rồi. “Anh mệt rồi, trở về... trở về!”

Thôi Kiệu Hôn vẫn còn đang trong trạng thái sung sướng vì được làm kẻ chiến thắng. Cô cười ha ha mấy tiếng, sau đó thả chân xuống đất, “Được rồi, ở đây đợi em, em dọn đồ rồi xuống ngay.”

Tôn Dịch gật gật đầu, lúc này Thôi Kiệu Hôn mới dọn đồ lên lầu lại.

Thật là, cảm giác sắp chuyển “nhà” như thế này rất là sốt ruột. Vốn dĩ Thôi Kiệu Hôn không thân với Tôn Dịch bao nhiêu, mà bây giờ vì nhờ vả mà lại đến nhà thầy ở, điều này thật sự là có chút lố bịch.

Nhưng mà không hiểu vì sao Tôn Dịch lại ra điều kiện cô phải qua nhà anh vậy chứ? Chẳng lẽ đúng như lời Tường Lệ nói, Tôn Dịch đã sớm có ý với cô?

Ôi, chắc chắn không phải như thế đâu! Dù hai năm trước từng là giám khảo của cô, qua đường giúp đỡ một lần, thì một người đàn ông lớn tuổi như anh cũng không thể nào thích cô được.

Hu hu, sao mà rắc rối quá vậy nè!

Tôn Dịch nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp của Thôi Kiệu Hôn rời khỏi, anh vui vẻ bật cười thành tiếng.

Đúng là cô ngốc! Hừm hừm, tối nay thừa cơ lợi dụng cô thêm một chút mới được.

Tôn Dịch nghĩ một chút, anh nhanh nhẹn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc về cho anh cả của mình.

“Anh, tối nay đừng để mẹ qua nhà em, hôm nay nhà em có khách.” Vừa nhận được tín hiệu đầu dây bên kia, Tôn Dịch đã nói một câu.

“Khách? Lâu rồi chưa thấy em mời khách về nhà riêng đấy.” Anh trai của Tôn Dịch nói.

Bởi vì gia đình Tôn Dịch rất là theo truyền thống, một nhà từ bên nội, trên dưới đều ở chung một căn biệt thự. Mỗi khi người trong nhà muốn tách ra ở riêng, thì ít nhất một tuần phải trở về nhà chính một lần.

Sở dĩ anh cả nhà Tôn nói vậy cũng bởi vì Tôn Dịch rất được coi trọng trong nhà. Cách hai ngày mẹ già của Tôn Dịch sẽ đến nhà riêng của anh hết kiểm tra, rồi đến dọn dẹp, xong lại nấu nướng cho anh. Mặc dù anh đã cản rất nhiều lần, nhưng mà cả nhà ai cũng muốn như vậy, cho nên Tôn Dịch cũng không còn cách nào khác mà mặc kệ.

Mà hôm qua mẹ anh không tới, hôm nay chắc chắn mẹ anh sẽ tới. Hiện giờ tuy rằng anh có tình cảm với Thôi Kiệu Hôn, nhưng thời điểm này cũng không thể nói cho mẹ anh biết được.

“Ừ, nhớ nói mẹ nhé, ngày mai em sẽ về nhà sau.”

“... Bạn em là nam hay nữ?” Đợi một lúc, anh trai Tôn mới hỏi một câu.

“Anh hỏi làm gì?” Tôn Dịch lập tức nâng cao cảnh giác.

“Để biết.” Anh trai Tôn lạnh nhạt đáp.

Khỏi nói cũng biết là mẹ hỏi, Tôn Dịch hừ mũi, có chút khinh thường anh trai mà nói: “Nhiều chuyện!” Nói xong lập tức tắt máy.

Cho dù hôm nay mẹ anh có qua, anh cũng sẽ không để cho mẹ anh tiếp xúc với Thôi Kiệu Hôn.

Ngồi đợi Thôi Kiệu Hôn phải hơn nửa tiếng đồng hồ, Tôn Dịch cảm thấy mình thật là ngu ngốc.

Trường Lưu Sơ không có phân ký túc xá nam riêng nữ riêng, nếu biết sớm cô lề mề như vậy, anh sẽ dứt khoát lên lầu cùng cô dọn rồi.

Mẹ kiếp, Tôn Dịch mắng thầm một câu, sau đó lại lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Chuông reo mấy giây, giọng nói ngọt ngào của Thôi Kiệu Hôn từ đầu dây bên kia đã truyền đến: “Tôn Dịch.”

“Em ở phòng số mấy?” Tôn Dịch đứng dậy, toan tính muốn lên phòng cô.

“Em đang đi xuống lầu này, anh đợi em chút đi.” Cô nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng “lộc cộc”.

“Em mang nhiều đồ lắm à?” Anh đi về phía cửa chính của ký túc xá, sau đó nhìn lên.

“Không nhiều lắm, thôi tắt máy đi.” Bên kia cô dứt lời, anh còn chưa kịp nói thêm lời nào đã bị cô cắt ngang điện thoại.

Tôn Dịch cảm thấy cô nàng Thôi Kiệu Hôn này rất cần được giáo dục lại!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv