Sống trên đời 16 năm tuổi thanh xuân mình cứ lững lờ trôi chỉ có ăn với học! Nói đơn giản cuộc sống nó giống cái gì ta? À đúng rồi nó giống cái "bánh mì" khô khan nhạt nhẽo hoặc giống như một cái vòng tuần hoàn khép kín mà không biết bao giờ nó thủng. Nói vậy chắc có người tưởng tôi muốn chết, thật ra thì chưa mình còn khoẻ, còn cống hiến được, có chết thì đợi 80 năm sau mới chết, hihi. Nhưng cuộc đời sẽ chuyển sang trang mới là đời học sinh cấp 3. Oh yes! Tôi chờ cái ngày này lâu rồi, tôi sẽ vẫy tay chào ngôi trường cấp 2 yêu dấu, tạm biệt thầy cô thân yêu, có điều tôi hứng thú hơn cả là tạm biệt mấy thằng con trai khốn nạn dâm dê đê tiện cùng khối và hạnh phúc hơn nữa là không phải nhìn mặt mấy má rưỡn dẹo ặt ẹo đương nhiên là chỉ 1 số ít thôi, nói thật lần đầu tiên nhìn mấy má đó tôi liên tưởng ngay đến những bộ phim kinh dị "kinh điển" của năm với những con cô hồn, ma quỉ! mấy cái má này nhan sắc cũng tương đương vậy đó,có chăng thì hơn kém cũng chả bao nhiêu đâu!(Một bên giải nhất bên kia cũng trên giải nhì) Nhìn u ám lắm!
Tôi tên là Nguyễn Hà Linh, chuẩn gái ngoan luôn nhá. Tính cách cũng thẳng thắn, vui vẻ, hoà đồng, là một người khá thực dụng, ghét đám đông tụ tập ồn ào thay vào đó thích ở nhà một mình, à còn nữa ghét nhất là trẻ con vì chúng là lũ phiền toái, phá hoại ăn vạ và khóc nhè, khi chúng ta mềm yếu chúng sẽ đòi này đòi nọ, không được thì lăn ra ăn vạ nói chung tôi cực ghét trẻ con. Năm nay tôi lên lớp 10 cũng sắp bước sang tuổi 16 nhưng vẫn còn trong sáng và ngây thơ lắm, vẫn còn fa chưa biết yêu là gì? trong khu lũ bạn thi nhau show người yêu thì tôi ở nhà ôm chăn ngủ. Chắc một phần là do nhan sắc chưa đủ độ và đơn giản là không muốn có. Người ta nói:
" tình yêu tuổi học trò là tình yêu ngây thơ trong sáng của tuổi mới lớn!"
Phét! Anh em đừng tin nó lừa đấy, thời đại này làm gì có tình yêu trong sáng nữa, nếu ai còn quan niệm còn tình yêu "trong sáng" thì đó là quan niệm lạc hậu lắm nhé. Thấy một số đứa chia tay đau khổ u sầu nói mấy câu kiểu "tao không sống được mày ơi! Tao không thể sống thiếu anh ấy" mà chả biết cái thằng nào đã cho bùa mê thuốc lú gì để có đứa yêu như con ngộ rồi chia tay. Nói thật tôi mà biết mấy thằng này tôi cũng muốn đến xem mặt nó thế nào, dạng người gì mà nguy hiểm đến vậy, khiến cho người ta khóc thương thảm thiết. Thất tình mà hay nói "tao không sống nữa", hay là "tao không thể sống nếu thiếu.." rồi tự tử rồi vân vân thì tôi nghĩ "việc gì phải ngu thế! Ăn cơm mà ngu như ăn cám, sao nghĩ ngu thế! Cái thằng đó có là cái gì thì chia tay rồi cũng không liên quan gì đến mình, nó có cấm mình ăn cơm đâu mà chết!" nhưng......cái gì cũng chỉ là nghĩ thôi hí hí! Thật ra tôi nghĩ thì đanh thép như đàn ông nhưng mà mồm không dám nói bởi vì bảo toàn mạng sống thôi (qui luật sinh tồn đấy bạn ạ). Vì vậy chúng ta hãy nói không với "tình yêu học đường" đừng yêu đương làm gì cho mệt người hại thân.
Trông vậy thôi, trong nhà tôi là đứa con gái ngoan ngoãn nhất nhà đấy. Về phần nhan sắc cũng đủ dùng không xấu đến nỗi ma trê quỉ hờn nhưng không đẹp nghiêng thùng nước rạt ruộng ngô, về phần học lực tạm cho là học được, cũng đủ điểm đỗ cấp 3. Hoàn cảnh gia đình cũng không có gì nổi trội, nhà tôi có 5 người: bố mẹ, tôi, một ông anh song sinh và một thằng em trai. Bố tôi là chiến sĩ công an đeo hàm thiếu tá, mẹ thì là bác sĩ. Trong ba anh em thì tôi cảm thấy mình thật là may mắn vì tôi không kiêu ngạo tính bựa bựa như thằng anh cũng không vổ vổ dâm dâm như thằng em, nói chung tôi là người bình thường nhất và tôi cảm thấy tự hào về mình quá! Haha! Ông anh song sinh của tôi tên là Anh Dũng trông đẹp cái mặt thớt nhưng nói một cách chân tình và đứng đắn nhất với một người đã chung sống với ổng và làm anh em trong 15 năm nay thì ông anh tôi là đàn ông thì cực kì sai vì nó không hợp với tính đàn bà của ổng. Song sinh nhưng cả gương mặt, tính cách của tôi với của ổng hoàn toàn khác nhau (cũng may là khác đấy). Cái tính bựa bựa so đo từng tý một, rồi móc ngói soi mói người khác rồi méc bố mẹ nhiều lúc làm tôi tức anh ách mà không làm gì được. Người ta có câu "làm anh khó lắm phải đâu chuyện đùa" thế mà ông này có cái gì ngon ngon thì ăn hết không chừa phần ai bao giờ còn cái gì không ngon để thiu cũng không động đến. Có ai hiểu cho nỗi khổ của người em có thằng anh trai thế này không? Nhìn cái mặt thôi thấy ghét rồi, nhiều lúc chỉ muốn cầm cái tông phi phát giữa cái mồm hay ăn..... Nhưng cái này cũng chỉ nghĩ thôi... Sự thật luôn phũ phàng mà.
Không ai hay biết cuộc đời tôi là chuỗi bi kịch, bi kịch bắt đầu ngay khi cha sinh mẹ đẻ. Thứ nhất tại làm sao? Hà cớ gì? Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm mà ổng ra trước tôi ra sau, thế là tôi là em mà ổng là anh. Đau! Quá đau! Hơi tý giở cái giọng "tao là anh tao có quyền" cái con khỉ khô ấy, ai bảo tôi rộng lượng quá chi! Bi kịch thứ hai, ngay từ khi mẫu giáo đến hết năm lớp chín suốt ngày tôi phải nhìn mặt ông anh cả trên lớp lẫn ở nhà, nhìn đến phát mốc luôn rồi, thi thpt lại cùng đỗ một trường, giờ chỉ còn hi vọng không chung một lớp thôi và để điều đó thành hiện ngày nào tôi cũng dâng hương cầu trời khấn phật, tu tâm tích đức. Đâu phải song sinh là cứ phải dính lấy nhau đâu, đúng không? Lại nói chuyện đến trường, bao giờ tôi cũng mang danh em gái HOT BOY (hót rác đúng hơn) đi đâu tôi cũng gặp mấy bọn con gái đúng kiểu tôi không muốn tiếp, hàng chục đứa mà hỏi câu như 1 " bạn cho mình xin số điện thoại bạn Dũng được không?" ẹo bạn bè gì ở đây (cái này cũng chỉ là nghĩ bụng thôi!hihi). Trước tình huống đó tôi cười hiền hậu và chốt ngày một câu cho chúng nó cay cú " anh ấy bị xi đa bạn à!" xong quay gót tôi bỏ đi luôn, vậy mà hôm sau fan vẫn theo đầy và có phần đông đảo hơn hôm trước (tôi tự hỏi ở Việt Nam "xì đa" là được ưu chuộng đến thế cơ à!). Toàn bọn có mắt mà không tròng không biết nhìn người.
Còn thằng em trai tôi nó tên Nguyễn Thanh Duy năm nay nó học lớp 7, nhận xét chung là cũng trắng trẻo mặt cũng được hình như ở trường nó cũng "hot" lắm mà hãy nhể nhà này ai cũng "hot boy" hết vậy tôi "hot" gì hay mỗi tôi nguội thôi, tên nó giống ca sĩ Thanh Duy nhưng thằng này nó ăn hại lắm, nó mà hát thì đất nước loạn lạc ngay.
Thằng nó có một quá khứ với một bộ răng tầm cỡ chìa hẳn ra ngoài với biệt danh "tinh tinh vổ", nuôi cực kỳ tốn bàn chải và kem cánh răng, bây giờ thì nó nẹp răng rồi thì còn đỡ cũng còn chìa mà không đáng kể. Hai anh em nhà này tính bựa bựa như nhau kinh khủng, cực mê chương trình thi sắc đẹp, nhất là phần thi áo trắng xong ngồi bình luận phải nói khó nghe vô cùng, đại loại thế này:
"Con này ngực đầy đặn kinh chả bù cho cái Hà Linh nhà mình! Nhìn như cái sân bay haha!"- thằng anh mất nết tôi phán.
"Cái gì mà sân bay! Anh nói kì ghê chị ấy tự ái giờ! Màn hình tivi hãng sony!"- thằng em dâm dê tôi nó sủa.
Chém! Đưa hai anh em họ đi chém hết đi! Đúng là tội lỗi! Tội lỗi! Ngực lép có gì sai, kệ người ta chuyện mình à! Ngực đàn ông cũng phẳng lì đó chứ đâu, nói nghe hay nhể. Riêng tôi những bọn mà khoe ngực hay người mình trước bàn dân thiên hạ, người trần trụi có bộ bikini là mấy bọn chả ra gì! Đẹp lắm ấy mà khoe, toàn "si-ri-côn" thôi. Tội nghiệp cho tôi sống giữa những người dâm dê như anh em nhà này! Cuộc sống là những ngang trái, bất công. Vì vậy ngày nào tôi cũng vượt khó vươn lên để "gần bùn mà không hôi tanh mù bùn"!
THE END
Cảm ơn đã đọc
Ủng hộ Hà Tỷ nhé! Bình luận và đề cử truyện nếu các bạn thích! Cảm ơn!
Truyện: "nhóc à! Dừng lên tiếng dạy đời tôi!" cũng là của Hà Tỷ sáng tác nếu rảnh các bạn đọc thử nhé!