Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 22-1: Mê luyến



Tuỳ Diên nghĩ tới cũng là Giản Mặc Vân bị quấy rối, cũng bởi vì nguyên do của chuyện cũ.

Trên thực tế, anh ở chung với người xa lạ không có bất kỳ vấn đề gì cả.

Nhưng bởi vì từng trải qua việc như vậy, nên bác sĩ Giản đối với tất cả người bệnh ngoài vấn đề chức trách ra thì càng thêm xa cách, bởi vì muốn tránh cho tình huống như vậy lặp lại lần nữa.

“Lúc em gặp bà ấy thì tôi đã nói bảo bà ấy sẽ quyết định báo cảnh sát. Tôi hy vọng bọn họ sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Phạm, bởi vì tôi không thẹn với lương tâm, tôi cũng sẽ tố cáo bà ấy tội tống tiền.”

Nghe xong tất cả mọi việc, cảm xúc của Tuỳ Diên cũng nhẹ đi vài phần.

Giản Mặc Vân thật sự vô tội.

Anh có thể cho người khác cảm giác bức bách, cũng có thể dùng phương thức bá đạo để xử lý việc này…..

Nhưng nếu ngay từ đầu làm vậy, thì không phải là bác sĩ Giản mới từ Anh trở về nữa rồi.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ bên ngoài nhà hàng, giọng nói nhẹ tựa như bông: “Đáng tiếc, vốn dĩ cô bé đó cũng có thể tìm được người mình thích rồi cùng xem pháo hoa.”

Tuỳ Diên nhàn nhạt thở dài, ngữ khí mềm mại tinh tế: “Người Nhật Bản thường nói, cả đời phải ngắm pháo hoa với người yêu một lần mới không lãng phí thanh xuân.”

Giản Mặc Vân thu lại ý cười, đang muốn nói cái gì thì thấy Tuỳ Diên quay đầu nhìn anh cười: “Về sau tôi cũng muốn cùng người mình yêu đến đây một lần.”

Ban đêm ở Atami rất đẹp, hoà quyện với sự bình yên của biển cả.

Cuối chân trời có cầu vồng xuất hiện, từng hàng như xen lẫn vào cửa sổ nhà hàng, thời gian đến pháo hoa cũng không còn lâu nữa.

Trên bàn của hai người đầy các món ăn truyền thống Kaiseki, Tuỳ Diên ăn một chút, thấy Giản Mặc Vân vẫn lạnh mặt, cho rằng anh vẫn nghĩ đến việc của Tiểu Phạm, nên chủ động hỏi: “Ngoại trừ Tiểu Phạm, anh đã gặp được người bệnh nhân nữ nào tỏ tình với anh nữa không?”

Cửu Viện cũng được, Ngạo Lư cũng được, bệnh viện tới lui đều là người, bác sĩ và y tá, người bệnh, người nhà, còn có dược sĩ, các loại quan hệ cứ ùn ùn kéo tới, không thể tránh tiếp xúc được.

Giản Mặc Vân lộ ra biểu tình ‘Tha cho tôi đi”, “Bên ngoài thời gian công tác thì tôi cố gắng giữ khoảng cách cùng với người khác.”

Tuỳ Diên làm mặt quỷ, “Có phải thật không đó, hôm kia đó, Trang Tễ Nam tới bệnh viện của anh, anh đối với cậu ấy cũng rất cảnh giác không phải sao?”

Anh cam chịu, lại cười: “Tôi sợ chuyện giống vậy lại xảy ra nữa, bây giờ nhìn thấy bệnh nhân nữ trốn còn không kịp nữa là, ngay cả số điện thoại công việc tôi cũng không dùng nhiều nữa. Huống chi, cảm tình giữa bác sĩ và bệnh nhân có rất nhiều thời điểm thì chỉ là mê luyến, căn cứ vào mối quan hệ của hai bên không hiểu biết mà phát sinh quan hệ, nó không nhất định là bình đẳng, ví dụ như thần tượng và fans vậy, hay giáo viên với học sinh đó…..”

Tuỳ Diên cảm thấy lời này có nghĩa khác, lần đầu tiên cô và Bàng Sơ Sơ đến, anh rất ôn hoà và thân thiết.

Nga, không đúng, lúc ấy anh chắc đã biết cô là con gái nhà họ Tuỳ rồi.

Cô nghĩ đến bộ dáng của Trang Tễ Nam trước mặt anh phải ăn quả đắng, có chút tâm tư nhỏ nên cảm thấy khá vui, quên mất chính mình với anh lúc trước cũng là mối quan hệ “bác sĩ bệnh nhân”.

“Anh đúng là không nên đối với người khác quá tốt, đặc biệt là khi người ta không quan tâm, bằng không hai bên xảy ra hiểu lầm thì rất dễ dàng gây nên bi kịch, anh có biết ‘điều chỉnh không gian ở giữa’ là gì không?”

Giản Mặc Vân nói giỡn: “Ừ, tôi nên hung dữ hơn một chút, có lẽ sẽ tránh được loại này…..”

“Anh có thể hung dữ sao? Không nói dối gì anh, bác sĩ Giản là người tôi thấy có tính tình tốt nhất đấy, là người lễ phép, ngay cả anh của anh còn thua xa anh…..”

Giản Mặc Vân miễn cưỡng làm bộ mặt lạnh với cô, “Lúc tôi hung dữ lên thì rất đáng sợ đấy.”

Tuỳ Diên cười ha ha: “Làm ơn đi, anh làm tôi buồn cười muốn chết.”

Giản Mặc Vân bỗng nhiên ngắt lời cô, “Em xem, bắt đầu rồi.”

Giây tiếp theo, bờ biển phía xa kia bắt đầu bắn pháo hoa, chiếu sáng lên gương mặt của cô gái, làn da trắng nõn như được mạ lên một tầng màu sắc, đôi mắt lanh lợi linh hoạt, chứa tia sáng đủ màu sắc.

Giản Mặc Vân không xem pháo hoa, mà nhìn gương mặt nghiêng của cô, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác kỳ là, rất kiên định, cũng rất vui vẻ.

Đại hội pháo hoa ở Atami mỗi năm bốn mùa đều có, từng ngọn lửa như thắp lên hy vọng, trong lúc lơ đãng nó có thể tắt, nhưng rất nhanh liền sẽ dâng lên lại.

Giản Mặc Vân cảm thấy cô gái này tựa như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời kia, trên người cô có rất nhiều thứ làm người khác rất kinh ngạc, có đôi khi cô giống như kiệt sức, sắp phải đầu hàng rồi, nhưng sau đó cô lập tức tỉnh lại, khởi động máy mô tơ trong người.

Tuỳ Diên cứ lẳng lặng nhìn trong chốc lát, lại sợ nếu không nói lời nào sẽ nhàm chán, liền hỏi bác sĩ Giản: “Tôi nhớ rõ anh biết cưỡi ngựa đúng không?”

“Ừ, lúc ở Anh cũng không xa lạ gì. Bố mẹ tôi khi còn nhỏ có cho tôi một con ngựa nhỏ, ở trường học cũng dạy cưỡi ngựa, cũng xem như là yêu thích, trước đây có một thời gian thường đến trại nuôi ngựa, ngựa của tôi gọi là David, là một con ngựa thuần chủng của Anh…….Nước Anh chính là nơi sinh ra những con ngựa thuần chủng, điều này chắc cô cũng biết. Tôi cũng có tham gia qua các cuộc thi cưỡi ngựa, còn bị thương nữa.”

“Bị thương sao? Có nặng lắm không?”

“Xém chút ngã xuống, không phải quá nghiêm trọng, ít nhất……Không ảnh hưởng đến mấy loại ‘vận động’ khác.” Giản Mặc Vân cường điệu phát âm, “Cưỡi ngựa là hạng mục tập thể hình không tồi, nếu em có hứng thú, tôi có thể dạy cho.”

Ngành công nghiệp đua ngựa ở nước Anh có hơn 300 năm lịch sử, là sản nghiệp quan trọng nhất của quốc gia, đây cũng là hạng mục vận động để phát huy phong phạm của thân sĩ, không nghĩ chỉ với một bức ảnh chụp lại gây ra thảm kịch nhiều năm sau.

Giản Mặc Vân khiêm tốn thanh nhã mà phổ cập kiến thức đua ngựa cho Tuỳ Diên, cô nhưng thật ra lại nhớ đến một việc khác, phu nhân của Kiều Tư Đạt hình như đã qua đời mấy năm trước.

Nói như vậy, mẹ của anh đã mất rồi sao….

“Đúng rồi, tôi nhớ rõ chú Tuỳ cũng chơi mã cầu, cuối tuần sau có thể cùng nhau đi chơi.”

“Được, dù sao ông ấy cũng thường xuyên dẫn tôi theo, nhưng tôi chơi không quá giỏi, không phải đối thủ của ông ấy.”

“Xem ra bạn học Tuỳ cưỡi ngựa không tồi, tôi còn nói muốn dạy cho em đúng là không biết tự lượng sức mình.” Giản Mặc Vân cúi đầu cười, liếc nhìn mấy chỗ hàng trưng bày nghi thức của Nhật Bản, đề nghị: “Ngày mai vẫn còn pháo hoa, chúng ta có thể đi dạo ở phía dưới.”

Tuỳ Diên tất nhiên đồng ý, lúc quay đầu lại phát hiện anh đang nhìn cô cười.

“Sao thế? Anh cười thật lạ.”

Giản Mặc Vân nghĩ tới lời nói của cô vừa rồi, không khỏi lắc đầu.

Về sau muốn cùng người mình yêu đến xem cái gì……

Thật là đau đầu.

“Không có, em suy nghĩ nhiều rồi.”

Buổi tối xem xong pháo hoa thì hai người trở lại khách sạn, lúc Tuỳ Diên tắm rửa xong đi ra thì thấy Giản Mặc Vân nhắn một tin qua WeChat, hỏi cô ngày mai có muốn ra biển chơi không.

Cô còn muốn hỏi tình huống cụ thể, phòng anh chỉ ở kế bên, nên cô ngồi dậy khỏi tấm thảm tatami (*), cũng không nghĩ nhiều mà đến gõ cửa phòng anh.

Chưa từng nghĩ khi Giản Mặc Vân mở cửa, ánh mắt đầu tiên của Tuỳ Diên chính là thấy hình ảnh cởi trần của anh.

Giản Mặc Vân lộ ra đường cong cơ bắp trên người, cô không thể tránh mà bị hấp dẫn, ánh mắt liên tục đi xuống dưới.

Khăn tắm khó khăn lắm mới che khuất vị trí phía dưới eo, cơ bụng kích thích hormone nữ tính của Tuỳ Diên, cô không nhìn mặt anh mà chỉ thuởng thức cơ thể anh cũng thấy cả người run rẩy.

Tuỳ Diên: “…..”

Vì sao bác sĩ Giản không mặc quần áo liền ra mở cửa, chẳng lẽ anh là người cuồng khoả thân sao???

Giản Mặc Vân cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng nói: “Rất xin lỗi, tôi tưởng là nam bác sĩ khác, cậu ấy vừa nói muốn……”

Nói tới đây lại phát hiện tình huống này càng dễ làm người ta hiểu lầm, nên anh vội vàng im miệng.

Mà Tuỳ Diên rất sợ có người đi ngang qua nhìn thấy rồi thèm muốn cơ thể của bác sĩ Giản, nên đi lên đóng cửa lại.

Giản Mặc Vân tiện tay cầm lấy áo choàng tắm của khách sạn mặc vào, Tuỳ Diên chỉ cảm thấy bản thân miệng lưỡi khô nóng.

Cô bị cơ thể của Giản Mặc Vân làm mê hoặc rồi, bản thân cũng gặp qua không ít người mẫu hàng đầu thế mà vẫn còn vô dụng vậy.

“Cái kia, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút……Ngày mai mấy giờ gặp? Còn có chúng ta đi biển nào gì đó…..”

“Buổi chiều chờ nắng bớt gắt thì chúng ta đi. Buổi sáng tôi có toạ đàm, nếu cô không sợ nhàm chán thì có thể đến nghe.”

Hai người đang nói chuyện thì quả nhiên vị bác sĩ kia cầm lon bia ướp lạnh tới, thấy cửa không kháo nên trực tiếp đẩy vào, lúc thấy Tuỳ Diên cũng hơi kinh diễm liếc mắt một cái, sau đó lại phát hiện mình biến thành cái bóng đèn lớn chói mắt.

“Quấy rầy hai người rồi sao? Ngại quá bác sĩ Giản, bạn gái của anh ở đây…..”

Tuỳ Diên: “Không không phải, tôi tới nói mấy câu thôi, hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.”

Cô cúi đầu, không dám nhìn người khác, chột dạ chạy về phòng.

Tuỳ Diên đóng cửa lại, sống lưng dán trên cánh cửa lạnh lẽo, sờ lên ngực đang hoảng loạn rồi điều chỉnh lại hô hấp.

Kết quả, trong đầu cô không ngừng nhảy ra mấy loại ảo tưởng.

Nghĩ đến bản thân mình xông vào rồi ấn người đàn ông trần trụi lên tường, hai người ôm hôn nhau mãnh liệt, một tay cô đẩy ngã anh, sau đó tách hai chân ra ngồi lên, chạm đến vai rộng eo thon của anh, nhìn chằm chằm con ngươi đánh nhánh đó, rồi nghiền ngẫm từng tấc thịt của vòng eo anh.

Người đàn ông xoay một vòng đè cô lên tấm thảm tatami, hai chân cô kẹp lấy eo của anh……

……Stop!

Hai má Tuỳ Diên phiếm hồng, vì tưởng tượng của chính mình mà cảm thấy hổ thẹn, cô đây là xuân tâm nhộn nhạo sao?

Vì sao lại nghĩ đến mấy hình ảnh sắc tình vậy chứ.

Tuỳ Diên ảo não đỡ trán, cắn chặt môi dưới.

Mẹ nó, thật muốn về sau mua một mấy căn phòng lớn, sau đó đem bác sĩ Giản đến kim ốc tàng kiều mà.

Phát hiện suy nghĩ của bản thân càng đi xa, cô gục đầu lên tấm thảm tatami rồi che đầu mình lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv