Mùa đông ở thành phố A thật khắc nghiệt, mới bước vào đầu đông, nhiệt độ đã bất ngờ giảm sâu, buổi sáng thức dậy sớm thật gian nan.
Vậy mà Hàn Lâm Viễn vẫn có thể dậy sớm, sau khi chạy bộ vài km, tiện đường về sẽ mua bữa sáng cho Chu Tịnh Kỳ.
Hai người giờ không còn cố kỵ gì, Hàn Lâm Viễn gần như đã ở hẳn trong phòng ký túc của Chu Tịnh Kỳ.
Khi Chu Tịnh Kỳ vẫn đang cuộn tròn trong chăn ấp áp thì Hàn Lâm Viễn đã tập thể dục về. Anh bày đồ ăn sáng lên bàn rồi mới gọi Chu Tịnh Kỳ dậy.
Như mọi buổi sáng bình thường, Chu Tịnh Kỳ dụi dụi trong lòng anh một lúc rồi mới chịu tỉnh dậy.
Trong phòng làm việc của Hàn Lâm Viễn, đợi trợ lý báo cáo công việc xong, Hàn Lâm Viễn hỏi đến tình hình điều tra chuyện của Chu Tịnh Kỳ
''Điều tra đến đâu rồi''
''Đã có chút manh mối rồi, có lẽ sẽ sớm tìm ra được thôi ạ''
''Đẩy nhanh tốc độ lên.''
''Vâng''
Hàn Lâm Viễn nghĩ tới dự định của mình sắp tới, phân phó trợ lý chuẩn bị đầy đủ.
Sắp tới ngày sinh nhật của Chu Tịnh Kỳ, Hàn Lâm Viễn vừa bận rộn công việc của bệnh viện, lại bận điều hành bên phía tập đoàn Hàn thị, buổi tối thường hay về muộn.
Hàn Lâm Viễn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay như múa trên bàn phím. Chu Tịnh Kỳ tích cực đứng sau lưng, xoa bóp vai gáy cho anh.
Hàn Lâm Viễn nhấn gửi đi quyết định cuối cùng, nắm lấy bàn tay Chu Tịnh Kỳ đang chăm chỉ đấm bóm, xoay ghế kéo cô ngồi lên đùi
''Anh giới thiệu khu dã ngoại cho đám bạn anh, bọn họ có vẻ hứng thú lắm. Bọn họ muốn hôm sinh nhật em sẽ tới đó cùng cắm trại, tổ chức tiệc.''
Chu Tịnh Kỳ sợ hãi:'' Không phải họ đặc biệt chọn hôm đó vì muốn tổ chức sinh nhật cho em đấy chứ? Chúng ta chọn hôm khác đi.''
''Họ muốn tổ chức dã ngoại, lại tình cờ biết gần đến ngày sinh nhật em, nên thuận tiện tổ chức cũng một ngày thôi mà, đừng ngại nhé. Em đều đã từng gặp bọn họ rồi mà.''
''Nhưng dù sao đó cũng là sinh nhật em, rầm rộ vậy xấu hổ lắm.''
''Năm nay là lần đầu tiên anh có thể đường hoàng cùng em tổ chức sinh nhật, chứ không phải viện lý do để ăn cùng em bữa cơm nữa. Hai món quà lần trước anh cũng vẫn giữ kìa. Lần đó em còn gửi chuyển phát chứ không muốn trực tiếp gặp mặt anh. Em làm anh tổn thương lắm đó.''
Chu Tịnh Kỳ đuối lý, không còn biết phản bác thế nào.
''Anh là bạn trai em, không tổ chức cho em được một buổi sinh nhật hẳn hoi, người khác cũng sẽ cười nhạo anh, nói anh không đối tốt với bạn gái.''
Chi Tịnh Kỳ sau đó chỉ biết gật đầu theo ý anh, để tuỳ anh sắp xếp..
''Vậy em cũng phải chuẩn bị quần áo khác, không thể cứ ăn mặc đơn giản như vậy, thế thì không coi trọng mặt mũi của anh.''
''Em chỉ cần như hiện tại cũng đủ làm anh nở mày nở mặt rồi, không cần thay đổi gì cả.''
''Nhưng cũng không thể suốt ngày mặc quần jean áo phông đi cùng anh tới những nơi sang trọng được, sẽ làm xấu mặt anh.''
''Em đừng nghĩ như vậy, anh lúc nào cũng hãnh diện về em, không phải vì những thứ hào nhoáng bên ngoài.''
Chu Tịnh Kỳ ôm lấy cổ Hàn Lân Viễn, bàn tay xoa nhẹ tóc gáy anh:'' Em cũng chỉ muốn mình xinh đẹp hơn để khi đứng cùng anh không bị quá tự ti thôi mà''
Nhìn dáng vẻ tủi thân, đầu cúi gằm xuống như cún con, Hàn Lâm Viễn dịu dàng nhìn cô
'' Anh chỉ muốn nói, không có bất kỳ lý do nào khiến em phải làm những việc mà em không thích. Dù em giản dị hay lộng lẫy anh đều thích, đều kiêu hãnh vì có em làm bạn gái anh. Nếu em muốn sắm thêm quần áo thì anh sẽ đưa em đi.''
''Em biết rồi, nhưng đồ bác gái mua cho em lần trước em còn chưa mặc được mấy cái. Váy vóc em chưa mặc cái nào. Hôm ấy em chọn một cái để mặc là được.''
''Để anh chọn giúp em.''
''Vâng''