Sau trận vận động kịch liệt, Chu Tịnh Kỳ cuốn chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hàn Lâm Viễn chỉ đành vắt nước ấm, lau cẩn thận sạch sẽ thừng chút trên ngừoi cô.
Khi lau đến phần đùi, ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ hắt tới, chiếu lên hình ảnh mờ ảo phía trên đùi.
Hàn Lâm Viễn chợt sững người, vội cầm điện thoại, lấy góc chăn che đi ánh sáng từ đèn pin, soi rõ một mảnh đùi ngọc. Đúng là có một vết bớt.
Sự hoài nghi trong lòng Hàn Lâm Viễn dâng cao, lần trước không bật đèn, Chu Tịnh Kỳ xấu hổ không để lại một ngọn đèn nên anh không phát hiện ra.
Hàn Lâm Viễn dọn dẹp sạch sẽ, chui vào chăn, dán sát vào ngừoi cô, bàn tay nhẹ xoa xoa chiếc má mịn màng
''Chẳng có lẽ trùng hợp vậy sao?''
Đêm đó Hàn Lâm Viễn mất ngủ, trong lòng vừa hồi hộp lại vui mừng.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Lâm Viễn để lại cho Chu Tịnh Kỳ một tin nhắn, sau đó cắt lấy một sợi tóc của cô cầm đi.
Tô Vĩ Thành vẫn còn chưa tỉnh giấc đã bị bạn tốt Hàn Lâm Viễn tới lôi dậy, nhưng không có chút bực dọc nào, ngồi trên giường xoa xoa tóc gáy
''Này, tớ nói cậu chứ, chẳng may tớ thích đi ngủ mà không mặc gì thì sao, có chuyện gì kích động đến mức cậu phải chạy tới làm phiền tớ giờ này hả?''
Tô Vĩ Thành nhớ ra chuyện gì đó:''Chẳng lẽ vợ cậu có rồi, nên cậu mới kích động như vậy?''
Hàn Lâm Viễn dù rất sốt ruột nhưng bề ngoài vẫn là dáng vẻ thản nhiên hàng ngày:'' Có chuyện này thật sự vô cùng quan trọng với vợ tớ.''
''Này này, Hàn Lâm Viễn, chuyện của vợ cậu thì cậu cớ gì lại làm phiền tớ khi trời còn chưa sáng nhue thế này?''
Hàn Lâm Viễn giọng nói đã có chút gấp gáp:''Lần trước cậu nói người phụ nữ kia xuất hiện ở thành phố B phải không?''
''Ừm, nhưng bà ta chết rồi, giờ cũng không còn manh mối gì, sao cậu lại hỏi chuyện này, có phải cậu tìm được tin tức gì không?''
Tô Vĩ Thành đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn Hàn Lâm Viễn với ánh mắt mong đợi.
''Thật ra mình có một nghi ngờ. Là nữ, cùng ngày sinh, lại cùng một vết bớt.''
Tô Vĩ Thành bất ngờ nhảy dựng lên, sải dài bước chân đi tới trước mặt Hàn Lâm Viễn, giọng nói không giữ được bình tĩnh nữa:
''Cậu nói ai, ai có cùng vết bớt.''
''Là Tĩnh Kỳ, hôm qua tớ phát hiện ra một vết bớt trên đùi cô ấy. Cô ấy cũng là trẻ mồ côi, viện trưởng cô nhi viện nói rằng lúc đón được cô ấy ở cổng viện, trên người chỉ có một mảnh giấy ghi ngày sinh, ngoài ra không có thông tin gì nữa.''
Tô Vĩ Thành đã không giữ được bình tĩnh nữa, bàn tay cầm chặt vai Hàn Lâm Viễn đến phát đau
''Là tớ, mảnh giấy đó là do tớ viết, lúc đó tớ nghịch ngợm đã viết ngày sinh của con bé vào giấy, còn cho một tờ vào trong túi áo con bé.''
Mắt Tô Vĩ Thành đỏ hoe lên, Hàn Lâm Viễn cũng kích động không thôi.
''Để chắc chắn hơn, chúng ta tới viện kiểm tra đã. Tớ đã lấy một sợi tóc của cô ấy, chúng ta tới viện làm giám định.''
Tô Vĩ Thành không hề chậm trễ, chạy như bay về phía phòng thay đồ, vừa đi vừa lớn tiếng
''Tớ thay đồ, rửa mặt xong sẽ đi ngay, chờ tớ một chút.''
Hàn Lâm Viễn cũng đứng ngồi không yên, cơ bản là đã có thể xác nhận khả năng cao cô chính là con gái Tô gia, Hàn Lâm Viễn không giấu được vui vẻ, vợ anh chưa từng bị bỏ rơi.
Chưa đến mừoi phút sau, Tô Vĩ Thành đã quần áo chỉnh tề, kéo Hàn Lâm Viễn chạy ra ngoài sân đỗ ô tô.