Hôm nay là ngày thi tuyển sinh vào đại học, đúng như dự đoán, Doãn Đông Phàm làm bài không tệ lắm. Tuy rằng không vào được đại học A của Khang Chước, nhưng đại học B ở bên cạnh hẳn là không có vấn đề gì.
Đối với Doãn Đông Phàm mà nói, trước mắt đây là chuyện vui lớn nhất trong cuộc đời y. Cho nên Khang Chước đã lên kế hoạch từ sớm, hơn nữa vì kế hoạch này mà xin nghỉ với thầy hướng dẫn, từ chối cuộc gặp thường kỳ cuối cùng với giáo viên trước buổi bảo vệ tốt nghiệp năm cuối đại học.
Khang Chước chưa từng nhắc tới chuyện này với bất cứ một ai, Doãn Đông Phàm cũng không biết. Vì để mang tới niềm vui bất ngờ cho y, Khang Chước cố ý nói cho Doãn Đông Phàm là buổi tối cậu phải đi gặp thầy hướng dẫn, không có thời gian ở bên y. Doãn Đông Phàm có hơi mất mát, nhưng Khang Chước vẫn luôn như vậy, luôn coi trọng việc học tập hơn chuyện khác, Doãn Đông Phàm không nói gì, buột miệng oán giận hai câu rồi lại ra ngoài đi quẩy với bạn bè.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Doãn Đông Phàm xong, Khang Chước xác nhận thời gian, lúc này còn chưa tới bốn giờ chiều.
Dựa theo kế hoạch, sáu giờ cậu sẽ đón Doãn Đông Phàm từ bữa tiệc với bạn bè, dẫn y tới nhà hàng ăn cơm, sau đó đi đến tuyến đường cao tốc có tầm nhìn tuyệt đẹp gần đấy ngắm nhìn quang cảnh về đêm của thành phố, rồi sẽ tặng hoa hồng và quà cho y. Đến lúc đó Doãn Đông Phàm muốn làm gì cũng được, thậm chí ngay cả việc đánh dấu cũng được luôn.
Mặc dù Khang Chước và Doãn Đông Phàm đã yêu nhau bốn năm, nhưng bọn họ còn quá trẻ, chỉ biết nắm tay ôm ôm một chút, hôn môi đã là giới hạn cao nhất rồi. Lúc trước Doãn Đông Phàm nhắc tới chuyện muốn đánh dấu mấy lần, nhưng Khang Chước đều lấy lý do Doãn Đông Phàm phải thi đại học và cậu cũng phải chuẩn bị tốt nghiệp để từ chối.
Thật ra một mặt là việc học hành, một mặt là Khang Chước có hơi sợ. Tất cả Omega đều biết đánh dấu có ý nghĩa gì, cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời, đều sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ đối với thân thể và tâm lý của Omega. Khang Chước lại là sinh viên khoa Sinh, cho nên cậu càng hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.
Chẳng qua bây giờ là Khang Chước tình nguyện.
Bốn giờ mười phút, Khang Chước đang đứng trước gương đấu tranh với nhúm tóc vểnh ngược lên của mình, vuốt mãi không chịu mượt xuống, thì ngay sau đó Quyền Tiêu gọi điện thoại tới.
“Bé ngoan, cháu và Đông Phàm có ở cùng nhau không? Dì tìm nó có việc gấp, nhưng điện thoại của nó vẫn không có người nhận máy…”
“Dì Tiêu, có chuyện gì dì cứ nói cháu biết, cháu sẽ chuyển lời cho em ấy.” Dù sao chờ lát nữa Khang Chước cũng sẽ đi gặp Doãn Đông Phàm.
“Ôi chao, hôm nay cậu nó về nước, suýt chút nữa dì quên khuấy chuyện này đi. Tài xế trong nhà đi theo Doãn Đông Phàm rồi, cháu bảo nó và tài xế cùng ra sân bay đón người, phải nhanh lên, qua hơn một giờ nữa máy bay sẽ hạ cánh đấy…”
Nếu bây giờ bảo Doãn Đông Phàm đi đón cậu hai, nói không chừng y vừa đưa người về tới nơi thì đã bị người nhà giữ lại ăn cơm. Đến lúc đó Khang Chước muốn hẹn Doãn Đông Phàm ra ngoài cũng không dễ dàng.
Cho nên Khang Chước đưa ra quyết định ngay lập tức.
Cậu hỏi phương thức liên lạc và thông tin chuyến bay của Quyền Hoa Thần, ngoài miệng thì đồng ý sẽ nói ngay cho Doãn Đông Phàm biết, nhưng trên thực tế đã tìm được chìa khóa xe tính tự mình ra sân bay đón người.
Đám tóc ngốc nghếch “đứng sừng sững” trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng bị đè ép xuống, Khang Chước thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn trước gương nhiều lần xem hình tượng của mình có ổn chưa, sau đó mới chạy tới huyền quan đi giày vào.
Mất ba giây là buộc xong dây giày. Khang Chước đang định mở cửa thì dưới chân đột nhiên truyền đến cảm giác kỳ lạ, cậu cúi đầu nhìn xem, thôi hỏng rồi, đế giày vải bị bung keo rồi.
Sao lại cố tình bung keo vào lúc này cơ chứ?
Khang Chước vội vàng mở tủ giày ra tìm một đôi khác, nhưng đống giày bên trong gần đây cũng chưa được giặt qua, nhìn có hơi lấm lem bẩn thỉu. Hôm nay lại là một dịp cực kỳ quan trọng, Khang Chước không muốn bản thân mình trông quá lôi thôi, vì thế cậu vào phòng thay đồ lấy ra một đôi giày mới, đây là đôi giày da mà Quyền Tiêu mua cho cậu. Khang Chước không thấy hứng thú với kiểu giày này lắm nên vẫn để trong hộp không mang ra đi, nhưng nó lại vừa vặn cho một dịp như ngày hôm nay.
Mang giày xong, Khang Chước lao ra khỏi nhà.
Hai phút sau, Khang Chước lao ngược về –––
Cậu quên cầm theo chìa khóa xe đặt trên tủ giày.
Thật lâu về sau,khi Khang Chước nhớ lại thì phát hiện mọi chuyện ngày đó thật sự không thích hợp.
Cho tới bây giờ Khang Chước cũng chưa từng tự mình lái xe đến sân bay. Thời điểm đi đường cao tốc trên cao vẫn rất thuận lợi, nhưng không nghĩ tới sau khi đến sân bay, cậu làm thế nào cũng không tìm được lối ra T4, buộc phải lượn quanh sân bay mấy vòng liền. Lúc cậu gọi điện thoại cho Quyền Hoa Thần đề nghị hắn đến khu vực sảnh chờ lớn, nghe giọng nói của Quyền Hoa Thần thật giống như muốn giết người.
Dường như Quyền Hoa Thần không nhận ra đây là giọng của Khang Chước.
Ý nghĩ này mới chợt lóe lên trong đầu cậu mà thôi.
Quyền Hoa Thần là em trai của dì Quyền Tiêu, là cậu hai của Doãn Đông Phàm. Hắn lớn hơn Khang Chước 12 tuổi, hơn Doãn Đông Phàm 13 tuổi, bởi vì Khang Chước và Doãn Đông Phàm lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, nên cậu cũng theo đó gọi Quyền Hoa Thần là “cậu hai”.
Tuy nhiên, Khang Chước cũng chỉ gần gũi với Quyền Hoa Thần những ngày còn bé. Sau khi cậu phân hóa thành Omega thì hai người cũng không có tiếp xúc nhiều, hơn nữa Quyền Hoa Thần lại ra nước ngoài hơn ba năm, hắn không nhận ra giọng nói của Khang Chước cũng là chuyện đương nhiên. Khang Chước chỉ hy vọng có tốt xấu thế nào thì mong Quyền Hoa Thần vẫn chưa quên diện mạo của cậu, đừng coi cậu là kẻ lừa đảo là được.
“Nhà ga số 1, nhà ga số 1…”
Khang Chước lẩm bẩm mấy chữ này trong miệng, ở khúc cua dồn sức bẻ tay lái vòng lại.
Rõ ràng trong xe có điều hòa nhưng Khang Chước vẫn nôn nóng đến toát mồ hôi đầy đầu. Không chỉ vì không đón được Quyền Hóa Thần, mà còn vì cậu đã bỏ lỡ thời gian mời Doãn Đông Phàm ra ngoài ăn cơm tối, cậu chỉ có thể hủy bàn đã đặt trước ở nhà hàng.
Số 3, số 2, số 1!
Khang Chước trông thấy Quyền Hoa Thần, cậu vội vàng dừng xe lại, mở cửa nghênh đón.
Khang Chước đã lâu không gặp Quyền Hoa Thần, ấn tượng sâu sắc nhất của cậu đối với Quyền Hoa Thần vẫn dừng lại từ thời thơ ấu. Bởi vì khi đó cậu rất thấp bé, mỗi lần cậu nhìn Quyền Hoa Thần đều phải ngẩng đầu lên cao. Về sau Quyền Hoa Thần phát hiện điều này, hắn sẽ thường ngồi xổm xuống đối diện với cậu, hoặc là dứt khoát ôm cậu lên cao, thỉnh thoảng những lúc vui vẻ còn có thể trực tiếp vác cậu lên vai.
Tất nhiên bây giờ tuyệt đối không thể làm thế được nữa.
Khang Chước ngửa đầu, nhìn người đàn ông anh tuấn có phần xa lạ trước mặt: “Cậu hai, cháu đến đón cậu.”
Quyền Hoa Thần cau nhẹ mày lại, Khang Chước cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ người hắn, cảm giác áy náy cũng dần dần tăng thêm.
“Sao em lại tới đây?” Hắn hỏi.
Khang Chước dùng hai ba câu giải thích nguyên nhân: “Chắc hẳn cậu đã chờ sốt cả ruột rồi phải không ạ?”
Khang Chước muốn giúp hắn xách vali, nhưng Quyền Hoa Thần tránh khỏi tay cậu. Khang Chước đoán trong chiếc vali này e rằng có vật phẩm quý giá, cậu không thể đụng vào.
“Không vội, dù sao cũng không có việc gì.”
Quyền Hoa Thần nói xong liền vòng qua Khang Chước đi về phía xe của cậu, nói đúng hơn là đi về phía cốp xe.
Nhiệt độ cao và lo âu làm cho đại não của Khang Chước tạm thời trống rỗng trong nửa giây, chờ đến lúc cậu muốn ngăn cản Quyền Hoa Thần thì đã không còn kịp rồi.
Quyền Hoa Thần đưa tay mở cốp xe lên, nhìn thấy cả rương hoa hồng bên trong.
Khang Chước vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, hận không thể để cho mấy vệt nắng chiều còn vương lại trên đỉnh đầu trực tiếp bốc hơi: “Cậu à…”
“Nó tặng em hay là em tặng cho nó?”
“Cháu muốn tặng em ấy.”
“Doãn Đông Phàm có tiền đồ thật đấy nhỉ, thế mà lại còn muốn Omega tặng hoa dỗ dành nó à?”
Khang Chước cúi đầu không dám nhìn hắn.
Rõ ràng toàn thân Quyền Hoa Thần đều không thả ra một chút pheromone cường thế nào của Alpha, nhưng Khang Chước vẫn cảm thấy bị đè ép đến không thở nổi.
“Lên xe, đưa tôi đến đường Kỳ An.”
Trên đường đi, ngoại trừ việc chỉ đường cần thiết, Quyền Hoa Thần không nói thêm một chữ nào. Hắn dùng điện thoại gõ chữ trao đổi với người khác hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, mà dường như cũng không muốn nhìn Khang Chước dù chỉ một cái liếc mắt.
Khang Chước ảo não vô cùng, cảm thấy mình không phải một người tài xế tốt, làm cho Quyền Hoa Thần không được vui. Cậu muốn xin lỗi Quyền Hoa Thần, nhưng trong chốc lát lại không biết nên trình bày lỗi lầm của mình thế nào.
Không lâu sau đã đến đường Kỳ An, Quyền Hoa Thần xách vali của mình sải bước rời đi, ngay cả một câu “Tạm biệt” cũng không nói. Tâm tình của Khang Chước càng tệ hơn, nói không chừng lúc Quyền Hoa Thần về sẽ cáo trạng với Quyền Tiêu.
Khang Chước ngồi thừ người trên ghế lái, nghĩ đến lát nữa còn phải đi tìm Doãn Đông Phàm. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, khởi động xe, chạy đến khách sạn nơi Doãn Đông Phàm và bạn bè đang tụ họp.
Doãn Đông Phàm dạo này luôn “lêu lổng” với đám bạn xấu chỉ biết ăn chơi đàn đúm, tối nào cũng vui vẻ lên bar nhảy nhót. Dù sao thi đại học xong rồi, ba mẹ y lại cực kỳ bận rộn, vậy thì cứ tùy y muốn làm gì thì làm.
Khang Chước vừa gửi một tin nhắn thăm dò, hỏi Doãn Đông Phàm đang ở đâu.
Doãn Đông Phàm nói bọn họ vẫn đang ở khách sạn, sẽ sớm chuyển sân chơi đến KTV hát hò, nếu Khang Chước muốn tới tìm y thì có thể trực tiếp đến KTV.
Khi nhận được tin nhắn này, Khang Chước đúng lúc đến trước cửa khách sạn kia, cậu bỗng nhiên có chút căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Sau khi vào khách sạn, theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Khang Chước đến cửa phòng bao của Doãn Đông Phàm.
Hít một hơi thật sâu, Khang Chước dùng sức đẩy cửa lớn phòng bao ra.
Mùi thuốc lá và mùi rượu gay mũi cùng tiếng thét chói tai giống như muốn bật tung nóc nhà ngăn cản bước chân của Khang Chước. Cậu nhíu mày nhìn vào trong phòng, ngay sau đó cậu mãnh liệt co rụt đồng tử lại ——
Doãn Đông Phàm đang hôn một chàng trai.
Khang Chước xác nhận lại thật nhiều lần.
Cùng một kiểu tóc thời thượng, cùng một đôi khuyên tai punk rock, cùng một bộ quần áo phong cách hip-hop.
Đó chính là Doãn Đông Phàm.
Y vòng một tay ôm lấy gáy chàng trai, tay còn lại thì ôm eo người nọ, mặt đối mặt.
Họ đang hôn nhau.
Toàn bộ người trong phòng đều đang cổ vũ cho nụ hôn này, thậm chí không ai chú ý tới Khang Chước đang đứng ở cửa.
Hai giây sau, Doãn Đông Phàm đẩy chàng trai không thể đứng thẳng kia ra, cười đến trên mặt tràn đầy rạng rỡ mãn nguyện với mọi người, sau đó y quay đầu lại nhìn thấy Khang Chước.
……
Những chuyện xảy ra kế tiếp Khang Chước cũng không nhớ rõ lắm.
Cậu chỉ nhớ rõ cảnh vật chung quanh đều lướt qua cậu không ngừng chạy về phía sau, và dường như có ai đó đang gọi cậu ở bên tai, nhưng dần dần lại không còn nữa.
Chờ đến khi Khang Chước lấy lại tinh thần thì phát hiện bản thân đã chạy vào một con đường hoàn toàn xa lạ. Cậu đứng tại chỗ một lúc lâu, đèn neon xung quanh chiếu vào mắt khiến cậu đau nhức.
Mà có vẻ như một chuyện cực kỳ quan trọng nào đó đã không được thực hiện.
Chẳng qua bây giờ điều ấy không còn quan trọng nữa.
Điện thoại trong túi không ngừng rung lên, Khang Chước không buồn quan tâm đến nó.
Một chiếc taxi chạy về phía cậu, Khang Chước nắm chặt chìa khóa xe, giơ tay ngăn chiếc xe taxi kia lại.
Lúc về đến tiểu khu cũng mới tám giờ rưỡi.
Khang Chước không nghĩ tới mình sẽ về sớm như vậy.
Dạ dày trống rỗng, axit dạ dày tiết ra nhiều hơn, bắt đầu kích thích niêm mạc dạ dày, mang tới từng cơn đau nhức khó chịu.
Khang Chước lết chân đi rất chậm. Tất cả những chuyện phát sinh hôm nay giống như bị một chiếc máy xay sinh tố khuấy trộn thành một mớ hỗn độn quay vòng vòng trong đầu cậu. Lúc thì là giáo viên hướng dẫn dừng lại hai giây suy nghĩ về việc cậu xin nghỉ, lúc thì là ánh mắt của Quyền Hoa Thần khi nhìn đám hoa hồng kia, sau đó là nụ cười đắc ý của Doãn Đông Phàm…
Khang Chước ra sức xoa xoa mặt mình, muốn gạt bỏ toàn bộ những ký ức khiến cậu cảm thấy khó chịu ra khỏi tâm trí.
Cậu không muốn về nhà.
Trong nhà lại không có người, trở về làm gì?
Nhưng không về nhà thì cậu có thể đi đâu đây?
Khang Chước mờ mịt dừng lại trước cửa nhà, đẩy mở nắp khóa điện tử và đặt ngón tay cái lên.
“Tít tít -”
Tiếng tít dài báo động chói tai xuyên qua màng nhĩ.
Khang Chước sửng sốt một chút, cậu lau lau mồ hôi trên ngón cái vào quần áo, thử lại lần nữa đặt lên khóa vân tay.
“Tít tít -”
Vẫn chưa được.
Khang Chước thay bằng ngón trỏ.
“Tít tít -”
“Tít tít -”
“Tít tít -”
Khang Chước từ bỏ việc nhận dạng bằng vân tay, trực tiếp nhập mật khẩu.
“Tít tít ——!!!”
Thậm chí ngay cả mật khẩu cũng sai luôn.
Tại sao lại thế này?
Tại sao không nhận dạng vân tay, mật khẩu cũng không đúng chứ?
Bây giờ đến cả cửa nhà cũng không vào được.
Lệ nóng bắt đầu tích tụ trong hốc mắt, Khang Chước cắn răng nhẫn nhịn một lúc rồi chậm rãi ngồi xuống bậc thềm, ôm chặt đầu gối.
Không biết qua bao lâu, Khang Chước nghe thấy tiếng đỗ xe của nhà hàng xóm gần đó. Hiện tại cậu không muốn chào hỏi người khác, tiếp tục vùi đầu chờ người kia tự mình rời đi.
Thế nhưng tiếng bước chân không chỉ không biến mất, mà còn cách cậu càng ngày càng gần, bên cạnh đó còn có cả tiếng thở hổn hển của động vật nhỏ. Khang Chước ngẩng đầu, trước mắt nhìn thấy một chú chó lông vàng, sau đó là Quyền Hoa Thần đang thong thả đi tới từ phía đằng xa.
Khang Chước lập tức bừng tỉnh.
Hóa ra không phải do khóa cửa xảy ra vấn đề, mà căn nhà phía sau vốn đã không phải nhà của cậu. Rõ ràng bồn hoa trước cửa khác nhau hoàn toàn mà, sao Khang Chước có thể nhầm lẫn như vậy được?
Hôm nay đã đủ tệ rồi, Khang Chước không có cách nào tiếp nhận thêm bất cứ lời chất vấn nào nữa.
“Cháu xin lỗi!”
Khang Chước vòng qua người Quyền Hoa Thần rồi bỏ chạy thật nhanh, vội vàng trở về nhà mình ở bên cạnh.
——————–