Tối thứ sáu tan làm, Hàn Lâm Viễn đợi Chu Tịnh Kỳ ở bãi đỗ xe.
Chu Tịnh Kỳ rón rén nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai chú ý đến bên này mới chạy tới mở cửa xe bước lên
''Sao em cứ phải làm như đi vụng trộm vậy chứ. Đến khi nào chúng ta mới có thể công khai đây.''
Chu Tịnh Kỳ thản nhiên kéo dây an toàn cài vào, nhàn nhạt nói:''Em không muốn mọi người nghĩ rằng em vào được đây là do đi cửa sau với anh. Vơi cả, chúng ta có gì để công khai vậy?''
Tới bây giờ anh vẫn chưa chính thức hỏi cô có đồng ý làm bạn gái anh không, nghĩ tới Chu Tịnh Kỳ lại có chút giận dỗi.
Thế nhưng Hàn Lâm Viễn vẫn không nhận ra vấn đề, cười đểu giả:'' Em có thể phản bác lại mà. Nếu em đi cửa sau thật, vậy qua cửa em trở thành bà chủ của bệnh viện này luôn chứ đâu phải chỉ là một nhân viên thực tập.''
''Xì''- Chu Tịnh Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không thèm trả lời anh nữa.
Đến siêu thị, Hàn Lâm Viễn một tay đẩy xe hàng, một tay nắm lấy tay của Chu Tịnh Kỳ, Chu Tịnh Kỳ phát hiện ra, không ngờ Hàn Lâm Viễn cũng là một ngừoi sến sẩm.
Mua một vài đồ cần mang theo khi đi dã ngoại, Hàn Lâm Viễn đẩy xe qua khu đồ ăn vặt, Hàn Lâm Viễn nhớ rằng chưa bao giờ thấy Chu Tịnh Kỳ ăn những thứ này, là cô không thích ăn vặt hay do điều kiện không cho phép cô lãng phí.
Hàn Lâm Viễn kéo Chu Tịnh Kỳ tới một kệ hàng:'' Lấy chút đồ ăn vặt nhé, em muốn loại nào.''
Chu Tịnh Kỳ nghĩ Hàn Lâm Viễn muốn ăn, nên cũng muốn cô chọn loại cô thích. Chu Tịnh Kỳ bỏ vài loại vào trong giỏ hàng. Rồi chờ Hàn Lâm Viễn chọn, nhưng thấy cô chọn xong, anh không lấy gì nữa mà đi tiếp.
Bấy giờ Chu Tịnh Kỳ mới biết, anh chỉ muốn mua đồ ăn vặt cho cô.
Suốt dọc đường, Hàn Lâm Viễn chưa hề buông tay cô. Hàn Lâm Viễn nhìn thấy một kệ hàng bày dép đi trong nhà, anh liền dắt Chu Tịnh Kỳ qua.
Hàn Lâm Viễn cầm lên một đôi dép đi trong nhà màu hồng dễ thương lên trước mắt cô
''Thích đôi này không?''
Chu Tịnh Kỳ thắc mắc:'' Đi dã ngoại đâu cần mang theo dép đi trong nhà.''
''Để ở nhà anh, lần sau em tới còn có dép để đi.''
Trong nhà của Hàn Lâm Viễn đậm phong cách đàn ông, hiển nhiên không hề có chút dấu hiệu nào của ngừoi khác phái. Đôi dép màu hồng này có lẽ là thứ duy nhất lạc lõng trong tổng thể đó.
Thấy Chu Tịnh Kỳ cứ cừoi mãi, Hàn Lâm Viễn búng nhẹ vào trán cô:''Cừoi ngốc gì vậy.''
''Nhận ra anh rất chu đáo cẩn thận.'' Chu Tịnh Kỳ thật thà nói
''Anh còn có thể chu đáo hơn thế nữa cơ.''
''Chu đáo hơn như thế nào.''
Hàn Lâm Viễn liếc cô:''Đàn ông tốt làm nhiều nói ít. Đợi đến lúc anh chu đáo với em, em sẽ biết ngay thôi.''
Chu Tịnh Kỳ không buông tha anh:''Anh lấy một ví dụ thôi, em tò mò mà.''
Hàn Lâm Viễn rất thích dáng vẻ làm nũng của cô, có lẽ chính cô cũng không biết, vì có anh, cô đã sống đúng với độ tuổi của mình.
''Tò mò vậy sao.''
Chu Tịnh Kỳ gật đầu cái rụp làm Hàn Lâm Viễn buồn cười.
Hàn Lâm Viễn kéo tay chu Tịnh Kỳ đi về một giá hàng khác:" Ví dụ như em sắp đến kỳ sinh lý rồi đúng không, anh mua sẵn vài loại để trong nhà, đề phòng lúc em chưa kịp chuẩn bị.''
Nói rồi Hàn Lâm Viễn chọn vài loại, không có chút đỏ mặt ngại ngùng nào, hỏi cô có dùng loại này loại kia không.
Ngừoi xấu hổ lại là Chu Tịnh Kỳ: '' Sao anh lại biết ngày em đến kỳ, em chưa từng nói với anh mà.''
Hàn Lâm Viễn nói như thể đương nhiên:'' Anh có khả năng quan sát mà, nếu quan tâm em thì sẽ nhận ra những ngày nào cơ thể em khó chịu, sắc mặt nhợt nhạt. Anh đã nhìn em chăm chú gần bốn năm nay, đến chuyện này còn không nhận ra thì không xứng yêu em.''