Tháng tám năm nay thời tiết không quá khắc nghiệt, trời mát mẻ dịu nhẹ như đang cố vuốt ve lấy lòng ngừoi.
Hàn Lâm Viên và Tô Tịnh Kỳ trở về thành phố B, sau bao ngày cũng đã có thể về thăm Lục Trầm.
Bé Giai Kỳ được ba ẵm trên tay, tay còn lại dắt theo vợ Tô Tịnh Kỳ tiến tới trước bia mộ Lục Trầm.
Tô Tịnh Kỳ để số vàng mã mình đã chuẩn bị xuống, bày phía trước bia mộ
''Một năm trôi qua nhanh quá, năm nay đã là năm thứ sáu rồi, cậu ở bên đó có thấy cô đơn không. Hôm nay tớ mang Giai Kỳ tới gặp mặt cậu, nếu cậu còn sống, tớ thật sự muốn cậu sẽ làm ba nuôi của con bé.'' Tô Tịnh Kỳ nhìn lên bé Giai Kỳ
''Nào, tới đây, mẹ giới thiệu con với ba nuôi nhé. Nếu không có ba nuôi con, mẹ sẽ không kiên cường được để tới gặp ba con đâu.''
Hàn Lâm Viễn cũng ngồi xuống:''Tôi phải cám ơn cậu rất nhiều, không có cậu tôi sẽ không thể gặp được cô ấy.''
Hàn Lâm Viễn nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Tịnh Kỳ:'' Ngày đó, trong bệnh viện B, ngày nào em cũng khóc ở cuối hành lang anh đều chứng kiến hết tất cả. Có lẽ đã bắt đầu để ý em từ ngày ý. Vậy nên khi gặp lại em ở cửa hàng tiện lợi, ngày ấy anh tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ.''
Tô Tịnh Kỳ kinh ngạc, cứ vậy mắt đối mắt với Hàn Lâm Viễn:"Thật may em vẫn luôn có anh.''
Hàn Lâm Viễn cười cưng chiều, cô gái của anh, anh sẽ bảo vệ suốt đời này.
Hai ngừoi đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân phía xa, quay đầu nhìn lại, Tô Tịnh Kỳ chợt kinh ngạc:''Bác Lục''
Ba mẹ Lục đi tới, nước mắt giàn giụa:''Tịnh Kỳ à con, hai bác cảm ơn con đã luôn về thăm thằng bé. Chỉ có chúng ta, bao năm rồi vẫn không chấp nhận sự thật, bao lâu nay không dám quay lại nơi này. Nếu không có con, thằng bé chắc cô đơn lắm.''
''Cậu ấy cũng rất quan trọng với con, đây là việc con nên làm.''
Hàn Lâm Viễn nhìn Tô Tịnh Kỳ yêu chiều, không hề cảm thấy không vui vì câu nói vừa rồi của Tô Tịnh Kỳ.
Mẹ Lục lúc này mới nhìn sang Hàn Lâm Viễn, hỏi:''Cậu này là?''
Tô Tịnh Kỳ nhìn sang Hàn Lâm Viễn, nở nụ cười nhẹ:''Đây là chồng con, Hàn Lâm Viễn. Đây là con gái con Hàn Giai Kỳ.''
Mẹ Lục xúc động:''Tốt, tốt, con sống hạnh phúc là tốt rồi.''
Mẹ Lục nhìn Hàn Giai Kỳ với ánh mắt dịu dàng, yêu thương, bà hỏi Hàn Lâm Viễn:''Có thể cho cô bế con bé một chút được không?''
Hàn Lâm Viễn vui vẻ, không chút miễn cưỡng nào, đưa bé con cho mẹ Lục bế.
Mẹ Lục xúc động rới nước mắt, bế bé Giai Kỳ trong tay, nâng niu nhue bảo bối.
Tô Tịnh Kỳ chua sót trong lòng, cô nhìn sang Hàn Lâm Viễn, anh nhìn cô với ánh mắt trấn an. Cô thấy anh nói với khẩu hình miệng 'em muốn làm gì cũng được'.
Hàn Lâm Viễn lúc nào cũng hiểu cô, Tô Tịnh Kỳ cảm thấy đáy lòng mềm mại, hỏi ba mẹ Lục:
''Hai bác, con có thể nhận hai người làm ba mẹ nuối không?''
Ba mẹ Lục kinh ngạc nhìn Tô Tịnh Kỳ:''Có thể không?''
Ba mẹ Lục nghe Tô Tịnh Kỳ nói thế thì vui mừng lắm. Hai ngừoi vốn muộn nhận cô từ mấy năm trước nhưng sợ cô từ chối nên không dám mở lời.
''Hai bác mà chấp nhận con thì con đúng là may mắn quá.''
Ba Tô cũng rớm rớm nước mắt:''Tốt quá, con gái, hai bác vẫn luôn yêu quý con, tốt quá rồi.''
Hàn Lâm Viễn ôm vai Tô Tịnh Kỳ nói:''Hai người thăm cậu ấy đi, rồi chúng ta tìm một nơi nói chuyện.''