"Không phải...... Không phải là không thích." Tạ Thầm cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống mu bàn tay Tiêu Hành nóng hổi, "Ta chỉ sợ mình quen có ngươi bên cạnh...... Đợi sau này ngươi lại rời khỏi đây thì ta phải cần thời gian dài hơn mới có thể thích ứng được với ngày tháng không có ngươi."
Không phải là không thích.
Chính vì rất thích nên y mới sợ mình giẫm lên vết xe đổ.
Giống như hai năm trước, quen được yêu và ỷ lại, quen đụng chạm thân mật, quen được quan tâm chăm sóc chu đáo, cuối cùng hai người chia tay, ngay cả câu níu kéo y cũng không dám nói, mỗi đêm chỉ có thể nhốt mình trong phòng lặng lẽ khóc, tim đau như bị xé rách.
Y thích Tiêu Hành.
Vì vậy mới tình nguyện vì một câu nói mà ở lại đây, tình nguyện làm bất cứ điều gì để Tiêu Hành vui vẻ, cũng tình nguyện thương nhớ đối phương sau khi bị bỏ lại.
Chỉ là không cho phép mình quen với sự tốt đẹp của Tiêu Hành.
Cảm giác rút gân lột da thực sự quá đau đớn, y không thể nào chịu đựng một lần nữa.
"Tiêu Hành, ngươi đừng giận ta."
Tạ Thầm lau vội nước mắt rồi chồm tới ôm mặt Tiêu Hành hôn nhẹ, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt kiên nghị, mang theo sự ôn nhu và trân trọng.
"Giờ ta đã nhìn thấy được nên muốn ngắm ngươi nhiều hơn, nhớ kỹ ngươi hơn một chút. Dù sau này ngươi muốn đi thì ta vẫn có thể dựa vào ký ức này để nhớ ngươi, chờ ngươi trở về mới thôi."
Y vẫn cúi đầu hôn, dùng cách thức vụng về của mình dỗ dành Tiêu Hành, nào ngờ đối phương chẳng hề cảm động mà còn nắm cổ tay y hung dữ nói: "Ai bảo ngươi ta muốn đi!"
Tạ Thầm: "......?"
Y sững sờ ngước đôi mắt ướt sũng đối mặt với Tiêu Hành, trên mi còn đọng nước mắt.
"Ta nghe Chu bá nói ngươi ở kinh thành là đại tướng quân đảm nhiệm vai trò quan trọng, lúc trước vì có công hộ giá nên còn được phong tước vị." Tạ Thầm lẩm bẩm nói, "...... Cũng đâu thể vì ta mà ở lại thôn quê nghèo khổ này được."
Tiêu Hành nhìn người trong ngực nửa ngày, không biết nên giận hay đau lòng.
Hồi lâu sau hắn mới thở dài nói: "Tạ Thầm, nếu hôm nay ta không hỏi thì có phải ngươi định giấu kín những lời này cả đời không?"
Tạ Thầm muốn nói phải nhưng lại cảm thấy từ này sẽ khiến Tiêu Hành không vui, thế là ngậm chặt miệng, chớp mắt dè dặt nhìn trộm Tiêu Hành.
"...... Giả bộ cái gì." Tiêu Hành cố gắng đè nén sự mềm lòng, cố ý lạnh mặt nói, "Trả lời thật đi."
Tạ Thầm sợ nhất là thấy hắn như vậy, đành phải gật đầu thừa nhận, còn nhỏ giọng cãi lại: "Chẳng lẽ ta nghĩ không đúng à?"
Ngươi còn mặt mũi hỏi nữa sao?!
Tiêu Hành cực kỳ phiền muộn, ôm ghì người trong ngực một hồi mới nói: "Ngươi biết mình đoán mò cũng không nói với ta, rốt cuộc xem ta là gì chứ? Lỡ ta từ quan rồi mới về tìm ngươi thì sao? Lỡ đâu...... Mà cho dù thật sự phải đi thì chẳng lẽ ngươi không nghĩ ta có thể dẫn ngươi đi cùng sao?"
Tạ Thầm bị hắn tra hỏi liên tiếp thì kinh hãi, hé miệng ngây ngốc nhìn Tiêu Hành rất lâu mới lấy lại tinh thần hỏi hắn có thật không.
Tiêu Hành thản nhiên nói: "Cái gì thật?"
Tạ Thầm mở to mắt nhìn hắn: "Ngươi, ngươi từ quan...... thật sao?"
Tiêu Hành nhíu mày: "Không thể từ quan à?"
"Đương nhiên là không rồi!" Tạ Thầm khẩn trương, "Khó khăn lắm ngươi mới có được công danh, sao có thể tùy tiện từ bỏ được?"
"Ừm." Tiêu Hành cũng chẳng để ý lắm, "Vậy ngươi muốn đi với ta đến kinh thành không?"
"Ta......" Tạ Thầm mấp máy môi, "Ngươi ở kinh thành có tiếng tăm, nếu ta đi theo ngươi để người ta đồn ngươi là...... Không phiền phức sao?"
"Cái này có là gì." Tiêu Hành nói, "Ta đã sớm nói với người chung quanh rồi, chỉ cần ngươi đến thì không ai dám chê cười ngươi một câu."
"Ta đâu phải sợ người khác chê cười," Tạ Thầm cúi đầu xuống, "Chỉ sợ ngươi mất mặt thôi."
"Không mất mặt." Tiêu Hành nâng cằm y lên hôn một cái, "Tiểu Thầm của chúng ta xinh đẹp ôn nhu quấn người, còn biết y thuật nữa, sao lại mất mặt được?"
"Ta...... Ừm," Tạ Thầm nghe xong đỏ bừng mặt, "Đâu có tốt như ngươi nói."
"Ta nói có là có."
Tiêu Hành cười hôn Tạ Thầm, đến khi y thở hổn hển mới buông y ra, tựa vào trán y hỏi có muốn đi kinh thành không.
Tạ Thầm hỏi nếu ta đi thì A Sênh và Chu bá tính sao bây giờ.
Tiêu Hành nói Chu bá muốn nhận A Sênh làm đồ đệ, sau này ở lại y quán, ngươi có thể về thăm họ bất cứ lúc nào.
Tạ Thầm gật đầu, một lát sau lại hỏi vậy sau này ta và ngươi cãi nhau ta cũng có thể về đây đúng không.
Tiêu Hành nhíu mày nói không cho về, Tạ Thầm đẩy hắn ra nói ngươi ngang ngược, bị Tiêu Hành vùi mặt vào cổ mút mạnh mấy cái, sau đó nghe hắn nói nếu cãi nhau thì ta đi, nhường phủ tướng quân cho ngươi ở, chờ ngươi hết giận ta lại về.
Tạ Thầm ừ một tiếng.
Đợi đến khi Tiêu Hành ôm y nằm xuống chuẩn bị ngủ, y mới vùi đầu cọ vào ngực Tiêu Hành nói vậy ngươi cũng không được đi, phải ở lại phủ dỗ dành ta.
Tiêu Hành đáp ứng.
Hắn từng rời khỏi nơi này vào tháng Chạp lạnh nhất, trở về đây cũng vào tháng Chạp lạnh nhất.
Bởi vì có người ở đây, lặng lẽ đợi hắn một năm rồi lại một năm.
Là ân nhân cứu mạng hắn, là cố chủ của hắn, cũng là người hắn nâng niu trong lòng.
Sau này còn là quyến lữ làm bạn cả đời với hắn.
Hoa thông ủ rượu, say không tự biết.
Đợi năm sau xuân về hoa nở, ủ một vò rượu hoa thông cùng nhau thưởng thức, thống khoái say khướt một trận.
Khi tỉnh lại sẽ thấy một quang cảnh tươi đẹp khác.