Đồ đạc của Chu Tịnh Kỳ không nhiều, cô chỉ thu xếp một chút là đã xếp xong hết đồ đạc của mình.
Lâm Lâm ngồi trên ghế xoay của mình, quay qua nhìn mọi người :''Chúng ta trao đổi số điện thoại đi.''
Chu Tịnh Kỳ đang cầm giẻ lau dọn bàn học, quay ra cười nhẹ :''Mình không có điện thoại, nếu cần nói gì, đến lúc về phòng gặp mặt rồi nói cũng được.''
An An kinh ngạc :''Sao cậu có thế sống mà không nghịch điện thoại được vậy. Bây giờ điện thoại thông minh phổ biến như vậy, cần thông báo gì đều thông báo qua nhóm chat hết.''
Mỹ Mỹ cũng gật đầu :''Giờ chúng ta cần phải có điện thoại thật, mọi thông báo sẽ thông báo hết lên trong nhóm chat, giờ không ai thông báo qua loa nữa rồi.''
Chu Tịnh Kỳ cũng đã nghĩ đến vấn đề này, dù cô có túng thiếu thì cũng cần phải có một chiếc điện thoại, mua một chiếc giá rẻ xong, số tiền còn lại cô vẫn đủ sinh hoạt vài tháng. Trong lúc đó vẫn có thể đi làm thêm kiếm tiền được.
Số tiền mặt trong túi chỉ còn đủ ăn uống vài ngày. Chu Tịnh Kỳ cầm thẻ đi tìm cây ATM để tút tiền.
Cô đã mượn điện thoại Mỹ Mỹ để nghiên cứu giá cả một vài loại điện thoại, cũng đã nghĩ xong sẽ mua loại nào rồi, chỉ cần rút đủ số tiền đó thôi.
Sau khi cầm được tiền, Chu Tịnh Kỳ cất kỹ vào sâu trong túi vải. Sau đó mới lấy lại thẻ và hoá đơn.
Nhưng Chu Tịnh Kỳ chợt nhìn thấy số dư trong thẻ mình, Chu Tịnh Kỳ cẩn thận đếm từng chữ số từ hàng đơn vị, hàng chục,....
Sao trong thẻ của cô lại có nhiều tiền như vậy. Chu Tịnh Kỳ hốt hoảng tìm đường chạy tới ngân hàng.
Sau khi tra ra được ngày chuyển tiền là vào cuối tháng bảy, người gửi: Lục Trầm.
Tim Chu Tịnh Kỳ quặn lên từng cơn đau đớn, nước mắt nóng hổi dàn dụa khắp gương mặt.
Hoá ra cậu đã biết chuyện mình không còn bao nhiêu thời gian. Trước khi đi, Lục Trầm vẫn lo lắng cô không thể chi trả những khoản tiền khổng lồ khi đi học đại học.
Lục Trầm cho đến lúc ra đi vẫn luôn lo lắng, suy nghĩ cho cô, sợ con đường cô đi sẽ đầy tủi thân, vất vả, nhưng lại không còn có cậu ở bên đồng hành cùng cô.
Vậy nên cậu chỉ có thể giúp cô về mặt tài chính, giúp cô đỡ vất vả hơn để có nhiều thời gian dành cho việc học.
Chu Tịnh Kỳ nhớ rằng đã có lần Lục Trầm nói với cô :'' Mặc kệ mọi người có đối xử với cậu như thế nào, thì cậu vẫn phải đối tốt với bản thân, cậu nên có hướng mơ, nên hướng tới nơi bản thân tốt đẹp hơn. Cũng phải để bản thân trải qua những điều mà thanh xuân nên trải nghiệm, để sau này không còn gì nuối tiếc. Suốt ngày chỉ bận rộn nghĩ cách kiếm tiền, thanh xuân đã qua mất mà bản thân không hề hay biết.''
Cũng đã có lần Lục Trầm nói với cô một yêu cầu :''Tôi có thể thuê ngày cuối tuần của cậu không.''
Chu Tịnh Kỳ đồng ý sẽ cho cậu thuê ngày chủ nhật của mình. Cuối cùng Lục Trầm không hề yêu cầu cô làm gì hết, cả ngày chủ nhật đó Lục Trầm dẫn cô đi tới làng du lịch chơi hết một ngày.
Sau này Chu Tịnh Kỳ mới hiểu ra, Lục Trầm muốn cô có thời gian thư giãn, hưởng thụ cuộc sống nên mới nghĩ ra chuyện thuê thời gian của cô.
Lục Trầm đã làm cho cô quá nhiều thứ, chàng thanh niên toả sáng như nắng mai đó đã dành cho cô ánh sáng chói chang nhất, giúp cô có thêm sức mạnh vượt qua được giai đoạn khó khăn và khủng hoảng nhất.
Cậu thanh niên đó, mãi mãi chẳng thể chạy tới bên cạnh cô nữa rồi.