Hứa Trí Bác, nhân vật trọng tâm của khối 11 lớp thực nghiệm, đạt được nhiều giải thưởng quốc gia lớn bé, có thể làm chủ nhiệm lớp lơ đi hành vi trốn tiết toán đi chơi bóng rổ của cậu ta.
Đương nhiên, cái loại dung túng này, không giống với việc chủ nhiệm lớp giận mà không dám nói gì, muốn quản nhưng không thể quản Lục Quyết..
Là một người thành tích cực kỳ tốt, có một khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng ngời ngời, rất có cảm giác tồn tại trong trường học và có rất nhiều người theo đuổi.
Thông thường ở độ tuổi này, nam sinh được con gái hoan nghênh nhất, hoặc là vô pháp vô thiên, kiệt ngạo hư hỏng đến không kiềm chế được, ví dụ như Lục Quyết;
Hoặc là vừa đẹp trai vừa có thành tích tốt, tràn đầy năng lượng tích cực, con ruột của ông trời ví dụ như Hứa Trí Bác.
So sánh với Lục Quyết, một người cứng rắn lạnh lùng không bao giờ quan tâm đến ai, thì loại quân tử khiêm tốn galant như Hứa Trí Bác, chắc chắn sẽ được hoan nghênh hơn.
Cậu ta sẽ không ném mặt mũi của các nữ sinh đi, không ném thư tình quà tặng của các cô ấy vào thùng rác, càng không giống Lục Quyết từ chối nước các nữ sinh đi trong giờ giải lao khi chơi bóng rổ —— dường như thứ người ta đưa không phải là nước mà là thuốc độc trí mạng.
Dù có từ chối người khác, cũng sẽ cố hết sức nói năng dịu dàng, không làm nữ sinh khó xử.
Có vẻ ngoài, có phong độ, lại có trí tuệ, ngay sau khi vào cấp ba, Hứa Trí Bác đã thu hoạch được danh hiệu “Ánh sáng của Quảng Thịnh”, hàng năm luôn đứng đầu bảng giáo thảo vinh dự trên Tieba của trường.
Gần đây Lục Quyết xuất hiện, khiến ánh sáng của cậu ta hơi bị lu mờ, ngay cả xếp hạng trên Tieba cũng hơi dao động.
Hai người trong cuộc chẳng ai để bụng cái này thì bỗng dưng có một loạt topic trên Tieba mọc lên như măng mọc sau mưa.
Cả trường đều tuyên truyền, Hứa Trí Bác đang theo đuổi một cô gái khóa dưới, hai người còn ở chung câu lạc bộ hí kịch.
Còn có người nói, bọn họ đã mập mờ từ lâu, còn có người nhìn thấy hai người tay trong tay trong rừng cây nhỏ ở cổng sau.
“Chuyện gì xảy ra thế này trời.” Thẩm Âm Âm dở khóc dở cười tắt điện thoại.
Vẻ mặt Tưởng Kiều nghiêm túc như đang thẩm vấn quân địch: “Nói, có phải giấu mình đi yêu đương vụng trộm không?”
“Mình đâu có, mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh nhau, cậu còn không biết à?” Thẩm Âm Âm xấu hổ.
Bỗng nhiên cô có cảm tưởng, bản thân là người vợ ngoại tình, đang giải thích cho ông chồng đội nói xanh rằng cô không hề ngoại tình.
Tưởng Kiều nghĩ, cũng đúng, ngay cả đi WC mỗi ngày các cô cũng hẹn nhau đi, tan học cũng cùng nhau ra cổng trường, Thẩm Âm Âm làm gì có thời gian đến rừng cây nhỏ lén lút.
Nghĩ vậy, cô ấy lại vui vẻ, mặt mày hớn hở tham gia đội ngũ tám nhảm to lớn.
Cô ấy bắt đầu phỏng vấn không giới hạn các câu như “Sao cậu và Hứa Trí Bác lại thành như vậy”, “Cậu có cảm giác gì với anh ấy không”, “Anh ấy có cảm giác gì với cậu” và “Cậu định khi nào sẽ đồng ý với anh ấy”.
Thẩm Âm Âm không thể hiểu được, cô đẩy que kem đang đảm nhận làm microphone tạm thời của Tưởng Kiều, “Mình và Hứa Trí Bác không có gì, nói cũng chưa nói được mấy câu.”
“Thế tại sao người ta lại truyền tin hai người như thế”, Tưởng Kiều cắn miếng kem, “Không có lửa làm sao có khói.”
Thẩm Âm Âm làm sao biết được, cô còn đang ngu ngơ đây này.
Lại nói tiếp, tất cả là do cô tham gia câu lạc bộ hí kịch.
Vốn muốn tìm nơi để sờ cá*, nhưng hội trưởng không biết trúng gió gì, đã lớp 12 rồi nhưng vẫn gióng trống khua chiêng muốn diễn một vở kịch, lại còn định biểu diễn trong ngày văn nghệ trường.
*Sờ cá: lười biếng, trốn việc
Dã tâm hội trưởng không nhỏ, muốn diễn 《 Giấc Mộng Đêm Hè 》, nói là phải lưu lại một ký ức rực rỡ cho cuộc đời học sinh của mình, để sau này không tiếc nuối.
Khi nghe được tin này trong cuộc họp, phản ứng đầu tiên của Thẩm Âm Âm là, xin rời câu lạc bộ, xách dép chạy nhanh, không làm nữa.
Cô thà dùng thời gian tập luyện này để luyện đề.
Vì thế cô lén lút tìm hội trưởng – Chu Khang, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị Chu – mép tóc cao đầy đau khổ – Khang đánh gãy, anh ta cực kỳ nhiệt tình mời Thẩm Âm Âm đóng vai nữ chính Hermia trong vở kịch, còn khen hình tượng của cô cực kỳ giống với Hermia.
Lúc đó Thẩm Âm Âm không còn sức để oán giận.
Giống chỗ nào? Chỉ vì tóc cô màu sáng và xoăn tự nhiên thôi sao?
Nhưng Thẩm Âm Âm có chút nhược điểm, đó là da mặt mỏng, lỗ tai mềm, Chu Khang trông bướng bỉnh, ăn nói hơi vụng về, đổ mồ hôi khi lo lắng, nhưng lại rất giỏi nói chuyện mềm mỏng.
“Hơn nữa, đàn em Thẩm không phải đã nói, em thích vở kịch này nhất à? Vậy chắc em biết kha khá lời lịch rồi, làm ít công to!”
Thẩm Âm Âm trừng mắt nhìn giọt mồ hôi lớn trên trán Chu Khang, á khẩu không trả lời được.
Lại nói tiếp, Vương Tình hại cô rất nhiều lần rồi.
Tự giới thiệu thì cứ êm đẹp mà làm, một hai nhất định kéo cô lên cùng.
Nhận nhiệm vụ này một cách không rõ ràng, tiếp đó Chu Khang phân vai cho các thành viên, Vương Tình đóng vai Helena, Hứa Trí Bác đóng vai Lysander, người tình chạy trốn cùng với Thẩm Âm Âm.
Không đúng, là người tình chạy trốn với nữ chính Hermia.
Rồi sau đó, Hứa Trí Bác chủ động add wechat của Thẩm Âm Âm, đến lớp cô tìm cô mấy lần.
Lần đầu tiên là đưa kịch bản mới ra lò.
Lần thứ hai là cách ba ngày, đến hỏi cô học lời kịch đến đâu rồi.
Lần thứ ba, là hẹn riêng, muốn khớp lời kịch với Thẩm Âm Âm.
Ba lần gặp, đều liên quan đến lời kịch của kịch bản, cho nên Thẩm Âm Âm không muốn gặp người này lắm, thậm chí hơi bài xích.
Đối với đồn đãi vớ vẩn trong trường, Thẩm Âm Âm không để trong lòng.
Chẳng có điều gì mới ở dưới mặt trời*, mỗi ngày Tieba đều có tin mới, chỉ cần người trong cuộc trong sạch, nhiều nhất là mấy tuần nó sẽ biến mất
*Dòng 9 trong Truyền đạo 1: Kinh thánh – Cựu ước.
Nhưng cô không ngờ, chuyện này sẽ truyền đến tai Lục Quyết.
Hết tiết tự học buổi tối, Thẩm Âm Âm theo thường lệ tạm biệt với Tưởng Kiều ở cổng trường, ai ngồi xe nhà người nấy, mở cửa ghế sau, quả nhiên, Lục Quyết đã ngồi ở bên trong.
Anh cúi đầu chơi game, thấy Thẩm Âm Âm đến, cũng chẳng hề liếc cô một cái.
Thẩm Âm Âm đã thấy nhiều nên chẳng trách.
Cô chào chú Nhàn, thấy Lục Quyết đang chơi game, cũng không quấy rầy anh, lấy tai nghe ra chuẩn bị nghe nhạc.
Thiếu nhiên vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, bỗng nhiên không nóng không lạnh nói một câu: “Biết nội quy trường học không?”
Thẩm Âm Âm sửng sốt, gỡ tai nghe vừa đeo xuống, không xác định được có phải anh đang nói chuyện với mình cô.
Cái sườn mặt lãnh đạm kia ganh đua được với điều hòa, nếu anh đang nói chuyện với đồng đội trong game cũng đúng.
Lục Quyết không chờ được câu trả lời, không kiên nhẫn lặp lại một lần: “Hỏi cô, biết nội quy trường học không?”
Thẩm Âm Âm hơi do dự, “Anh đang nói, mấy dòng tuyên truyền trước cổng trường á?”
Anh chẳng khách khí gật đầu, miễn cưỡng xem như trả lời.
“Chưa nhìn thấy, có bí mật gì sao?” Thẩm Âm Âm tin tưởng, nhưng phàm là người bình thường, thì sẽ không nhìn cái đồ kia.
Vẻ mặt Lục Quyết lãnh đạm, độ cong đuôi mắt ngạo mạn kéo dài, lấy tờ giấy từ trong balo ra ném cho Thẩm Âm Âm.
Cái quỷ gì đây?
Cô nghi ngờ mở tờ giấy ra, nhìn lướt qua, thế nhưng lại là nội bản nội quy có đóng dấu của trường Quảng Thịnh!
Nhờ phúc của Hứa Trí Bác, gần đây Thẩm Âm Âm thấy giấy A4 và font Arial số 5 lập tức đau đầu chóng mặt, phản ứng sinh lý thấy buồn nôn, theo lời của một vị tác giả nổi tiếng nào đó, “Chính diện viết ăn người, phản diện viết muốn mệnh.”
Ờm, vị tác giả kia không nói như vậy, đây là Thẩm Âm Âm tự mình lý giải.
“Làm sao?”
Cả người Lục Quyết uể oải ngồi trên ghế, eo không thẳng lên, ngồi không ra ngồi, một dáng vẻ nhàn tản lười biếng, nói: “Không sao, muốn cô xem cho tốt, đừng làm chuyện trái với nội quy trường học.”
Thẩm Âm Âm chưa bao giờ làm việc gì trái với nội quy trường học, trừ phi nói chuyện trong giờ học cũng được tính vào.
Cô hít vào một hơi, nhịn xuống cảm giác muốn vò tờ giấy ném vào đầu Lục Quyết, nhìn từ đầu tới đuôi một lần.
Đây là một bản nội quy trường học phổ thông, không có gì mới mẻ đa dạng.
Muốn hỏi có gì đặc biệt, nhưng điều thứ mười ba, bị viết in đậm lên, đánh dấu đỏ, còn thêm ba dấu chấm than.
Chính là: Nghiêm cấm yêu sớm, cử chỉ thân mật với người khác giới, người vi phạm sẽ bị xử phạt.
Thẩm Âm Âm chỉ vào dòng kia, cực kỳ khó hiểu: “Cái này liên quan gì đến tôi?”
Hai chân Lục Quyết vắt chéo, không chút để tâm nói: “Có liên quan hay không thì là chuyện của cô, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, cô còn nợ tôi một lần top 10 toàn khối.”
Thật là cái hay không nói, lại nói cái dở.
“Tôi đã biết,” Thẩm Âm Âm có chút buồn bực, bỗng nhiên cô nhìn Lục Quyết, nửa nói giỡn nửa nghiêm túc hỏi, “Anh cứ nói tôi, thế thành tích của anh tốt lắm à?”
Lục Quyết lười trả lời, khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Hừ chính là không tốt, hừ chính là không có mặt mũi trả lời.
“Còn nói tôi à, thành tích anh cũng chẳng tốt, hơn nữa nội quy trường học, mười điều anh vi phạm chín điều,” Thẩm Âm Âm liếc chú Nhàn, nén lại cảm xúc muốn nói đến chuyện bạn gái Lục Quyết, chỉ là không vui à nói, “Anh có lập trường gì để quản tôi.”
Sắc mặt Lục Quyết không vui, giọng điệu ngạo mạn: “Cô ở nhà tôi, thì tôi có tư cách quản cô.”
Thẩm Âm Âm nao nao, ánh mắt hơi lập loè, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó chẳng nói lời nào.
Quãng đường tiếp theo, cô đeo tai nghe, một đường đều nhìn ngoài cửa sổ.
Đi qua đường Hoa Tây, một hàng cây cao lớn rậm rạp, trên cây trang trí đèn xanh hoặc đèn hồng, khung cảnh rất mộng ảo.
Ánh mắt Thẩm Âm Âm mê mang, đôi mắt hạnh nhân hiện chút cô đơn.
Lục Quyết bên cạnh, mặt ngoài thờ ơ chơi game, tình hình chiến đấu rất kịch liệt, khóe mắt lại không nhịn được đánh giá Thẩm Âm Âm.
Từ sau khi anh nói một chữ cuối cùng kia, lập tức bắt đầu hối hận.
Nói sai lời rồi.
Sợ đợi đến khi Thẩm Âm Âm về nhà, lập tức hung hăng viết anh vào sổ đen nhỏ nhỏ của cô.
Thằng nhãi bán dưa hấu, bây giờ đắc tội cô, không biết sẽ sắp xếp cho anh như nào nữa đây.
Sợ là dưa hấu cũng không cho bán, trực tiếp sung quân đi nhặt ve chai.
Lục Quyết ở chỗ tối, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Con nhóc này, tính tình rất lớn nha.
Lục Quyết biết bản thân nói sai, nhưng đời này anh chưa từng cúi đầu với ai, càng đừng nhắc đến nói xin lỗi, huống hồ trong lòng anh cũng đang thét ra lửa.
Lại nói đều do Địch Việt rảnh rỗi không có việc gì, chạy tới nói nhăng cuội với anh, Lục Quyết chưa chắc biết rõ Hứa Trí Bác là ai, nhưng lại bắt đầu giận dỗi một cách khó hiểu.
Một vấn đề nan giải, chẳng biết dựng lên khi nào.
Lục Quyết cũng không biết bản thân giận cái gì, vì cái gì tức giận.
Cái cảm giác này thật kỳ lạ, cũng thật xa lạ, không giống cảm giác oan ức trước kia trải qua, anh cảm giác bản thân bị treo lên cao, chỉ biết có một ngọn lửa đang thiêu đốt anh, không nhanh không chậm dày vò anh.
Cố tình con nhóc đầu sỏ vô tâm vô phế này, thế nhưng lại nói với anh: Anh còn chẳng trên top, không quản được cô.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Âm Âm là người đầu tiên xuống xe, ngông nghênh đi phía trước.
Lúc ăn cơm, cũng không nhìn anh lấy một cái.
Không hề nhìn anh, ngay cả thịt thăn chua ngọt để trước mặt anh cũng không nhìn, nói chuyện với Trịnh Chỉ như, nói chuyện với thím Ngụy, nhưng không thèm để ý đến anh.
“Âm Âm, nghe nói con đang tập một vở kịch.” Trịnh Chỉ Như hỏi.
Dừng một chút, Thẩm Âm Âm mới “Vâng” một tiếng, “Vương Tình nói ạ?”
“Đúng vậy, nó nói con định diễn nữ chính,” Trịnh Chỉ Như cười nói, “Ngày biểu diễn, nhớ nói trước cho dì biết.”
Thẩm Âm Âm cũng không thoải mái lắm, nói: “Thật ra nhân vật của cô ấy cũng là nữ chính.”
Trịnh Chỉ Như hỏi: “Diễn với con có phải một cậu bé tên Hứa Trí Bác không?”
“Sao dì biết ạ?” Thẩm Âm Âm gác đũa xuống.
Trịnh Chỉ Như gắp cho cô một miếng cá: “Vương Tình nói cho dì.”
Thẩm Âm Âm bồn chồn, Vương Tình sao lắm mồm lắm miệng vậy, trừ cái này thì cô ta còn nói gì không?
Cùng lúc đó, cô phát hiện Lục Quyết đang trầm mặc, bỗng khí áp quanh người càng ngày càng thấp.
“Nghe nói thành tích học tập của cậu bé kia rất tốt, hai đứa tập kịch xong nếu vẫn thừa thời gian, có thể thảo luận thêm về vấn đề học tập, tiếp xúc nhiều hơn cũng không có vấn đề gì.”
Thẩm Âm Âm còn chưa kịp nói gì, Lục Quyết lạnh lùng mở miệng, như bố thí lời nói đầu tiên trên bàn cơm ngày hôm nay của anh, “Tiếp xúc nhiều hơn, ý là yêu đương cũng không sao à?”
Trong lòng Thẩm Âm Âm hốt hoảng, không nghĩ nhiều, theo bản năng dẫm lên chân anh một cái.
“Bụp” một tiếng, khiến thím Ngụy nhìn qua, Trịnh Chi Như lại giống như không nghe thấy.
Cô oán trách liếc nhìn Lục Quyết, “Tất nhiên là không thể, tôi nói là tiếp xúc vừa phải.”
Bị dẫm một nhát, dường như giống con mèo lớn được xoa vuốt đến thoải mái, vươn người, cô ý kéo dài giọng “À” một tiếng, đứng dậy chạy lấy người.
Nhìn đem hắn đắc ý.
Thẩm Âm Âm dẫm lên đôi giày chơi bóng màu trắng của anh một nhát, cũng coi như hả dạ, cơm nước xong về phòng làm bài tập, thẳng đến 9 giờ rưỡi.
Cửa phòng bị gõ vang, cô tưởng là dì Ngụy.
Khung giờ này mỗi ngày, bà ấy đều đưa sữa bò lạnh lên cho Thẩm Âm Âm.
Mở cửa phòng, người đứng ở cửa lại là Lục Quyết.
Anh không nói lời nào, một bàn tay đút trong túi quần, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có ý gì đó không rõ.
Thẩm Âm Âm còn chưa muốn hòa hợp với anh.
“Đi nhờ chút.” Cô định đi vòng qua anh.
Lục Quyết bỗng nhiên lấy ra một chai sữa bò, “Rất xin lỗi, vừa nãy không phải cố ý.”
Tốc độ nói của anh nhanh gấp đôi ngày thường, nhỏ và mơ hồ, nói xong còn sờ sờ cái mũi, trông rất mất tự nhiên, cũng không dám nhìn vào mắt cô.
Mặc dù thiếu niên nói xin lỗi, nhưng vẫn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, dường như ba chữ kia đã là cực hạn mà anh có thể làm.
Ngón tay thon dài nắm chặt chai sữa bò, đầu ngón tay vì hơi dùng sức nên trở trắng bệch.
Thẩm Âm Âm cảm thấy, nếu cô không nhận lấy, anh lập tức lùi về góc tối của anh, không bao giờ ra nữa.
Cô cười dè dặt: “Cảm ơn.”
Anh nói xin lỗi, cô nói cảm ơn.
Nhận lấy sữa bò, coi như đã hòa hợp.
Nhìn cô uống xong ngụm đầu tiên, đôi mắt hẹp dài đơn bạc của Lục Quyết nhìn cô nhàn nhạt: “Bây giờ có thể nói cho tôi, như thế nào mới có thể quản em không?”
Thẩm Âm Âm cắn ống hút, không rõ nguyên do.
Lục Quyết hít sâu một hơi, hơi nghiêng mình đến gần, thấp giọng hỏi: “Cần phải đạt top mấy, mới có tư cách quản em?”