Ngày đầu trở thành người có gia đình, Hàn Lâm Viễn và Chu Tịnh Kỳ quyết định nghỉ một hôm, ăn mừng tân hôn.
Hàn Lâm Viễn đưa cô tới một khu nghỉ dưỡng nổi tiếng, bên trong còn có suối nước nóng tự nhiên, rất tốt cho sức khoẻ.
Chu Tịnh Kỳ xấu hổ không dám mặc bikini, chỉ mặc một bộ đồ bơi liền thân còn khoác thêm một chiếc khăn tắm nhưng cũng đủ khiến cho ánh mắt Hàn Lâm Viễn trở lên nóng rực.
Vừa mở cửa ra nhiệt độ lạnh lẽo của mùa đông phả thẳng vào ngừoi, may là suối nước nóng ở ngay gần đó.
Hàn Lâm Viễn đã ở trong suối chờ cô, thấy cô tới thì đưa tay đỡ cô xuống:''Mau xuống nước cho ấm.''
Khu vực cao cấp chia thành từng vùng ngâm riêng tư, cả khu chỉ có hai ngừoi ngâm suối nước nóng, Chu Tịnh Kỳ hơi chột dạ, nhưng lại nhớ ra hai ngừoi giờ đã là vợ chồng hợp pháp cô liền mạnh dạn hơn.
Làn nước ấm áp bao phủ lấy làn da mềm mại, Chu Tịnh Kỳ cả ngừoi thả lỏng, khoan khoái hưởng thụ.
Khuôn mặt Chu Tịnh Kỳ vì hơi nóng mà ửng hổng, khuôn mặt thoả mãn vẫn còn vương nét ngây thơ, trong sáng. Hàn Lâm Viễn chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.
Hàn Lâm Viễn không nhịn được, đi tới trước mặt Chu Tịnh Kỳ. Anh ôm lấy Chu Tịnh Kỳ, xoay người để lưng mình dựa lên thành tường.
Một tay siết lấy eo cô, một tay nhẹ nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, dễ dàng tiếp nhận nụ hôn sâu của anh.
Hô hấp của Chu Tịnh Kỳ dần khó khăn, cánh môi cũng đã tê rần, nhưng anh không có dấu hiệu kết thúc.
Chu Tịnh Kỳ còn cảm thấy phía dứoi, một vật thô cứng đang cấn lên ngừoi cô, mặt Chu Tịnh Kỳ ngày càng đỏ hơn.
Đến khi Chu Tịnh Kỳ gần như đã không thể chịu nổi được nữa, Hàn Lâm Viễn mới buông cô ra, thở dốc bên tai cô:''Về phòng em nhé.''
Chu Tịnh Kỳ chỉ biết ngoan ngoãn thốt ra một tiếng: ''Vâng.''
Hàn Lâm Viễn kéo cô lên khỏi mặt nước, vội lấy chiếc khăn tắm lớn bao quanh ngừoi cô, rồi mới bế cô nhanh chóng trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường lớn duy nhất.
Cơ thể anh áp sát vào ngừoi Chu Tịnh Kỳ , cô có thể nghe thấy nhịp tim đập rõ ràng trong lồng ngực anh, cùng nhiệt độ nóng bỏng trên da anh.
Anh cúi xuống dán đôi môi mỏng lên làn môi nóng rực của cô, mơn trớn trêu đùa, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, Hàn Lâm Viễn làm gợi lên trong cô từng đợt sóng tình mãnh liệt.
Lần đầu thân mật gặp phải chút trúc trắc, nhưng sau đó anh càng làm càng thành thục, làm cô chỉ có thể trầm luân.
''Tắt đèn đi được không''-giọng Chu Tịnh Kỳ mềm mại yêu cầu
Hàn Lâm Viễn không dừng động tác, tiếp tục hôn lên từng tấc da trên chiếc cổ thon thả, cao ngạo của cô, tay với tắt đi chiếc đèn duy nhất, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng mơ hồ hắt qua kẽ hở nhỏ của rèm cửa sổ.
Hơn hai tiếng sau căn phòng mới yên tĩnh trở lại, Chu Tịnh Kỳ cả ngừoi rã rời, ôm chặt gối chìm vào giấc ngủ.
Hàn Lâm Viễn ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô thật lâu, đem tình yêu trong mắt đặt cả lên trên ngừoi phụ nữ này.
Người con gái mà bao nhiêu năm anh khao khát, đêm ngủ trong giấc mơ cũng chỉ toàn hình bóng của cô. Ngừoi con gái khiến anh sót xa, muốn được ôm ấp, nâng niu, chở che. Ngừoi con gái ấy, hôm nay đã danh chính ngôn thuận trở thành ngừoi phụ nữ của anh. Còn anh, cũng đã có danh phận mà anh hằng mơ ước, anh đã trở thành vợ chồng hợp pháp với cô.