Lễ Tình Nhân của bác sĩ Giản và Tuỳ Diên.
Sau giờ cơm trưa, Giản Mặc Vân nói với Tuỳ Diên rằng anh đã chuẩn bị món quà lễ tình nhân cho cô.
Tuỳ Diên có hơi kinh ngạc bởi vì cô đã nhận được hoa tươi và chocolate rồi, còn có cả lắc tay lắc tay kim cương nữa, mà có thể nghe được chữ món quà cuối cùng từ miệng bác sĩ Giản thì đúng là một bất ngờ.
Hai người trở lại chung cư mới mua, tổng cộng có ba tầng, bên trong còn có thang máy, Tuỳ Diên ngồi trên ghê sô pha mềm mại còn Giản Mặc Vân đi pha trà, cô vẫn còn đang suy nghĩ món quà thần bí kia là cái gì, một lát sau thì cửa thang máy mở ra.
Ở giữa thang máy có đặt một cái hộp hình oval, xung quanh còn treo đầy những quả bóng bay màu trắng nữa.
Không đợi Tuỳ Diên lên tiếng thì chiếc hộp đã tự “bị” mở ra từ bên trong, chỉ thấy một con mèo cỡ mấy tháng lông ngắn có màu trắng, lộ ra cái đầu xù xù, sau đó thì hai móng vuốt nhỏ xíu lộ ra bên ngoài.
Tuỳ Diên nhìn thấy thì trừng to mắt, không thể tin được mà che miệng: “Trời ơi, Giản Mặc Vân anh……..”
Giản Mặc Vân đi ra khỏi phòng bếp, sau đó lập tức đi đến cửa thang máy rồi bế con mèo lên.
Tuỳ Diên gần như là chạy đến trước mặt bác sĩ Giản, sau đó lập tức tặng một nụ hôn thiệt to, rồi mạnh mẽ dứt khoát đoạt lấy mèo con trong lòng của anh.
Con mèo vẫn còn nhỏ, đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong khuỷ tay của cô.
Cảm giác thật sự của bộ lông xù làm Tuỳ Diên cảm động đến rơi lệ: “Ôi trời ơi, thật đẹp quá đi, quá đáng yêu rồi!”
Bác sĩ Giản nhìn hành động này của Tuỳ Diên thì cảm thấy buồn cười, cũng giơ tay sờ đầu cô, mái tóc mềm mại mượt mà làm anh cực kỳ vui vẻ.
Người đàn ông cười tủm tỉm hỏi cô gái nhỏ: “Có thích món quà này không?”
“Đương nhiên thích chứ! Em vẫn luôn muốn nuôi mèo, nhưng Hàm Hàm nhà anh có dị ứng với lông của động vật nhỏ nên mới không nuôi được, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện rồi! Có thể tạm thời nuôi ở nhà anh được không?”
“Có thể chứ, em thường xuyên đến xem nó là được rồi.”
Tuỳ Diên không phát hiện đây là kế hoạch nhỏ của Giản Mặc Vân mà vẫn đắm chìm trong việc cho mèo con uống sữa.
“A a a—- Giản Mặc Vân à, em thật sự rất yêu anh đó!”
“Em thích là được, chỉ cần em vui vẻ thì anh có làm người hốt phân cho nó anh cũng nguyện ý nữa.”
Bác sĩ Giản ôn nhu đừng có quyến rũ như thế được không!
Tuỳ Diên trầm mê trong việc cho mèo ăn vui vẻ đến bay tận trời.
“Bạn học Tuỳ chuẩn bị đặt tên gì cho con mèo đây?”
“……Hay là gọi là Cáp Lỗ đi? Có ý nghĩa của mùa xuân, mùa xuân là mùa vạn vật mới bắt đầu, vừa nhẹ nhàng vừa lãng mạn, còn tràn đầy sức sống nữa.”
Tựa như cảm giác anh đem lại cho cô vậy.
Tất nhiên Giản Mặc Vân hiểu ý của cô, cũng gật đầu nói: “Ừ, vậy gọi là Cáp Lỗ đi.”
…..
Từ khi Tuỳ Diên có Cáp Lỗ thì thời gian cá nhân của cô đã bị chia ra một phần, cho dù có hẹn hò với Giản Mặc Vân thì cũng mang Cáp Lỗ đi cùng, thật sự có hơi mất tập trung.
Thế là bác sĩ Giản có hơi bất đắc dĩ.
Nghĩ đến món quà này do tự tay mình đưa thì lập tức có cảm giác tự bê đá đập chân mình vậy.
Vào chủ nhật, gần đây hai người họ hiếm lắm mới được nghỉ cùng nhau, sau khi nhấm nháp mỹ vị của buổi trà chiều thì Tuỳ Diên móc điện thoại ra yêu cầu bác sĩ Giản gửi hình đẹp của Cáp Lỗ hôm nay cho cô.
“…..Tuỳ Diên.” Bác sĩ Giản buông chén trà, nhìn Tuỳ Diên nói: “Chẳng lẽ em không cảm thấy……”
“Hả?” Tuỳ Diên trầm mê trong vẻ đẹp của Cáp Lỗ không ý thức được anh không thích hợp mà vẫn trả lời một cách có lệ.
“Chẳng lẽ anh không đẹp bằng Cáp Lỗ sao?”
Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô bạn gái cưng mèo nói.
Cô buông điện thoại xuống, xoa gương mặt anh rồi tiến đến hôn vài cái: “Giản tiên sinh, anh cũng thật đáng yêu mà, Cáp Lỗ tuy đẹp nhưng anh còn đẹp hơn nhiều nha!”
Sau đó lại cầm điện thoại tới đưa cho anh xem màn hình khoá, “Anh xem, nếu anh không đẹp thì sao em để hình anh làm hình nền được chứ?”
Cái này làm Giản Mặc Vân trợn tròn mắt, “Em chụp hình này lúc nào thế?”
Trong hình bác sĩ Giản đang đứng ở trong phòng khám bệnh, đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng, ánh mắt xinh đẹp đang xem răng cho bệnh nhân, anh cõng lấy ánh sáng phản chiếu củ hoàng hôn, ánh sáng màu cam mềm mại phía sau toả ra bên cạnh làm cho cả người anh lộ ra vẻ nghiêm túc lại dè dặt anh tuấn.
“Có một lần anh tái khám cho Sơ tử đó, em nhìn thấy kết cấu ánh sáng lúc đó đều rất tuyệt cho nên nhân lúc anh làm việc không có chú ý rồi chụp.”
Tuỳ Diên hất cằm, tựa như vẫn còn chút đắc ý, trên mặt cười rộ lên như đỏ mặt.
Giản Mặc Vân thấy hình nền của bạn gái là hình mình mà không phải con mèo bắt đầu làm chướng mắt gần đây thì ghen tuông trong lòng tự nhiên cũng phai nhạt hẳn.
Không nghĩ tới có một ngày bản thân anh cũng sẽ ghen với con mèo, cũng là………
Một trải nghiệm chưa từng có.
Thôi, tuy con mèo đó lớn lên ngoan ngoãn lại đáng yêu, nhưng trong lòng của Tuỳ Diên thì mình vẫn là quan trọng nhất.
Bác sĩ Giản yên lặng nhấp một hớp trà.
…….
Cáp Lỗ của Tuỳ Diên ngày thường rất ngoan ngoãn đáng yêu, không sợ gì hết, nhưng chỉ duy nhất lúc tắm rửa thì không thể miêu tả, trở nên cực kỳ nhát gan sơ hãi.
Mỗi lúc Tuỳ Diên và Giản Mặc Vân ôm nó đi đến cửa hàng thú cưng để tắm rửa thì liền thấy tiểu khả ái vừa sợ vừa giãy giụa, sau vài lần thì cô dứt khoát tắm ở nhà cho Cáp Lỗ luôn.
Tuỳ Diên đã tham khảo ý kiến của một người bạn có nuôi mèo, nên cô cũng mua mấy chai sữa tắm và rửa khô được đề cử để tiện làm sạch cho Cáp Lỗ dưới các tình huống khác nhau.
Có lẽ mèo con đã tương đối quen thuộc với hoàn cảnh nên lúc tắm cũng trở nên ít giãy giụa hơn, nhưng sau khi tắm cho Cáp Lỗ xong thì Tuỳ Diên lúc nào cũng ướt như chuột, nhìn rất chật vật.
Hôm nay bác sĩ Giản vừa vặn đẩy cửa vào đúng lúc Tuỳ Diên tắm cho Cáp Lỗ, mèo con liều mạng lắc nước trên người, lông ướt đẫm đều rối tung, dán chặt vào cơ thể nho nhỏ.
“Ôi, Cáp Lỗ, mày lại nghịch nữa rồi!”
Sữa tắm bị con mèo hất vô tình bắn vào mắt của Tuỳ Diên, con mắt cô đổ hồng nửa nhắm nửa mở cả nửa ngày mới thấy rõ người đàn ông bước vào.
Đôi măt vừa xót vừa đau, cô vội vàng làm nũng với Giản Mặc Vân: “Nhanh tới giúp em rửa mắt với, vừa rồi bị sữa tắm bắn vào rồi, nhóc con trứng thối này.”
Giản Mặc Vân nhanh chóng dắt tay Tuỳ Diên ra, đơn giản rửa đôi mắt cho cô, rồi để cô gái nhỏ ra ngoài nghỉ ngơi, còn anh thì tự mình tắm rửa cho “đầu sỏ gây tội” đáng giận này.
Một lát sạch, bác sĩ Giản ôm Cáp Lỗ đã tắm sạch sẽ cũng lau khô lông đi ra, anh nhẹ nhàng đặt mèo con lên đùi của Tuỳ Diên.
Cáp Lỗ không ướt nhẹp lại trở về diện mạo đáng yêu ban đầu, sau đó thì ngoan ngoãn nằm xuống, cứ như con mèo đại náo thiên cung vừa rồi không phải là nó vậy.
Đôi mắt của Tuỳ Diên vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên có hơi buồn ngủ muốn đi ngủ.
Giản Mặc Vân ôm mèo xuống rồi lại bế tuỳ Diên vào phòng ngủ.
Sắp xếp cho cô gái nhỏ xong thì anh nhìn chằm chằm cô gái ở trên giường, lại nhịn không được mà vuốt ve đôi mắt còn đau của cô.
Không nghĩ người sắp ngủ còn nhớ tới Cáp Lỗ, nhẹ nhàng cọ vào bàn tay của bác sĩ Giản, còn cố ý nói: “Wow, Cáp Lỗ à, da mày trơn bóng như vậy lúc nào thế, không uổng công tao vất vả cho mày tắm thế.”
Nghe xong lời này thì Giản Mặc Vân nhẹ nhàng cười: “Em cũng là cô nhóc trứng thối đấy.”
Anh vuốt ve bàn tay nhỏ bám lấy của Tuỳ Diên, anh suy nghĩ một chút rồi sau đó cởi áo khoác của bản thân ra, rồi vén chăn lên nằm bên cạnh của Tuỳ Diên.
“Vậy em liền xem anh như mèo của em đi, cùng em ngủ tí nào.”