Công viên phía bên trái cổng trường Quảng Thịnh.
Ba nam sinh cà lơ phất phơ vây quanh một quán kushikatsu, bên cạnh có mấy đứa con gái trang điểm rêu rao, mặc những bộ quần áo lố lăng bị trường học cấm, mỗi người trong tay kẹp một điếu thuốc, ra vẻ thành thục.
“Cuối cùng có đến hay không?” Có người không kiên nhẫn hỏi.
“Sao tao biết? Nếu không đứa nào trong tụi mày vào trường lôi nó ra đây đi?”
“Điên à! Lỡ may gặp phải Lục Quyết……”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Nam sinh cầm đầu u ám ném điếu thuốc xuống đất, giọng nói thô ách: “Sợ nó thì bây giờ cút đi.”
Mấy người bên cạnh không dám hé răng, chỉ có một nam sinh tóc húi cua xăm mình không nhịn được nói: “Mày không sợ thì sao mày không vào.”
Vẻ mặt Trương Tử Dương âm u, vừa định nói gì, bỗng nhiên nhận ra những người đó đều nhìn chằm chằm phía sau mình.
Gã quay đầu lại.
Lục Quyết nhảy xuống từ trên tường, giơ tay, ném balo trong tay vào mặt Trương Tử Dương, gã bị đập trúng chính diện.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lục Quyết túm cổ áo dúi xuống đất.
“Fuck……” Cánh tay Trương Tử Dương chống xuống đất, mở miệng phun ra câu thô tục, một chân Lục Quyết đạp chỗ yết hầu gã, mạnh đến mức khiến người ta khó thở.
Và theo lẽ thường, gã ta cũng không dám chửi tiếp.
Lục Quyết lạnh nhạt mở miệng: “Trương Tử Dương, quên mất vì sao mày bị tao đánh à? Dám chửi nữa xem? Còn muốn nằm viện một tháng?”
Anh từ trên cao nhìn xuống Trương Tử Dương, ánh mắt miệt thị, cái loại lạnh nhạt không có độ ấm, khiến Trương Tử Dương kìm lòng không đặng run run run.
Cái này làm Trương Tử Dương nhớ đến hồi ở trung học Trừng Châu, cái lần bị Lục Quyết ấn xuống đánh, dường như không hề có sức phản kháng.
Mà gã lúc ấy, chẳng qua chỉ chửi Lục Quyết một câu: Tao đ*t m* mày.
Không ngờ Lục Quyết đột nhiên bạo phát.
“Người đâu?” Lục Quyết lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía, không nhìn thấy Thẩm Âm Âm.
“…… Ai?” Yết hầu Trương Tử Dương đau gần chết, gian nan nói một chữ.
“Đứa con gái bị chúng mày kéo tới đây!” Chân Lục Quyết dùng thêm sức, Trương Tử Dương cảm thấy oxi trong phối gã sắp cạn kiệt rồi.
Phía sau có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Cô ta còn chưa hề ra khỏi cổng trường, bọn tao không thấy nó đâu.”
Lục Quyết lộ ra vẻ trầm ngâm, nửa uy hiếp nửa cảnh cáo hỏi Trương Tử Dương: “Thật không?”
Gã thấy cực kỳ mất mặt, nhưng vì đau đớn và sợ hãi, không thể không gật đầu.
Đúng là Thẩm Âm Âm không đây, bọn họ không có nói dối.
Nhưng nãy giờ cô không nhận điện thoại, nếu không ra ngoài cổng trường, sẽ đi đâu?
Lục Quyết bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.
Tòa nhà phía sau sân bóng.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, trên hành lang lặng yên không một tiếng động, ngay cả đèn cũng không mở.
Lục Quyết lười đi cửa chính, trực tiếp mở cửa sổ ở tầng một nhảy vào.
Cửa phòng thiết bị thể dục, Thẩm Âm Âm dựa vào khung cửa hơi bị bong tróc sơn, khuôn mặt bình thản ngủ mất.
Hai chân cô ngồi xếp bằng, một quyển sách bài tập lót ở mông, trên đầu gối còn có một tập bài thi mở ra, cầm điện thoại trong tay, ánh đèn vàng ấm từ sân thể dục chiếu vào, khiến gương mặt cô nhìn qua thật mông lung.
Lục Quyết đến cạnh Thẩm Âm Âm, lại một lần gọi điện thoại cho cô.
Màn hình sáng lên, nhưng không có âm thanh, cũng không rung.
Khó trách luôn không nghe máy.
Lục Quyết thấy cô an yên ngủ ở đây, trái tim treo trên cao được hạ về đúng chỗ, vừa tức giận, vừa buồn cười.
Những tên khốn chết tiệt ở cổng trường, bạn học của cô, còn có anh, lo lắng vội vã tìm cô, người này ngược lại, bản thân tìm cái góc nhỏ ngủ say sưa.
Cô luôn có thể làm những điều khiến người khác không ngờ tới như vậy.
Bên ngoài nháo đến long trời lở đất, mình cô hưởng an bình, đúng chỉ có cô.
Lục Quyết nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, thử đánh thức cô, “Thẩm Âm Âm, dậy.”
Giọng anh không lớn nhưng đủ để đánh thức Thẩm Âm Âm, cô dần dần tỉnh lại, thấy Lục Quyết đứng trong bóng tối bên cạnh cô.
Ánh đèn chiếu trên nửa khuôn mặt anh, chỉ thấy rõ đôi mắt hẹp dài.
“Sao tôi lại ngủ ta?” Thẩm Âm Âm còn hơi ngốc.
Lục Quyết: “Tự hỏi mình, tôi cũng rất muốn biết.”
Thẩm Âm Âm nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Tôi ở đây chờ anh, nhưng mãi mà anh không tới, tôi thiu thiu ngủ mất.”
Âm điệu mang theo chút giọng mũi, đôi mắt nhỏ ngước về phía trước, dường như đang lên án anh đến trễ.
Lục Quyết hơi do dự, hỏi: “Tôi nghe nói, lúc tan học em đi cùng Vương Tình?”
“Đúng á, sao anh biết?”
“Đừng quan tâm vì sao tôi biết”, Lục Quyết không để ý tới vấn đề này, anh ngồi xổm xuống, như vậy đến gần Thẩm Âm Âm hơn chút, “Sao lại không đi cùng cô ta?”
Lông mi Thẩm Âm Âm cong vút, khẽ rung động trong khoảng tối mờ ảo, nhỏ giọng nói, “Là anh muốn tôi đợi anh ở đây, rồi đưa tôi đi ăn mà nhỉ?”
Nói xong, bụng như vì phối hợp với cô, kêu lên ọt ọt.
Thẩm Âm Âm vẫn còn hơi buồn ngủ, ngượng ngùng cúi đầu.
Lục Quyết vươn tay,xoa xoa đầu tóc mềm mại của Thẩm Âm Âm, ấn mấy sợi tóc ngốc nghếch chổng ngược lên lúc cô ngủ.
“Ngoan, về sau cô ta đến tìm em, cũng đừng đi với cô ta, hiểu chưa?”
Thẩm Âm Âm hơi nghi ngờ hỏi, “Vì sao thế?”
Lục Quyết nghiền ngẫm nhìn cô: “Đi trước ăn cơm, từ từ nói với em sau.”
“Ồ.” Thẩm Âm Âm thu chân, định đứng lên, trong lòng nghĩ, cái cô hỏi không phải vì sao không được đi theo Vương Tình.
Mà là đang êm đẹp anh sờ đầu tôi làm gì.
Cô giữ nguyên một tư thế đã lâu, khi đứng lên chân tê rần, hơi lảo đảo, Lục Quyết nắm lấy tay cô, bản thân cũng đứng lên, Thẩm Âm Âm mất trọng tâm ngã vào trong lòng ngực anh.
Trên quần áo thiếu niên có hương vị được phơi dưới ánh mặt trời, khiến người ta nghĩ đến những đàn hải âu bay thành hàng dài trên không trung mặt biển.
Sạch sẽ, có hơi thở làm người an tâm.
Đã mất khá nhiều thời gian, chỉ còn chưa đến ba mươi phút nữa sẽ vào tiết tự học tối, Lục Quyết và Thẩm Âm Âm ra cổng trường ăn chén mì đơn giản, đợi đến chiều hôm sau tan học, mới lái xe đưa cô đến phố Thanh Tùng cách đó mấy km để ăn pizza.
Phố Thanh Tùng là con phố cổ, con đường nhỏ hẹp, hai bên có nhiều cửa hàng nhỏ khác nhau, chiếc xe gian nan di chuyển trên đường.
Cửa hàng pizza là một cửa hàng rất nhỏ, biển hiệu cũng đã cũ, không nhìn thấy gì đặc sắc.
Nhưng người xếp hàng ở cửa lại không ít.
Thẩm Âm Âm nhìn thời gian, hơi lo lắng hỏi: “Quá muộn rồi à?”
Lục Quyết vẫn cười lười nhác, một tay xách cặp sách cho cô, tay khác đẩy vai cô đi vào trong: “Ăn là được, lo nhiều thế làm gì.”
Vào trong, cửa hàng nhỏ và chật chội chỉ có mấy chục cái bàn, người phục vụ quen biết Lục Quyết, chào hỏi, trực tiếp đưa bọn họ đến một vị trí cạnh cửa sổ.
Trên bàn có chỉ có duy nhất một mã QR, Lục Quyết dùng điện thoại quét, đưa cho Thẩm Âm Âm, “Em chọn đi.”
Cô nhận lấy, tò mò hỏi: “Anh hay tới đây hả?”
Lục Quyết gật đầu: “Cũng gần như thế.”
Menu điện tử rực rỡ muôn màu, các loại pizza đa dạng, ngón tay Thẩm Âm Âm lướt xuống, nhìn qua mỗi loại đều rất ngon, cô không có chứng khó lựa chọn nhưng vẫn rơi vào rối rắm.
Ăn cái gì ngon ta……
Lục Quyết rất thích nhìn vẻ mặt lúc cô rối rắm, cực kỳ thú vị, anh kiên nhẫn chờ đợi cô, không hề lên tiếng quấy rầy
“Pizza Sarah xúc xích, pizza thịt xông khói ……” Cuối cùng Thẩm Âm Âm chọn hai cái này, hỏi Lục Quyết, “Cái nào ngon?”
Lục Quyết bất đắc dĩ nhìn cô, “Chọn cả hai đi.”
Đôi mắt Thẩm Âm Âm xoay chuyển, nghịch ngợm hỏi: “Anh trả hay tôi mời?”
Anh biết ngay mà……
“Tôi không có tiền ăn, ăn xong sẽ gán em ở đây trả nợ.” Anh tức giận liếc Thẩm Âm Âm một cái.
“Đùa chút thôi mà, làm gì căng thế……” Thẩm Âm Âm tiếp tục lướt menu, đột nhiên có một tin nhắn gửi đến điện thoại.
【 Em đã đến phố Thanh Tùng, anh ở cửa hàng nào? 】
Là một tin nhắn xa lạ.
Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, đưa điện thoại cho Lục Quyết, “Có người tìm anh này.”
“Tôi xem.” Lục Quyết đọc tin nhắn, đứng lên nói, “Tôi đã gọi pizza, em ăn trước, tôi đi ra ngoài một lát.”
Thẩm Âm Âm nghi hoặc hỏi: “Anh còn hẹn người khác ở đây nữa hả?”
“Em lo ăn đi.” Lục Quyết cười cười với cô, không giải thích, quay đầu đi ra ngoài.
Ngoài cửa hàng, những người xếp hàng đã đứng kín vạch đỗ xe cạnh đường.
Bóng đêm âm trầm, ý vị mùa thu càng rõ ràng, côn trùng bay vo ve cạnh đèn đường cô đơn.
Anh nhanh chóng trả lời tin nhắn, chưa đến năm phút, Vương Tình lê từng bước chân, từ đối diện đến trước mặt Lục Quyết.
Cô ta rất sợ anh, từ nhỏ đã vậy.
Lục Quyết chỉ đứng ở đó, không nói một lời, như một cái cây yên ắng im lặng, dù cho cành lá tốt tươi, nhưng đều giấu ở nơi u tối.
“Anh Lục Quyết, anh…… hẹn em tới đây làm gì?” Vương Tình căng da đầu mở miệng.
“Tìm cô tâm sự.” Lục Quyết đạm thanh nói.
“Nói chuyện gì?”
Giọng điệu anh rất nhẹ, giọng nói lại rất lạnh: “Tâm sự chuyện tan học hôm qua.”
Vương Tình bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ hoảng loạn, “Ngày hôm qua sao vậy?”
“Không cần giả vờ với tôi, loại cô……” Lục Quyết dừng lại, khinh miệt nhìn Vương Tình, đáy mắt tràn đầy châm chọc.
Không phải không đành lòng nói mà là thật sự lười nhiều lời với cô ta.
Gương mặt Vương Tình nóng lên, siết chặt vạt áo đồng phục, giọng nói run rẩy nhưng vẫn ngoan cố như cũ: “Ngày hôm qua em tìm Âm Âm, chỉ muốn về cùng về nhà với cô ấy……”
“Là nhà cô à, ai mời cô mà cô đến?” Lục Quyết bực bội đến mức muốn rít điếu thuốc, bước lên trước một bước.
Vương Tình hoảng loạn lui về phía sau, thậm chí không dám trực tiếp nhìn thẳng anh.
Tay anh cắm trong túi, quay mặt đi nói: “Về sau đừng tìm cô ấy, cũng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu không chắc chắn cô sẽ hối hận.”
Nói xong, Lục Quyết quay đầu rời đi ngay lập tức.
Vương Tình ngơ ngác đứng tại chỗ, cô ta há mồm thở dốc, đáy mắt hiện lên hận ý rõ ràng, khuôn mặt văn tĩnh lúc ban đầu, bất giác trở nên vặn vẹo.
Phẫn nộ tiếp thêm dũng khí cho cô ta, Vương Tình đuổi theo Lục Quyết, túm chặt quấn áo anh, rưng rưng nói: “Vì sao anh lại giúp cô ta, em mới là em họ anh!”
Lục Quyết nhíu mày, nhìn góc áo bị cô ta túm.
Tiếc thật, anh rất thích bộ quần áo này, đành phải vứt đi.
Hai mắt Vương Tình đẫm lệ mông lung nói: “Em cũng bị ép, bọn họ nói nếu em không đưa được Thẩm Âm Âm ra ngoài, về sau sẽ không để em yên, em có thể làm gì giờ…… em mới là em họ anh.”
“Cô không phải.”
Vương Tình sửng sốt.
Lục Quyết cười nhạt một tiếng, “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vốn dĩ tôi không muốn tuyệt tình như vậy.”
“Anh, nói cái gì?”
“Vương Tình, tên thật Trương Vân Tây, người thôn Trương ở huyện Sở, cha ruột Trương Xuân Hoa, mẹ ruột Dương Cúc, bốn người chị gái và một đứa em trai, lúc 6 tuổi cô bị ném ở cửa trại trẻ mồ cô, không đến mức quên sạch hết rồi chứ?”
Sắc mặt Vương Tình trắng bệch, tay chân lạnh lẽo, một câu cũng không nói nên lời.
Lục Quyết cười lạnh: “Tò mò làm sao tôi biết? Gọi mấy cuộc điện thoại, hack mấy trang web mà thôi, thế giới này không có bí mật.”
“Cho nên, cô đừng nghĩ rằng bản thân thông minh.”
Vương Tình có chút tan vỡ, rõ ràng là một đêm đầu thu mát mẻ, lại như mặt trời nóng cháy chiếu những tia nắng hè chói chang, lộ ra bí mật mà cô ta muốn giấu giếm nhất.
“Nếu không phải Thẩm Âm Âm, đáng lẽ dì nhỏ sẽ nhận nuôi tôi, đều là vì năm đó cô ta vào nhà anh, tôi mới bị ba mẹ nhận nuôi, đều là vì cô ta……”
Lục Quyết nhìn cô ta ngồi xổm trên mặt đất, cánh ta hiện ra vết bầm tím.
Trong lòng anh hiểu rõ.
Tình tình ba nuôi của Vương Tình rất kém cỏi, hồi trẻ còn từng đánh nhau đến mức vào cục cảnh sát, hoàn toàn không giống một người làm ăn, người nhà họ Lục rất ít khi lui tới với ông ta, vết thương trên cánh tay Vương Tình, có lẽ là do ông ta đánh.
Nhưng mấy chuyện đó, liên quan gì đến Thẩm Âm Âm?
Cũng liên quan gì đến anh?
Lục Quyết biết bản thân là người lạnh nhạt, anh không có nhiều tình yêu thương lan tràn, phân phát cho một số người không liên quan.
Vả lại Vương Tình, chưa chắc đáng giá để đồng tình.
Từ cái giây cô ta lừa Thẩm Âm Âm đi ra cổng trường kia, cũng đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.
Đám đông xếp hàng thưa thớt dần, giờ ăn cơm sắp hết, không lâu nữa sẽ đến tiết tự học tối, anh phải nắm chặt thời gian để đưa nhóc quỷ keo kiệt kia về học.
“Nghe này.” Lục Quyết ngắt lời cô ta, “Tôi không có hứng với chuyện cá nhân của cô, cô nên bảo đảm về sau trốn xa chút, đừng trêu chọc cô ấy, thì sẽ chẳng ai biết bí mật của cô.”
Vương Tình nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tôi không thì sao?”
“Vậy được, tiện thể thì tôi cũng đã tìm được đứa em trai kia của cô, bị người ta chặt chân rồi, khả năng cao sẽ ngồi xe lăn cả đời, nếu cha mẹ cô biết cô bây giờ là con gái nhà có tiền, chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”
Tâm trí cô ta như tro tàn, nhưng vẫn không phục.
“Vì sao anh lại giúp nó……”
Lục Quyết nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Không ai được bắt nạt người nhà tôi.”
Anh xoay người đi về phía cửa hàng, nghe thấy giọng nói ai oán phẫn hận Vương Tình ở phía sau, tràn ngập ác ý: “Cô ta không phải người nhà anh, cô ta có cha mẹ, sớm muộn gì cũng có một ngày, cha mẹ cô ta sẽ đến tìm, cô ta cũng sẽ đi!”
Bước chân Lục Quyết hơi dừng, không quay đầu lại.
Chuông gió cửa hàng vang lên.
Thẩm Âm Âm vẫn ngồi ở chỗ kia, tư thế ngoan ngoãn, rõ ràng không ở trong lớp, nhưng lưng thẳng tắp, thanh tú đáng yêu.
Lục Quyết nhìn cô, lập tức an tâm.
Cô còn ở đó là được.
“Sao lại không ăn?” Lục Quyết ngồi xuống đối diện.
Trên bàn có hai cái pizza, hoàn mỹ nguyên vẹn.
Thẩm Âm Âm cười rót đồ uống cho Lục Quyết, đưa cho anh, “Chờ anh rồi cùng nhau ăn á.”
Lục Quyết cười cười không chút dấu vết, “Ăn nhanh lên, nếu lát nữa đến muộn thì tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Đúng ha.
Suýt nữa cô đã quên mất.
Nghĩ đến sắp đến muộn, động tác Thẩm Âm Âm nhanh hơn, ăn một miếng pizza.
Vỏ bánh rất mỏng, xúc xích và phô mai phối hợp hoàn hảo, Thẩm Âm Âm lộ ra vẻ mặt kinh diễm, “Thật sự rất ngon.”
Lục Quyết nói: “Ngon hơn cái nhà lần trước em đưa tôi đi ăn đúng không?”
“Đúng thế, khó trách có nhiều người xếp hàng như vậy.” Cô cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Trong lòng Lục Quyết vừa động, bâng quơ nói nhẹ nhàng: “Đưa em đi ăn ngon, có khen thưởng không?”
Thẩm Âm Âm đang ăn vui vẻ, suýt nữa nghẹn lại.
Còn muốn thưởng?
Cô biết người này không tốt bụng thế đâu mà……
Vì bình tĩnh, Thẩm Âm Âm uống ngụm lớn đồ uống lạnh, cô cảnh giác nhìn Lục Quyết: “Anh muốn cái gì?”
Cậu ấm cười lười biếng: “Xem tâm ý của em đấy.”
Pizza còn dư, Thẩm Âm Âm vừa ăn vừa run sợ, gần như mắc nghẹn.
Sợ cậu ấm sẽ nói ra đồ gì đó mà cô không thể mua nổi.
Buổi tối xong xuôi, hai người đi đến ven đường vừa rồi dừng xe, Lục Quyết mở khóa xe, thuận tay mở cửa ghế phụ cho Thẩm Âm Âm, mà cô lại ngơ ngơ, không biết đang nghĩ gì.
Lục Quyết nhìn theo ánh mắt cô, nhìn đến một cửa hàng nhỏ bên kia đường.
Biển hiệu ở mặt tiền cửa hàng lóe lên những ánh sáng hồng đỏ ái muội, có mấy chữ lớn: Bôi trơn…..Kéo dài…. Sinh lực tăng mạnh…..
Cảnh tượng này quen thuộc đến quỷ dị.
Lục Quyết đen mặt, tai lại đỏ lên, giơ tay búng vào trán Thẩm Âm Âm: “Em đang nhìn đi đâu đấy.”
Thẩm Âm Âm không biết vì sao anh lại búng trán cô, che đầu lại, ấm ức nhìn anh: “Tôi đang nghĩ nên khen thưởng cái gì cho anh.”
“Cái gì?” Cái biển hiệu kia lóe sáng đến mức làm Lục Quyết hoa mắt, đầu cũng đau.
Thẩm Âm Âm hoàn toàn không chú ý đến biển hiệu đó, cô chỉ nghĩ đến nhiệm vụ dì Trịnh giao cho mình, tươi cười giảo hoạt: “Để tôi đo số kích thước của anh đã!”
_______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu Lục: Em nghĩ anh là ai?
Âm Âm: Anh nói em tùy ý xử lý cơ mà!
……