Trans: Hoàng Anh + Beta: Quinn
Một bến tàu bỏ hoang nơi mà tối như bưng, chỉ có ánh đèn yếu ớt hiu hắt gần đó, xuyên qua màn đêm, tỏa ra vài tia sáng mờ.
Tưởng Thành trở tay cầm chiếc đèn pin nhỏ, soi về con đường phía trước. Xung quanh tối đen như mực, một vùng vắng vẻ, vị mặn và ẩm ướt trong gió càng nồng, tiếng sóng biển từ xa vọng lại.
Đột nhiên, trước mặt một tia sáng trắng chói mắt lóe lên hai lần, Tưởng Thành giơ đèn pin lên để bắt chính xác nguồn sáng.
Ngay khi ánh sáng le lói, anh nhìn thấy một bóng đen dài và gầy đứng cách đó không xa.
Tưởng Thành nhanh chóng xác nhận danh tính của đối tượng, tắt đèn pin rồi đi về phía người nọ.
“Đến rồi à?”
Đối phương là một người đàn ông, giọng nói hơi thành thục, có vẻ là đã lớn tuổi. Ông ta ẩn mình trong bóng tối, vóc người gầy gò nhưng dáng đứng lại thẳng tắp.
Tưởng Thành: “Lão Diêu.”
Người đàn ông tiến lên hai bước, đeo một cặp mắt kính, đôi mắt sau tròng kính có chút ảm đạm. Dù hai mái đầu pha sương, nhưng tinh thần lại rất có sức sống, so với Tưởng Thành trẻ tuổi thì khí chất càng điềm đạm hơn.
Người này là Diêu Vệ Hải, từng giữ chức đội trưởng đội chuyên án về vụ “8.17”, là cấp trên của Tưởng Thành.
Nói cách khác, Tưởng Thành là người cung cấp thông tin đỏ được chỉ định ở bên cạnh Hạ Vũ sau khi lên kế hoạch cẩn thận. Tưởng Thành còn chưa lên tiếng, Diêu Vệ Hải đã bắt đầu chất vấn: “Vụ án của Lại Tam là như thế nào?”
Tưởng Thành nhướng mi có chút mệt mỏi, lười biếng đáp: “Hắn giết người. Tôi mượn tay cảnh sát xử lý hắn.”
Diêu Vệ Hải khẽ cau mày: “Tại sao cậu không báo trước?”
“Chuyện xảy ra đột ngột, không kịp báo. Khi Lại Tam giết người, Hoàng Tùng ở bên cạnh hắn ta, cậu ta gọi điện hỏi tôi phải làm sao. Tôi biết tên khốn Lại Tam đó có lẽ muốn bỏ chạy nên ra tay trước bảo Hoàng Tùng giữ chặt lấy hắn, sau đó trước mặt cảnh sát cắn ngược lại hắn một cái.”
Diêu Vệ Hải nói: “Lại Tam không chạy được, nhưng Hoàng Tùng cũng sẽ phải ngồi tù.”
Trong mắt ông hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Tưởng Thành, cậu đừng vượt quá giới hạn.”
Tưởng Thành nhíu mày, cơn đau tê dại trên người nhắc nhở anh, rằng Giang Hàn Thanh cũng đã từng đứng trước mặt anh như thế này, đứng ở nơi cao ráo sạch sẽ mà cáo buộc anh.
[Tưởng Thành, cậu ấy chỉ là một học sinh có suy nghĩ chưa trưởng thành.]
Tưởng Thành thầm rủa một câu.
Khi Diêu Vệ Hải nhìn thấy tay cậu đặt ở eo, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt ông chợt lóe lên.
Ông nói: “A Thành.”
Tưởng Thành im lặng một lúc, cuối cùng mới chịu giải thích: “Vì Hoàng Tùng muốn chữa bệnh cho mẹ, đã tự tiện trộm thuốc phiện mang đi bán. Cậu ta đã phá vỡ các quy tắc trong giới, ở lại thì sớm muộn gì cũng bị chặt đứt tay chân, nhưng nếu ở trong tù thì còn có thể giữ được mạng.”
Ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào đôi chân mày và sống mũi cao thẳng của Tưởng Thành, khi tính tình của anh không quá hung hãn, ngược lại sẽ có một loại đẹp trai ngay thẳng và chính trực.
Anh nói: “Tôi giao đứa trẻ này cho ông rồi, hãy chăm sóc nó thật tốt!”
Diêu Vệ Hải cười nhẹ, trả lời anh: “Cậu yên tâm.”
Tưởng Thành không giải thích quá nhiều về vụ việc này nữa, trực tiếp báo cáo: “Gần đây chúng muốn nhập hàng. Một tấn ma tuý đá đã được vận chuyển từ tuyến Tân Hải, thời gian và địa điểm vẫn chưa xác định.”
“Một tấn?” Vẻ mặt người đàn ông lập tức nghiêm lại: “Giao dịch số lượng lớn như vậy, bọn chúng có thể nuốt trôi được sao?
Tưởng Thành gật đầu: “Các giao dịch lớn thường do Hạ Vũ cầm đầu, ‘Lão Bọ Cạp’ sẽ đích thân đến đấy giám sát. Lúc đó Hạ Vũ sẽ cần sự giúp đỡ, không có Lại Tam bên cạnh, tôi có thể khiến hắn phải chọn tôi.”
“…”
Hai người chìm vào một hồi im lặng. Không ai có thể biết, chỉ một hai câu nói đơn giản như vậy, nhưng họ đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực và hy sinh. Cuối cùng Diêu Vệ Hải thở dài: “Năm năm, gần năm năm, chúng ta mới thật sự nắm chắc đường dây giao dịch này trong tay.”
Tuyến Tân Hải là một chuỗi thương mại do “Lão Bọ Cạp” đứng đầu, từ các nguồn hàng tuyến trên, đến các thị trường giao dịch tuyến dưới, đều bị thâu tóm hoàn toàn.
Ma túy, súng ống, và thậm chí cả con người cũng bị mua bán trên đường dây này. Nó không hoạt động trong các giao dịch thương mại phổ biến nhất, không thể loại trừ khả năng các quan chức chính phủ cấp cao đang đóng vai trò ô dù đằng sau.
Nếu không có vụ án lớn “8.17” năm đó, có lẽ cho đến bây giờ, bọn họ đều không biết rằng ở trong thành phố Hải Châu vẫn tồn tại một chuỗi giao dịch như vậy.
Diêu Vệ Hải: “Con bọ cạp già này ẩn nấp ở hậu đài lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút động tĩnh.”
Tưởng Thành châm một điếu thuốc, nói: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, sau khi kết thúc, tôi sẽ về nhà.”
“Cậu thật sự có cách để có được tín nhiệm của Hạ Vũ sao?” Diêu Vệ Hải thận trọng nói: “Về điểm này Lại Tam rất ngoan cố, hắn nhất định sẽ nghi ngờ.”
Hút hết hơn nửa điếu thuốc, Tưởng Thành ném xuống đất, nghiền mạnh: “Chuyện này không cần ông quản, tôi có cách của tôi.”
Giọng điệu của anh không tôn kính cho lắm. Diêu Vệ Hải nhận thấy sự khó chịu của anh, bèn hỏi: “Hôm nay làm sao vậy? Tôi chưa từng thấy cậu khó chịu như này bao giờ.”
Tâm trạng Tưởng Thành chán nản bị những lời này kích động, anh mím môi mỏng, lúc này, ngược lại bình tĩnh một cách đáng sợ.
“Chuyện Chu Cẩn kết hôn, tại sao lại không nói cho tôi biết?” Trong bóng tối, sống lưng của Diêu Vệ Hải bỗng nhiên cứng đờ.
Tưởng Thành có khứu giác nhạy bén, trầm giọng nói: “Ông biết đúng không?”
Đột nhiên Tưởng Thành cười khổ, anh kẹp chặt một điếu thuốc, cười đến mức tay run lên, bật mấy lần mới châm lửa được.
Tưởng Thành hung hăng hít một hơi, cho đến khi mùi thuốc lá cuộn trào trong khoang miệng, làm tê liệt khứu giác, tê liệt trái tim, cũng tê liệt cả thần kinh của anh.
Diêu Vệ Hải khó khăn nói: “Là chuyện gần đây, tôi cũng vừa mới nhận được thông tin.”
“——Lão Diêu, ông nhìn xem.” Một tay Tưởng Thành vén áo sơ mi lên, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Trong bóng đêm nặng nề như vậy, đương nhiên Diêu Vệ Hải không thể nhìn rõ, nhưng không cần nhìn ông cũng biết, dưới xương sườn Tưởng Thành có một vết sẹo to bằng đồng xu, là vết thương do súng bắn.
Tưởng Thành nâng cằm, cổ cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần giao dịch cuối cùng đó, mẹ kiếp tôi bị người của mình bắn một phát súng, suýt chút nữa chết trên bàn mổ, mới có thể một lần nữa trở về nơi này!”
“…”
“Từ nhỏ tôi không có cha mẹ, ngoài Chu Cẩn ra, trên đời này không có người nào thực sự nhớ đến tôi. Lúc đó Diêm Vương suýt nữa đã mang tôi đi, nhưng nghĩ đến Chu Cẩn vẫn đang đợi mình nên tôi không dám chết, chỉ biết nghiến răng mà gắng gượng!”
“A Thành.”
Diêu Vệ Hải cực kỳ đau lòng, nhưng không giống như Tưởng Thành sắp gục ngã, ông vẫn giữ được bình tĩnh, cố gắng thuyết phục anh: “Tôi biết cậu cũng không dễ dàng gì, nhưng cậu không phải là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Bây giờ là thời kỳ mấu chốt để tóm gọn mẻ lưới này. Cậu không thể vì một Chu Cẩn, mà khiến cho kế hoạch năm năm … “
“Tôi chính là vì Chu Cẩn!” Tưởng Thành lạnh lùng cắt ngang ông: “Tôi vì Chu Cẩn nên mới tiếp nhận nhiệm vụ này.”
“Có câu nói mà ông nói rất đúng, người ta muốn làm nên chuyện lớn, đều phải có lòng tin. Chu Cẩn chính là lòng tin của tôi!”
Khi Tưởng Thành đồng ý làm điệp viên ngầm, Diêu Vệ Hải chỉ có hai yêu cầu với anh: thứ nhất, giữ vững lòng tin; thứ hai, phải sống. Tưởng Thành khi đó tự tin và bình tĩnh như vậy, khi nhận nhiệm vụ, anh chỉ có một câu:
“Tôi sẽ làm. Tôi không thể nhìn Tiểu Ngũ rơi nước mắt thêm nữa.”
Tưởng Thành lúc này đây, đôi mắt đỏ đến đáng sợ, khác một trời một vực với trạng thái ban đầu. Sự ngạo mạn và kiêu hãnh của anh ngày trước, trong chớp mắt đã sụp đổ hoàn toàn. Anh không thể kiểm soát được, oan ức và giận dữ bùng cháy như lửa rừng thiêu đốt. Suốt 5 năm qua, những cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong lòng anh đã được khuếch đại vô hạn trong một khoảnh khắc.
“Mẹ nó khẩu súng chết tiệt! Nằm vùng chết tiệt! Mẹ kiếp! Khốn nạn!”
Đáy mắt Tưởng Thành nổi lên thù địch, nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh vào thùng đựng hàng bên cạnh, xuyên qua màn đêm, phát ra tiếng ầm ầm lớn vang vọng.
“Tưởng Thành! Tưởng Thành!” Diêu Vệ Hải nắm lấy cổ áo Tưởng Thành, tức giận hét lên: “Cậu phát điên gì đấy, cậu đừng quên, không có Chu Cẩn, cậu vẫn là một cảnh sát!” Tưởng Thành kịch liệt thở dốc, toàn thân đau đớn đến chết lặng. Lúc này, mọi cảm quan như biến mất, chỉ cảm thấy tai ù đi, đến khi anh bỗng dưng bắt gặp một âm thanh khác trong tiếng ầm vang.
Ngay cả Diêu Vệ Hải cũng nhanh chóng nhận ra điều đó:
“Ai!”