Ngày hôm sau Tô Vĩ Thành cùng Hàn Lâm Viễn và Chu Tịnh Kỳ đi làm thủ tục đổi tên.
Nhìn thấy cái tên Tô Tịnh Kỳ rõ ràng trên giấy, lòng cô không khỏi kích động. Cuối cùng cô cũng tìm được họ tên thật sự của mình.
Từ ngày Tô Tịnh Kỳ trở về, Tô gia như lột xác sống lại, không còn âm u tịch mịch như bao nhiêu năm qua.
Tô Tịnh Kỳ cũng dần quen với cuộc sống mới, tham lam tình thương mà ba mẹ Tô dành cho mình.
Ba mẹ Hàn cũng biết được tin, rới nước mắt vui mừng cho Tô Tịnh Kỳ. Thu xếp thời gian về nước chính thức gặp mặt thông gia.
''Các con định bao giờ tổ chức hôn lễ?''-mẹ Hàn hỏi Tô Tịnh Kỳ.
''Con theo ý anh Lâm Viễn.''
Hàn Lâm Viễn cũng đã có dự định:" Con định sang tháng ba thời tiết đỡ lạnh hơn sẽ tổ chức đám cứoi, trước đó chụp ảnh cứoi trước đã.''
Mẹ Tô cũng không muốn quá vội vàng:'' Tháng ba cũng tốt, chúng ta có thể chuẩn bị chu đáo hơn, váy cưới cũng cần có thời gian hoàn thành nữa.''
Vậy là đám cưới đã được quyết định. Mọi người lại bàn bạc tới chuyện năm nay hai nhà sẽ cùng nhau ăn tết, đã nhiều năm không được náo nhiệt như thế này.
Buổi tối ngoài ban công, Hàn Lâm Viễn chống tay lên lan can, khoá Tô Tịnh Kỳ trong lòng, Tô Tịnh Kỳ dựa lưng vào lồng ngực anh, hai người cùng nhìn về phía xa xa
''Em có vui không?''-Hàn Lâm Viễn gác cằm lên đỉnh đầu cô
''Em vui lắm, em đã từng nghĩ em là đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời, em cũng từng ao ước em sẽ không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi. Hiện tại, em có ba mẹ, có anh trai đều rất yêu thương em. Em còn có chồng, có ba mẹ chồng che chở. Hiện tại em lại nghĩ em là ngừoi may mắn nhất trên đời. Những khổ sở bao năm qua là để đổi lấy may mắn của ngày hôm nay.''
''Anh biết trong lòng em hẳn là vẫn luôn thấy tủi thân. Nhưng những chuyện kia đều đã qua hết rồi. Mọi người từ giờ sẽ luôn che chở cho em.''
''Chồng à, sắp tới tết rồi, anh về thành phố B thăm Lục Trầm với em nhé.''
''Được, cậu ấy là ngừoi từng giúp đỡ em, vậy cũng là ân nhân của anh. Anh nên cùng em tới thăm cậu ấy,''
Một buổi sáng, Hàn Lâm Viễn đưa Tô Tịnh Kỳ tới Tô thị. Trên văn phòng tầng cao nhất của toà cao ốc, Chu Tình Kỳ tròn mắt nhìn hai tập hồ sơ chuyển nhượng cổ phần trên bàn.
Một cái là của Tô Vĩ Thành, anh chuyển một nửa tài sản sang tên cho em gái.
Một cái là của Hàn Lâm Viễn, anh chuyển toàn bôn tài sản cá nhân sang cho cô, bao gồm cả bệnh viện Thanh Bình.
''Em không cần tài sản của hai ngừoi. Hiện tại em cũng không thiếu thốn gi cả.''
Tô Vĩ Thành đặt bút vào trong tay cô:''Anh biết em không thiếu gì cả, nhưng đây là quà của anh trai, anh muốn tặng của hồi môn cho em. Nếu em không nhận, anh sẽ nghĩ em còn để bụng chuyện năm xưa mà không cần tiền của anh.''
Hàn Lâm Viễn cũng góp vui:''Đây là sính lễ, không thể từ chối.''
Tô Tịnh Kỳ rối rắm:''Nhưng em cũng đâu quản lý được nhiều nhue vậy, em không có kinh nghiệm, chỉ muốn trở thành một bác sĩ giỏi thôi.''
Tô Vĩ Thành trấn an:''Việc quản lý đã có anh xử lý, em sẽ không phải bận tâm chuyện của tập đoàn.''
Hàn Lâm Viễn:'' Em cũng biết cậu ấy luôn thấy áy náy với em mà, em nhận lấy những món quà này cậu ấy sẽ thấy bớt áy náy hơn.''
Vậy là Tô Tịnh Kỳ ký xuống, không chuẩn bị gì mà trở thành một phú bà.