Hôm sau là cuối tuần, Chu Tịnh Kỳ không có thói quen ngủ nướng, ba cô bạn cùng phòng vẫn đang ây giấc, Chu Tịnh Kỳ rón rén vệ sinh cá nhân xong thì tới viện.
Chu Tịnh Kỳ đã quen với công việc của khu dưỡng lão, thành thạo chuẩn bị đồ dùng mang tới khu phòng bệnh. Các ông bà ở đây nhìn thấy cô thì vô cùng nhiệt tình gọi Kỳ Kỳ.
Hàn Lâm Viễn hiếm khi có hôm rảnh rỗi, không có ca phẫu thuật nào, anh lại đi qua khu dưỡng lão xem xét tình hình.
Bác sĩ phụ trách chính của khu dưỡng lão báo cáo một lượt cho Hàn Lâm Viễn
Hàn Lâm Viễn xem qua hồ sơ một lượt, mặt lãnh đạm nhưng ánh mắt tỏ ra rất hài lòng.
Xem xét một lượt xong Hàn Lâm Viễn đứng dậy đi một lượt kiềm tra thực tế.
Bác sĩ phụ trách cũng đi theo sau anh, trình bày hiện trạng của một vài bệnh nhân.
Đi tới lầu hai, tiếng cười giòn giã truyền tới từ phòng sinh hoạt chung truyền tới. Bác sĩ phụ trách hồ hởi khen ngợi
''Lứa tình nguyện viên này khá lắm, ai cũng rất nhiệt tình với công việc, đáng tiếc là chỉ được có mấy người. Có một cô bé rất nổi bật, kiến thức lẫn thực hành đều rất tốt, mới chỉ năm nhất nhưng làm được rất nhiều việc, lại được lòng những ông bà bệnh nhân ở đây.''
Rồi bác sĩ phụ trách lại hướng đến phòng sinh hoạt chung ra hiệu :''Hẳn là cô bé đó đang dỗ vui mấy ông bà bên đó. Từ ngày có cô bé ấy, phòng bệnh cũng không còn quá ảm đạm nữa.''
Với những người làm việc nghiêm túc, lại bỏ tâm huyết vào công việc như vậy, Hàn Lâm Viễn luôn đánh giá cao.
''Có thể xem xét sau xét duyệt lên thực tập sinh.''
''Vâng, Hàn tổng.''
Hàn Lâm Viễn và bác sĩ phụ trách không có ý định tới làm phiền mọi người trong phòng sinh hoạt, nhưng Hàn Lâm Viễn lại muốn đi ngang qua nhìn trực tiếp tình hình.
Vậy nên Hàn Lâm Viễn chỉ định coi như ngẫu nhiên có công việc đi ngang qua. Lúc đi qua cửa anh đánh mắt vào phòng nhìn một cái. Ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên sau đó lại khôi phục bình thường ngay lập tức, không một ai phát hiện ra.
Bước chân vẫn vững vàng đều đều tiến về phía trước. Hàn Lâm Viễn ung dung kiểm tra xong khu dưỡng lão, quay về văn phòng của mình, đóng cửa lại.
Lúc này anh mới lộ ra chút gấp gáp, đi tới lục trong chồng tài liệu cao ngất trên bàn. Lật tới gần cuối mới tìm được tập tài liệu thông tin của những người mới tới bệnh viện tình nguyện, hôm trước thư ký có đưa nhưng anh vẫn chưa xem.
Tay lật đến tờ thông tin có dán ảnh của một người quen thuộc. Chu Tịnh Kỳ, người thành phố B. Hiện đang là sinh viên ngành Y đại học A. Sinh nhật là ngày hôm qua.
Hàn Lâm Viễn thấy thật đáng tiếc. Nếu như anh phát hiện ra sớm hơn một chút, có thể không để lỡ sinh nhật cô.
Hôm qua Hàn Lâm Viễn tới nhà họ Tô ăn cơm. Không khí vẫn như những năm trước. Mẹ Tô chuẩn bị một bàn thức ăn sắc hương đầy đủ, mọi người vẫn nói chuyện về cuộc sống, cũng nói chuyện về công việc. Nhưng trong ngày này, chưa năm nào có sự vui vẻ thực thụ. Thật ra ai cũng đang đè nén một chuyện đã qua ở trong lòng.
Nếu chưa gặp nhau, chẳng ai biết đến sự tồn tại của đối phương. Nhưng một khi đã gặp được một lần, sau đó lại vô thức mà lại gặp nhau vô số lần nữa.
Hàn Lâm Viễn lái chiếc Rolls Royce trắng quen thuộc phóng ra khỏi cổng bệnh viện. Lúc đi gần tới trạm xe bus thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước trạm đợi xe bus.
Hàn Lâm Viễn muốn tạt vào hỏi cô có thể để anh đưa về không thì lại nhớ ra, anh và cô không thân thiết đến mức ấy. Vậy là anh cứ vậy phóng qua, mắt vẫn không ngừng liếc qua gương chiếu hậu. Sau đó thấy cô lên chiếc xe bus ngay sau đó.
Chiếc xe đắt tiền phóng ngang qua thu hút ánh mắt của mọi người. Chu Tịnh Kỳ tặc lưỡi, bản thân khó có thể đạt tới đẳng cấp đó, nhưng cũng sẽ cố gắng để cuộc sống sau này của cô có thể tốt đẹp lên.