Chu Tịnh Kỳ bị đánh thức bởi tiếng ông bên ngoài, mở mắt ra mới phát hiện cô đã ngủ quên trên xe của anh.
Ghế cô ngồi đã được điều chỉnh hơi ngửa ra sau, trên người còn đang đắp một cái chăn mỏng. Ở ghế lái bên kia, người đàn ông cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không nhìn ra anh là đang ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Tịnh Kỳ ngồi dậy, muốn nhẹ nhàng chạy đi trước khi anh tỉnh dậy. Lại nhìn cái chăn mỏng đang đắp trên ngừoi, phân vân không biết có nên đắp sang cho anh không.
Hàn Lâm Viễn cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, hàng mi khẽ lay động rồi đôi mắt đen sâu hun hút của anh mở ra, nhìn thẳng vào cô.
Chu Tịnh Kỳ bối rối, ho khan một tiếng
''Thật ngại quá, em ngủ quên mất, hại anh phải ở trên xe chờ một đêm. Em giờ đi làm việc ngay đây. Cảm ơn anh.''
Hàn Lâm Viễn không trả lời, vẫn nhìn cô chăm chú. Chu Tịnh Kỳ không làm ra vẻ tự nhiên được nữa
''Vậy, tạm biệt''
Hàn Lâm Viễn lại thở dài một tiếng :''Em đi làm việc đi.''
Chu Tịnh Kỳ như nhận được lệnh ân xá, co chân chạy nhanh hết mức có thể ra khỏi bãi đỗ xe.
Qua hôm đó thì Chu Tịnh Kỳ cũng không thường xuyên gặp Hàn Lâm Viễn ở bệnh viện, mọi chuyện vẫn như bình thường giống trước đây.
Tháng tám gần hết, sắp đến ngày khai giảng năm học mới. Bạn cùng phòng lại sắp về lại trường học, Chu Tịnh Kỳ vui vẻ hẳn, cô sẽ không phải cô đơn trong căn phòng ký túc nữa.
Ngày 30/8, khung tin nhắn của Hàn Lâm Viễn dày đặc tin nhắn chúc mừng sinh nhật. Đám bạn bè hẹn anh buổi tối tụ tập mở tiệc. Hàn Lâm Viễn không có ý định sẽ tham gia náo nhiệt, chỉ nhắn lại một tin trong nhóm
[Hôm khác gặp]
Cả nhóm không truy hỏi anh nguyên nhân đến cùng, chỉ hứa hẹn hôm khác phải gặp nhau, sau đó lại chúc anh thêm vài câu rồi thôi.
Buổi chiều gần đến giờ tan ca, Hàn Lâm Viễn lái xe tới đỗ ở con đường gần với cổng bệnh viện, nếu Chu Tịnh Kỳ muôn về trường thì bắt buộc phải đi qua con đường này.
Chờ qua giờ tan tầm một lúc, quả nhiên thấy bóng dáng cô lầm lũi đi tới, đầu lúc nào cũng cúi gầm xuống. Hàn Lâm Viễn mở cửa xe bước xuống, đứng chắn trước đường phía trước cô.
Cô gái này bình thường luôn niềm nở, nhiệt tình với mọi người, giống như một cô gái luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng khi chỉ còn một mình, cô lại làm anh nhìn thấy trạng thái mỏng manh, đầy tâm sự.
Chu Tịnh Kỳ đi gần tới nơi mới nhận ra bóng người cao lớn ở phía trước. Cô chịu thiệt đi tránh sang một bên khác, không có ý định nhìn lên ngừoi đối diện.
Hàn Lâm Viễn luôn bó tay trước một Chu Tịnh Kỳ như thế này
''Chu Tịnh Kỳ.''
Nghe thấy giọng nói quen quen gọi tên mình, Chu Tịnh Kỳ mới ngước mắt lên nhìn, rồi kinh ngạc
''Giám đốc Hàn, sao anh lại ở đây.''
''Đi đường có thể chú ý hơn không hả, tâm trí đặt đi đâu vậy.''
Chu Tịnh Kỳ đột nhiên bị mắng, cảm thấy thật oan ức.
''Em có thể đổi cách gọi khác được không, gọi vậy không thấy mệt à.'' Hàn Lâm Viễn chẳng mấy vui vẻ.
''Mọi người vẫn luôn gọi như vậy mà, anh là cấp trên của em, em vẫn nên gọi như vậy.''
Hàn Lâm Viễn không làm khó cô chuyện xưng hô nữa
''Tối nay em có rảnh không.''
''Giám đốc có việc gì phân phó ạ''
''Đúng là có một việc cần đến em.'' Hàn Lâm Viễn nghiêm túc nói
''Việc gì vậy ạ?''
''Đi ăn tối với tôi.''
''Hả?'' Chu Tịnh Kỳ sửng sốt, không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này
''Sao, ăn một bữa cơm với tôi được không?''
Chu Tịnh Kỳ đã hiểu ý của anh :''Em có thể từ chối không''
''Không thể.''
Chu Tịnh Kỳ đang ảo não thì lại nghe anh nói
''Hôm nay là sinh nhật tôi, em có thể cùng tôi ăn bữa cơm không.''