Không khí gia đình đầm ấm làm Chu Tịnh Kỳ dần thả lỏng, cử chỉ lời nói cùng tự nhiên hơn.
Hàn Lâm Viễn nói muốn đưa Chu Tịnh Kỳ về. Mẹ Hàn tiếc nuối
''Lần này hai bác không ở trong nước lâu được, còn lâu mới được gặp lại con. Hôm nay là chủ nhật mà, hai đứa ở lại, tối nay ở lại đây, sáng mai rồi về thẳng bệnh viện.''
Ba mẹ Hàn rất nhiệt tình với Chu Tịnh Kỳ, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cô lại được trải qua cảm giác gia đình này. Cô cũng không muốn tạm biệt mẹ Hàn sớm
''Được ạ''
Hàn Lâm Viễn cũng không ngờ cô lại đồng ý ở lại, đương nhiên tâm trạng anh vui lắm.
Mẹ Hàn cao hứng:" Tốt quá, nghỉ ngơi chút, chút nữa con đi dạo phố với bác nhé.''
Mẹ Hàn lườm Hàn Lâm Viễn, nhìn con bé giản dị như vậy, con trai bà bình thường không biết ga lăng mua đồ cho con bé à.
Hàn Lâm Viễn nhìn bà vô tội, đâu phải là anh không muốn mua cho cô chứ, Chu Tịnh Kỳ không muốn anh tốn kém, không chịu để anh mua đồ. Sau đó Hàn Lâm Viễn liền tự chọn một ít đồ mua về, nhưng Chu Tịnh Kỳ lại nhìn anh với anh mắt dò xét mắt thẩm mỹ của anh. Vậy nên chỗ đồ anh mua vẫn chưa từng xé mác, treo ở căn hộ của anh.
Hàn Lâm Viễn kéo mẹ Hàn ra một góc, đưa cho bà một cái thẻ, mẹ Hàn thích thú liếc anh
''Sao nào, tính hối lộ mẹ làm cái gì?''
''Con có cần phải hối lộ mẹ à. Chiều nay đi dạo phố, mẹ chọn cho Tịnh Kỳ ít đồ giúp con. Cô ấy bình thương luôn tiết kiệm, chẳng có mấy bộ đồ.''
''Sao con không tự đi mà mua, mẹ mua đồ cho con dâu còn cần tiền của con à.''
Hàn Lâm Viễn cười khổ:" Có phải con chưa mua đâu, nhưng đồ con mua cô ấy không dám mặc, bảo mắt nhìn của con độc lạ.''
Mẹ Hàn cười như được mùa:'' Mẹ biết ngay mà, bố con nhà anh đều chẳng ra làm sao.''
''Mẹ, mắt nhìn của bố con con vẫn rất tốt mà, chẳng phải mắt nhìn tốt mới tìm thấy mẹ và Tịnh Kỳ sao. Mẹ cầm lấy đi mà.''
Mẹ Hàn lườm anh:'' Chẳng qua mẹ thích Tịnh Kỳ nên mới giúp thôi, chứ dựa vào anh còn lâu mới hối lộ được mẹ.''
''Là nhờ mẹ giúp, không phải hối lộ.''
Hàn Lâm Viễn nịnh nọt mẹ Hàn, hai người cùng đi vào nhà.
Chu Tịnh Kỳ cuối cùng cũng thấy Hàn Lâm Viễn, anh đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Hàn Lâm Viễn nhận lấy miếng hoa quả Chu Tịnh Kỳ đưa cho:''Anh còn một vài công việc cần xử lý, em đi với mẹ nhé, xong việc anh sẽ tới đón hai người.''
Sự thân thiết mẹ Hàn mang lại làm Chu Tịnh Kỳ không hề thấy áp lực gì khi ở riêng với bà
''Anh cứ bận việc đi, em với mẹ có thể tự đi được.''
Mẹ Hàn đã thay đồ xong, xuống kéo Chu Tịnh Kỳ đi ra ngoài:''Con để nó chơi một mình đi, chúng ta đi dạo thôi.''
Chu Tịnh Kỳ chỉ nghĩ mẹ Hàn sẽ đưa cô đi dạo phố, uống cafe gì đó thôi. Nào ngờ sau đó mẹ Hàn đưa cô đi tới trung tâm thương mại, ép cô thử hết bộ này đến bộ khác. Chu Tịnh Kỳ từ chối thì bà thậm chí còn lấy nhiều gấp mấy lần.
Sau đó Chu Tịnh Kỳ quyết định chỉ chọn một cái, nhưng mẹ Hàn lại thấy như vậy quá ít, liền tự ý chọn thêm cho cô rất nhiều. Bảo tiêu trên người treo kín túi đồ hai bên cánh tay. Sắp không còn chỗ để treo thêm cái túi nào nữa.
Đến một cửa hàng giày, mẹ Hàn kéo cô vào chọn lựa. Chu Tịnh Kỳ đã thấm mệt, cảm thấy thể lực của mình còn không bằng mẹ Hàn
''Con chưa từng đi giày cao gót, không đi được đâu ạ. Bác đừng mua nữa.''
Nhưng mẹ Hàn không nghe, bảo nhân viên gói hết mấy đôi bà vừa chọn vào
''Sau này con sẽ cần dùng đến nhiều, không thể không có được. Giày cao gót con cũng nên tập đi thôi.''
Hậu quả là một buổi chiều, số đồ mẹ Hàn mua cho Chu Tịnh Kỳ một người không thể cầm hết, phải để nhân viên gửi tới tận nhà.