Qua sinh nhật của Chu Tịnh Kỳ, thời gian tới tết Âm lịch không còn xa nữa, giờ ăn cơm trưa coa đồng nghiệp hỏi cô
''Kỳ Kỳ, em đăng kí trực suốt mấy ngày tết, không định về quê à.''
''Em không ạ''
Chu Tịnh Kỳ không nhắc tới nguyên nhân, đồng nghiệp kia cũng không cố hỏi nguyên nhân.
''Tết ở bệnh viện chúng ta cũng rất vui. Năm nay chị cũng ở lại trực đêm giao thừa. Chúng ta cùng nhau chuẩn bị''
''Được''
Chu Tịnh Kỳ không để ý thấy ngay gần đó, trợ lý của Hàn Lâm Viễn đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
Bình thường danh sách trực chỉ cần bác sĩ phụ trách duyệt, trợ lý với giám đốc cũng không xem đến tận chuyện đó, trợ lý thấy nay ăn ở nhà ăn đúng là đúng đắn, nếu không sẽ lại bỏ sót chuyện này rồi.
Trợ lý báo lại chuyện này cho Hàn Lâm Viễn biết, anh chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Hàn Lâm Viễn lại nhớ đến ngày tháng tám cô trở về thành phố B. Vậy mà ngày lễ quan trọng như tết âm lại không về.
Ngày nghỉ tết tới, các bạn lại tất bật chuẩn bị đồ đạc, háo hức về quê cùng gia đình. Vẫn chỉ còn lại một mình Chu Tịnh Kỳ.
''Kỳ Kỳ, đừng làm việc quá sức nhé, cũng phải nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ đấy.''-Mỹ Mỹ quan tâm cô. Hai người bạn còn lại cũng gật đầu đồng tình.
Ở chung phòng ký túc xá hơn một năm, Chu Tịnh Kỳ chưa bao giờ nhắc tới gia đình mình, các cô cũng hiểu có lẽ Chu Tịnh Kỳ có chuyện gì đó với gia đình, vậy nên không ai nhắc đến cả.
Dù tết đến Chu Tịnh Kỳ không về nhà, mấy cô bạn cũng không thắc mắc gì cả.
''Bọn tớ về đây, khi nào lên sẽ mang đặc sản lên cho cậu.''
''Đi đi. Mình cũng tới bệnh viện bây giờ đây.''
***
''Kỳ Kỳ, em mang giúp chị mấy đồ đó ra khuôn viên nhé.''
''Được''
''Nhanh quá, lại một năm nữa tới rồi.''
Mọi người như thường lệ, những bệnh nhân phải ở lại viện cùng nhân viên trực ngày tết cùng chuẩn bị bữa cơm tất niên rồi chờ đón giao thừa.
''Giám đốc Hàn.''
Mọi người thấy Hàn Lâm Viễn tới thì quay qua chào.
''Mọi người cứ tự nhiên.''
''Năm nào cũng nhờ có giám đốc Hằn bệnh viện mới được đón tết vui vẻ như vậy.''
Hàn Lâm Viễn vẫn luôn để ý tới hướng của Chu Tịnh Kỳ, cô gái vô lương tâm đó vẫn đang bận cười nói chuẩn bị chén đĩa với ngừoi bên cạnh.
Hàn Lâm Viễn thở dài, ánh mắt vẫn đầy vẻ cưng chiều. Anh đi tới gần cạnh cô
''Cần giúp đỡ gì không?''
Chu Tịnh Kỳ giật mình:''Không cần phiền giám đốc Hàn, bọn em gần xong hết rồi.''
''Ừm''
Hàn Lâm Viễn vẫn không di chuyển, đứng đó nhìn mọi người chuẩn bị. Mọi người cũng lần lượt ngồi xuống bàn ăn, Hàn Lâm Viễn vẫn như cũ, đứng gần chô Chu Tịnh Kỳ, khi cô ngồi xuống sẽ thản nhiên đi tới chiếc ghế cạnh cô ngồi xuống.
Đã từng ăn cơm riêng với nhau vài lần, Chu Tịnh Kỳ không câu lệ nữa. Vui vẻ ăn uống và tán chuyện với mọi người xung quanh.
Hàn Lâm Viễn thấy cô vui vẻ thì tâm trạng cũng tốt lên. Anh mở điện thoại ra gửi bao lì xì vào nhóm nhân viên.
Mọi người cùng nhau mở phong bao, cùng reo lên vui sướng. Cùng lên tiếng cảm ơn Hàn Thiên Viễn.
Chu Tịnh Kỳ cũng mở lì xì. Nhìn thấy số tiền nhận được, cô kinh ngạc lén nhìn sang anh, lại thấy anh vẫn đang nhìn cô chăm chú. Chu Tịnh Kỳ giật mình thu lại ánh mắt.
Lần thứ hai cùng cô đón giao thừa, năm nay đã thân thiết hơn năm ngoái. Hi vọng những năm sau này, anh sẽ luôn là người ở bên cạnh cô trải qua giây phút đặc biệt này. Dĩ nhiên là càng mong sự thân thiết giữa hai người sẽ nâng câp lên một nấc tình cảm khác.