Mưa thu rả rích suốt đêm.
Đèn lồng treo trong sân từ hôm Trung thu rốt cuộc trở thành đống giấy nhão, A Sênh dốc cạn nước từng cái rồi gom lại, hỏi Tạ Thầm nên xử lý thế nào.
"Hỏng hết rồi," Tạ Thầm thở dài, "...... Vứt đi đi."
A Sênh gật đầu ôm mớ khung tre ra ngoài.
Kết quả chưa đi mấy bước đã bị Tạ Thầm gọi lại, bảo hắn cất vào tủ trong kho, nói là Trung thu năm sau có thể lấy ra dùng.
Trung thu năm sau?
Bảo Tiêu Hành làm lại không được sao mà phải giữ tới sang năm?
A Sênh cảm thấy khó hiểu, lúc ôm đồ vào kho thì gặp Tiêu Hành ra múc nước, buột miệng hỏi có phải ngươi sắp đi xa rồi không.
Tiêu Hành sững sờ nhìn khung tre trong ngực hắn rồi hỏi ai nói thế.
A Sênh lắc đầu: "Chẳng ai cả, ta nghe Tiểu Thầm ca ca nói giống như ngươi sắp đi nên hỏi thử thôi."
Nói xong thấy vẻ mặt Tiêu Hành không ổn lắm nên lại hỏi có thật vậy không.
"...... Ừ." Tiêu Hành khó nhọc nói, những lời đã nghĩ sẵn trong đầu giờ phút này lại biến mất sạch, chỉ còn lại một câu gượng gạo, "Ngươi đừng nói với Tạ Thầm, ta sẽ đích thân nói với y."
A Sênh nghĩ ta mới lười quản chuyện các ngươi, gật gù ôm khung tre đi vào kho.
Cuối tháng Chín trời dần chuyển lạnh.
Ban đêm hơi rét nhưng vẫn chưa tới mức phải đốt than, mỗi lần làm xong Tạ Thầm luôn thích nép vào ngực Tiêu Hành, muốn hắn ôm mình bằng cả hai tay hai chân mới chịu ngủ.
Tiêu Hành luôn bất đắc dĩ chiều theo, đôi khi còn bật cười trêu chọc nói ngươi tuổi mèo hay sao mà quấn người như thế.
Tạ Thầm ngủ mơ màng còn nghiêm túc uốn nắn hắn, nói mèo không thuộc mười hai con giáp, ngươi ngốc như heo ấy.
Tiêu Hành xoa lưng y nói ta tuổi heo mà, lớn hơn ngươi bảy tuổi, ngươi sinh tháng Chạp đúng không, còn hơn hai tháng nữa là cập quan rồi, tóc cũng phải buộc lên.
Tạ Thầm hỏi ngươi làm sao biết ta sinh tháng Chạp.
Tiêu Hành im lặng hồi lâu, đến khi Tạ Thầm tưởng hắn đã ngủ thiếp đi mới nghe thấy một câu xin lỗi trầm thấp.
...... Xin lỗi điều gì?
Vì đã âm thầm phái người điều tra lai lịch của y nên cảm thấy có lỗi, hay vì hắn không thể không đi nên thấy có lỗi?
Tạ Thầm không hỏi mà chỉ đưa tay ôm cổ Tiêu Hành rồi ngẩng đầu hôn hắn một cái, nói không sao.
Hôm đó cứu hắn từ trên núi về, Tạ Thầm đã biết Tiêu Hành không phải người bình thường, một ngày nào đó hắn phải trở về vị trí của mình, mọi chuyện cũng sẽ trở lại quỹ đạo.
Nửa năm chung sống ngắn ngủi này chẳng qua là ông trời bố thí cho y chút ấm áp và an ủi, bị y cẩn thận từng li từng tí cất giấu không nỡ buông ra, bây giờ cũng đến lúc trả lại rồi.
"Tiêu Hành." Tạ Thầm dựa vào vai hắn nói khẽ, "Sang năm có thể đón sinh nhật với ta không?"
Ngữ khí của y rất bình tĩnh nghe không ra khổ sở, tựa như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Tiêu Hành lại cảm giác trên vai ướt một mảng.
"Sang năm chỉ sợ không được." Hắn nói, "Ta sẽ nhờ người đưa quà sinh nhật cho ngươi được không?"
Tạ Thầm không lên tiếng, một lát sau lại hỏi: "Vậy năm sau nữa thì sao?"
"Năm sau nữa......"
"Ba năm sau thì sao?"
"......"
"Thêm một năm nữa có được không?"
Y giống như đứa trẻ không được ăn kẹo, cố chấp đưa tay ra hết lần này đến lần khác đòi kẹo.
"Tạ Thầm." Tiêu Hành đau thắt tim, càng ra sức ôm chặt người trong ngực, khàn giọng nói, "Đừng hỏi nữa."
Hắn chỉ hận không thể hòa tan Tạ Thầm vào cốt nhục của mình để mang y cùng đi.
Nhưng hắn chẳng có cách nào cả.
Hắn thậm chí còn không biết mình có thể sống sót trở về hay không.
"Vậy...... Ta sẽ ở đây chờ ngươi." Tạ Thầm nói, "Đợi đến khi ngươi trở về mới thôi, được không?"
Tiêu Hành nhắm mắt lại, muốn nói đừng chờ ta.
Muốn nói có lẽ ta không về được, ngươi phải sống thật tốt.
Nhưng một chữ cũng chưa kịp nói thì đã bị Tạ Thầm chặn miệng bằng một nụ hôn nồng nhiệt.
Yêu thương đong đầy hòa vào sự quấn giao kịch liệt khiến trái tim lạnh lẽo cứng rắn nhất thế gian cũng tan thành nước.
"Được." Tiêu Hành kề sát vào môi y thì thầm, "Chờ ta về nhé."