Ba mẹ Lục biết Chu Tịnh Kỳ đến nhà dạy kèm cho Lục Trầm. Hai ngừoi cũng thấy con trai dạo này đã thu liễm lại, chăm chỉ học hành thì mừng rơi nước mắt. Biết ơn Chu Tịnh Kỳ lắm.
Ba mẹ Lục là chủ một công ty lớn, ít khi ở nhà, Chu Tịnh Kỳ hàng ngày đến dạy kèm cho Lục Trầm nhưng số lần gặp họ rất ít.
Mỗi lần ba mẹ Lục có dịp về sớm, thường giữ Chu Tịnh Kỳ ở lại ăn cơm bằng được. Cô nhìn hai người họ rồi lại nhớ đến ba mẹ mình, trong lòng ngập tràn chua sót.
Vì để tiết kiệm tiền, Chu Tịnh Kỳ ít khi bắt xe về nhà, cô chỉ về vào những dịp lễ tết.
Ba mẹ cô giờ nhìn cô vô cùng chuớng mắt, lần nào cô về cũng kiếm chuyện đánh đập cô. Vậy là cô dứt khoát đến hè cũng không về nữa. Chỉ về nhà vào dịp tết.
Lần nào trở về trường học, cô cũng mang theo những vết xanh tím trên người.
Buổi chiều lại đến dạy cho Lục Trầm như bình thường. Trong lúc với lấy quyển sách bị đẩy ra xa, tay áo của Chu Tịnh Kỳ bị kéo lên, lộ ra vết xanh tím ở cổ tay.
Ánh mắt Lục Trầm tối sầm lại, cầm lấy tay cô, vạch tay áo lên
''Ai đánh cậu thành ra như vậy.''
Chu Tịnh Kỳ hốt hoảng giằng tay lại, trùm áo che đi nhưng không giằng ra được
''Mình chỉ là bị ngã, tay đụng phải cạnh bàn thôi.''
''Cậu cho tôi là đồ ngu hả. Từ bé tôi đánh nhau không biết bao nhiêu lần, còn không phân biệt được vết thương do bị đụng hay bị đánh à''
''Không có gì nghiêm trọng đâu, vài hôm nữa là hết thôi mà.''
''Rốt cuộc là ai đánh cậu, cậu còn bị đánh ở đâu nữa.''
''Thật sự không có bị đánh mà, tay chỉ đau chút thôi.''
Hai ngừoi lôi kéo, cổ áo Chu Tịnh Kỳ có chút sộc sệch, lộ ra chỗ vai một mảnh bầm to, ánh mắt Lục Trầm càng ngày càng tối
''Cậu nhất định không chịu nói đúng không'' Giọng Lục Trầm lạnh lẽo
Chu Tịnh Kỳ vẫn im lặng khiến cậu nổi giận, mặc kệ cô bỏ ra ngoài
''Cậu đi đâu vậy, còn chưa học xong mà.''
Nhưng Lục Trầm vẫn không quay lại, để Chu Tịnh Kỳ bơ vơ ngồi trong phòng khách. Cô thấy mình quá uất ức.
Một lúc sau quản gia đi tới, đưa cho cho một phong bì
''Đây là tiền lương hôm nay của cháu cậu chủ nói chú đưa cho, hôm nay cháu cứ về trước đi nhé, cậu chủ đi ra ngoài rồi.''
Chu Tịnh Kỳ cảm thấy mất mát, thu dọn sách vở rồi ra về. Cũng không có tâm trạng ân uống, Chu Tịnh Kỳ tắm xong là ngồi làm bài tập.
Đang làm thì dì quản lý kí túc gõ cửa phòng, Chu Tịnh Kỳ ra mở cửa thì dì quản lý đưa cho cô một cái túi, bên trong có mấy lọ thuốc
''Có cậu thanh niên nhờ dì mang lên cho cháu.''
''Cháu cảm ơn ạ''
''Chuyện nhỏ, đừng khách sáo.''
Dì quản lý rời đi, Chu Tịnh Kỳ cầm cái túi để xuống bàn học mở ra xem, bên trong là mấy loại thuốc giảm đau, tan bầm.
Chu Tịnh Kỳ chắc chắn đồ này là do Lục Trầm gửi cho cô, cảm giác uất ức hồi chiều biến mất không dấu vết.
Chu Tịnh Kỳ không có điện thoại, đành để mai tới lớp rồi cảm ơn cậu sau vậy.
Ngày hôm sau Chu Tịnh Kỳ đi tới lớp học, cô nghĩ mình cũng nên tặng Lục Trầm cái gì đó bày tỏ sự cảm ơn.
Chu Tịnh Kỳ đi vào canteen trường học, học theo cậu, mua một hôpk sữa socola.
Lục Trầm vẫn như bình thường, đã tới trước cô, nằm gục xuống bàn ngủ.
Chu Tịnh Kỳ ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt hộp sữa sang phía bàn của cậu.
Lục Trầm nghe thấy tiếng động, hơi quay đầu thì nhìn thấy hộp sữa socola đang để trên bàn, lại quay sang nhìn Chu Tịnh Kỳ, thấy cô nhìn cậu cười với ánh mắt mong chờ.
Lục Trầm nhìn một hồi, sau đó mới cầm hộp sữa lên, cắm ống hút vào uống.
Lúc này Chu Tịnh Kỳ mới vui vẻ trở lại, cậu chịu uống sữa là đã chịu làm lành với cô.