Hàn Lâm Viễn tự thấy bản thân cũng là ngừoi quân tử, sẽ không đi chia rẽ hạnh phúc của người khác. Vậy nên sau đó anh cũng không cố ý làm phiền cô nữa.
Đầu năm mới, danh sách đánh giá nghiệp vụ được đưa lên. Hàn Lâm Viễn kĩ càng xem xét từng năng lực của các cá nhân.
Trợ lý vẫn luôn lưu ý đặc biệt tới Chu Tịnh Kỳ, liền báo cáo với Hàn Lâm Viễn
''Cô Tịnh Kỳ nhận được đánh giá xuất sắc, được thăng cấp lên làm nhân viên thực tập, cũng đã được cung cấp phòng ký túc xá.''
Trợ lý thầm biểu dương sự nhanh trí của mình, anh ta vốn đã sắp xếp một căn phòng ký túc sát vách với phòng của Hàn Lâm Viễn.
Hàn Lâm Viễn xem xong một lượt, không biểu cảm gì
''Cứ theo vậy mà làm. Còn chuyện gì nữa không.''
''Chủ tịch và phu nhân hôm nay đã về nước, trong lúc anh họp đã gọi tới, muốn anh tối nay về nhà ăn cơm.''
''Ừm, ra ngoài đi.''
Chu Tịnh Kỳ nhận được thông báo đã được trở thành nhân viên thực tập của bệnh viện thì vui sướng vô cùng. Cô đem tin vui này về báo cho các bạn cùng phòng, mấy cô liền quyết định phải liên hoan một bữa thật lớn chúc mừng sự kiện quan trọng này.
''Kỳ Kỳ của chúng ta giỏi quá, còn chưa hết năm ba đã được trở thành nhân viên thực tập của bệnh viện nổi tiếng nhất khu vực. Tương lai cũng sẽ là một bác sĩ giỏi. Tự hào quá đi.''
''Cậu được sắp xếp ký túc xá ở bệnh viện rồi hả, vậy là từ giờ cậu không ở cùng chúng tớ nữa à. Kỳ Kỳ, tớ không lỡ xa cậu đâu.''
Mỹ Mỹ sụt sịt thương tâm. Chu Tịnh Kỳ phải an ủi cô :''Tớ vẫn ở lại ký túc xá của bọn mình mà, ký túc xá ở bệnh viện chỉ để nghỉ ngơi những hôm xong việc muộn thôi. Đợi đến khi ra trường rồi tớ mới chuyển hẳn sang bên đó.''
Mỹ Mỹ: ''Cậu hứa rồi đó nhé, không được nuốt lời đâu đó.''
Chu Tịnh Kỳ: ''Mình đã lừa các cậu bao giờ đâu chứ.''
Sau ngày đó, thỉnh thoảng Chu Tịnh Kỳ cũng sẽ ngủ lại ký túc xá của bệnh viện.
Hàn Lâm Viễn như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô. Chu Tịnh Kỳ không gặp anh lần nào nữa, vẫn nghe thấy tin tức anh ở bệnh viện thực hiện nhiều ca phẫu thuật, nhưng chưa từng chạm mặt cô.
Chu Tịnh Kỳ cảm thấy cuộc sống có gì đó thiếu xót, nhưng lại không nghĩ ra là thiếu cái gì cả.
Hàn Lâm Viễn vừa cởi áo khoác treo lên móc thì trợ lý đi vào báo cáo công việc.
''Cô ấy dạo này sao rồi.''-Hàn Lâm Viễn nhàn nhạt hỏi
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng trợ lý hiển nhiên hiểu được
''Đã có quyết định điều chuyển của cô Tịnh Kỳ, nhưng cô ấy vẫn muốn làm việc tiếp ở khu dưỡng lão. Cô ấy nói công việc hiện tại rất ý nghĩa.''
Hàn Lâm Viễn không vui:'' Nông nổi như vậy, chuyên ngành của mình là gì không rõ sao, nếu cứ ở mãi khu đó thì sao tương lai có thể phát triển được. Thực hiện điều chuyển luôn đi, nếu cô ấy vẫn không đồng ý thì cưỡng chế thực hiện.''
''Vâng, tôi đi làm ngay''
Hàn Lâm Viễn biết cô muốn làm tốt công việc của mình, nhưng vẫn chưa suy nghĩ chín chắn về tương lai. Cô đặt nhiều tình cảm quá vào công việc, sau này rất dễ trở thành điểm yếu lật đổ sự nghiệp của cô.
Chu Tịnh Kỳ một lần nữa được gọi lên văn phòng của bác sĩ phụ trách.
''Lệnh điều chuyển của em đã truyền xuống rồi, em cần chuyển khoa làm việc thôi. Anh biết em có tình cảm sâu đậm với khu này. Nhưng ở đây không giúp ích cho tương lai của em được. Cấp trên cũng là lo nghĩ cho em thôi. Không phải bắt em phải từ bỏ hoàn toàn khu này. Đây là khu đặc biệt mà giám đốc Hàn chú trọng, vậy nên sau này bất cứ khi nào em muốn quay về đây hỗ trợ đều được.''
Bác sĩ phụ trách đã phân tích cho Chu Tịnh Kỳ đẩy đủ lợi ích mà cô sẽ đạt được, lại khuyên nhủ cô nên nghe theo sự sắp xếp của bệnh viện, cuối cùng Chu Tịnh Kỳ cũng nghe theo.