Trên bầu trời trong xanh là từng đám mây trắng, Quy Hải ngồi trên đỉnh núi trên chủ đảo, gió núi khẽ thổi, hắn đang ra sức dùng đũa gắp lấy từng miếng thịt yêu thú ở đĩa trước mặt, từng miếng từng miếng nuốt xuống, tốc độ cực kì nhanh.
Mấy ngày Sư Vân Phong đi Quy Hải vẫn luôn ra sức ăn uống.
Cũng may là hệ tiêu hoá của thần thú mạnh khiến cho Quy Hải không đến mức no vỡ bụng. Vì để bản thân mình có thể to lớn hơn, tốc độ tăng trưởng nhanh hơn, Quy Hải bèn lấy tốc độ nhanh nhất để ăn rất rất nhiều đồ vật.
Bất đồng với việc trước kia vừa ăn vừa lớn vừa hưởng thụ mĩ vị, bây giờ phản diện đi rồi không còn bón Quy Hải từng tí một nữa, Quy Hải gần như là ăn ngấu nga ngấu nghiến. Không thèm nhai mà há to mồm trực tiếp tống đồ ăn xuống thẳng dạ dày, khiêu chiến ăn no cực hạn của bản thân.
Đây gọi là ăn để ăn. Khi sở thích biến thành việc bắt buộc phải làm, kêu gào muốn coi nhẹ sự không thích hợp của bụng dạ, thức ăn đã từng thấy rất ngon cũng trở nên nhạt nhẽo đến vô vị, nó cứ quanh quẩn ở ranh giới giữa ăn no và no căng, đó là một việc vô cùng thống khổ.
Nhưng khi nhìn thấy những đệ tử của Sư Vân Phong đang trôi nổi trên phía không trung của đảo nhỏ, nghiêm túc chuẩn bị ứng chiến, luyện tập kiếm thuật, những bóng hình vẫn vui vẻ trong sự vất vả, cái việc đau khổ nhỏ bé như ăn căng bụng này của Quy Hải chẳng tính là gì cả.
Huống chi lại còn có một bé rùa thần uy phong lẫm liệt mà lại cực kì đáng yêu để ngắm nhìn thưởng thức.
Quy Hải để A Sơn biến thành cù long để tiện bề ngắm nhìn.
Trên bàn đá bày biện đầy đủ những loại thịt mà hôm nay Quy Hải cần phải nuốt hết, từng miếng từng miếng đã được cắt gọn gàng, xếp từng chồng từng chồng lên nhau giống như một ngọn núi nhỏ. A Sơn thì lại đứng trước bàn đá, hai mắt nhìn chằm chằm Quy Hải, đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh loè loè.
Quả như A Sơn đã nói, bộ dạng dễ nhìn của Quy Hải quả là đẹp đến cực điểm, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
Vẫn là bộ quần áo màu xanh tinh tế đó, bé trai trước mặt A Sơn có ngũ quan cũng vô cùng tinh tế, da thịt nõn nà, trong suốt hồng hào. Khuôn mặt tròn xoe còn ngậm mấy miếng thịt chưa nuốt xuống, phồng hai má đáng yêu khiến cho cái miệng nhỏ lại càng thêm đáng yêu. Mà hai cái phiến môi hồng hồng của Quy Hải lúc há ra lúc ngậm vào, nuốt từng miếng thịt xuống, nuốt xuống, thỉnh thoảng còn thấy mấy chiếc răng trắng tinh. Cái tay nhỏ cầm đũa của Quy Hải cũng mập mạp đáng yêu.
A Sơn không rời mắt khỏi dáng vẻ đang ăn của Quy Hải, chỉ cảm thấy thích chết đi được. Cứ cho là trên người mình vẫn còn cái xích chó mà có thể bị Quy Hải khống chế, hắn cũng cảm thấy ở cùng một chủ nhân dễ nhìn như vậy là không bị lỗ.
↑Nhược điểm của mấy đứa mê mặt đẹp là sẽ vì sắc đẹp làm ra mấy chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Cái mà làm A Sơn hưng phấn nhất đó chính là đôi mắt đen láy đó của Quy Hải. Đôi mắt của Quy Hải lúc nhìn những miếng thịt đó cực kì chuyên chú, thu hút ánh nhìn của A Sơn; Khi Quy Hải thỉnh thoảng nhìn hắn, thưởng thức mấy cái vảy rồng sáng lấp lánh đó của hắn, đuôi mắt lông mày của Quy Hải đều cong cong mang theo ý cười, ấm áp giống như dòng nham thạch trong hang động vậy. Mà sự tán thưởng trong ánh mắt Quy Hải càng khiến cho A Sơn cực kì tự hào.
Xem ra chủ nhân cũng thấy mình rất là anh tuấn!
Lúc Quy Hải đang ăn uống, A Sơn đang rất tự hào kia không ngừng thay đổi tư thế để cho gió núi thổi những sợi lông trên lưng mình thành những góc độ khác nhau, khiến cho lại càng uy phong lẫm liệt; giơ chân lên, rồi lại hạ chân xuống để Quy Hải có thể thưởng thức mình thêm mấy cái liếc mắt.
Vì để cho Quy Hải nhìn mình thêm lâu một chút, A Sơn lại nhân lúc Quy Hải ngẩng đầu nhìn mình, xông lên đám mây, cưỡi mây đạp gió, bay lượn lộn vòng lại còn chú ý dáng dấp phải thật mạnh mẽ, động tác dứt khoát, khiến cho mình lại càng có khí chất.
Chỉ có điều, bất luận bay tới nơi nào, bay cao đến đâu, ánh mắt của A Sơn từ đầu đến cuối vẫn chỉ đặt trên người Quy Hải.
Quy Hải không cảm giác được điều này, chỉ thưởng thức thân hình đang bay lượn trên bầu trời kia một cách cực kì hài lòng. Trong vô thức, lại ăn nhiều thêm một chút.
Rồng thần bay trên trời cao, vốn dĩ đã khiến người ta phải chú ý, tuy nhiên, trên bầu trời của chủ đảo Sư Vân Phong, chính là khu vực khá ẩn giấu, có đại trận hộ đảo, ngăn ngừa mọi sự dòm ngó của ngoại giới đối với tiểu đảo. Người ở ngoài đảo, không thể nhìn thấy cảnh tượng trên đảo nhỏ, cũng không nghe thấy âm thanh gì trong đảo nhỏ, trừ phi Quy Hải yêu cầu, ví dụ như muốn ăn mới để đệ tử Ngự Kiếm môn được chỉ định đưa đồ ăn vào.
Quy Hải thưởng thức cù long, cù long cũng thưởng thức Quy Hải. Khi trải qua mấy ngày cù long A Sơn nhìn Quy Hải không ngừng ăn đồ ăn, rốt cục cũng hỏi ra nghi vấn của bản thân: “ Chủ nhân, ngươi đói rất lâu rồi sao? Sư Vân Phong cái tên linh sủng này thật là không được, khiến chủ nhân đói hỏng rồi.”
Quy Hải: (⊙▽⊙)
A Sơn có phải là nhầm lẫn giữa định nghĩa chủ nhân và sủng vật rồi hay không.
Quy Hải nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói: “ Không phải, Sư Vân Phong không phải linh sủng của ta, linh sủng của ta chỉ có một mình ngươi.”
A Sơn nghe vậy, thích ý đến bay vòng quanh Quy Hải bay tới bay lui, một bên vừa hoan hô nói: “ Phải không! Chủ nhân chỉ có mình ta là linh sủng, ta cũng chỉ có một chủ nhân!” Bay một lúc, A Sơn lại bay xuống có chút suy sụp: “ Khiến chủ nhân bị đói, là lỗi của A Sơn, A Sơn sẽ đi bắt yêu thú về đây để chủ nhân ăn.”
Quy Hải giải thích: “ Không cần, đệ tử Ngự Kiếm môn sẽ đưa tới. Mà đồ ta ăn, đều là vì ta muốn lớn lên, biết được càng nhiều phép thần thông hơn, muốn sau khi hóa hình có thể cao như ngươi vậy.”
A Sơn vẫn duy trì hình rồng, bay từ trên trời xuống, gác đầu rồng lên mặt bàn đá trước mặt Quy Hải, nói: “ Muốn lớn lên quả thật phải ăn rất nhiều, nhưng chiều cao sau khi hóa hình không cần thiết phải ăn quá nhiều.”
A Sơn nói xong, bèn biểu diễn trước mặt Quy Hải. Chỉ thấy bốn chân A Sơn duỗi ra, trong không trung vươn vai một cách biếng nhác, thuận tiện lộn người một cái, thân hình cấp tốc biến nhỏ, cuối cùng, biến thành một con rồng nhỏ có chiều dài như một chiếc bút mực, chỉ có điều thân hình to hơn bút một chút. Một con cù long phiên bản bút mực cứ thế mà xuất hiện trước mặt Quy Hải, ngẩng đầu tranh công, cái đuôi vểnh lên cao cao, triển lãm sức sống bản thân.
Quy Hải nhìn thấy A Sơn biến nhỏ, hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nói: “ Nguyên hình cũng có thể biến lớn biến nhỏ sao? Chiều cao sau khi đá hóa hình cũng có thể thay đổi?”
A Sơn nói: “ Nguyên hình biến nhỏ có thể, co lại một chút là được, nhưng không thể biến lớn. Sau khi hóa hình là có thể tùy ý biến, chỉ cần trình độ thân thể cứng rắn là có thể, muốn cao bao nhiêu to bao nhiêu đều có thể. Tiểu chủ nhân muốn biến thành đại chủ nhân thì không khó.” Nói xong, A Sơn để hai cái chân rồng nhỏ xíu của mình đặt lên trên ngón tay mập mạp của Quy Hải, tự mình tiến cử: “ Chủ nhân, ta có thể dạy ngươi~”
Thể hình A Sơn sau khi biến hình thực sự có thể tính là một bé cù long.
Chiều dài chỉ bằng một chiếc bút mực ngắn ngủn như vậy, độ lớn chỉ bằng ngón tay người lớn, hai cái sừng nhọn nhọn trên đỉnh đầu, đôi mắt tròn tròn sáng lấp lánh, râu rồng bên miệng không có rũ xuống mà nhẹ nhàng gãi gãi ngón tay Quy Hải. Quy Hải mở to mắt nhìn bé cù long, chỉ cảm thấy bé cù long cực kì đáng yêu. Ngay cả hai cái lỗ mũi màu đen đứng thẳng kia cũng cực kì đáng yêu.
Nhìn thấy một bé cù long đáng yêu như vậy, Quy Hải không khỏi muốn trêu đùa một chút: “ A Sơn, đây là thể hình vốn có của ngươi phải không?”
A Sơn nói: “ Đúng vậy, chủ nhân, ra vừa sinh ra chính là nhỏ như thế này, sau đó không ngừng ăn đồ ăn mới từ từ lớn lên.”
Quy Hải lại hỏi: “ Vậy, ngươi thấy ta ăn nhiều như vậy, có đói không?”
A Sơn lập tức hiểu ý, nói: “ Đói rồi! Chỉ mới được nhìn chủ nhân ăn thôi! Cầu chủ nhân bón ta!”
Quy Hải nhìn bé cù long đã biến nhỏ lại còn tỏ vẻ lăn lộn đáng yêu, nghe thỉnh cầu đầy sức sống của tiểu cù long, trái tim cũng trở nên mềm mại. Cầm một đôi đũa khác, gắp lên một miếng thịt nhỏ, đưa đến trước mặt A Sơn. A Sơn lập tức duỗi cổ, mở to miệng rồng, ngậm một nửa miếng thịt, nhe răng cắn hai cái, cổ họng khẽ động mới nuốt được miếng thịt xuống.
Bé cù long vừa ăn, vừa mắt sáng long lanh thỏa mãn nhìn khuôn mặt Quy Hải. Quy Hải dáng vẻ bé cù long ngốc ngốc, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc, cảm thấy siêu đáng yêu, không khỏi gắp thêm một miếng thịt nhỏ, tiếp tục chăm bón.
Liên tục ăn mấy ngày không nghỉ, Quy Hải cũng cần phải nghỉ ngơi một lát, để thân thể có thể tiêu hóa hấp thu xương thịt của mấy con yêu thú này, để xương và thịt có thể chuyển hóa thành dinh dưỡng và có thể hấp thu hết linh khí có trong thức ăn.
Quy Hải lại bón thêm vài miếng thịt, vừa hỏi: “ A Sơn, thịt này có ngon không?”
A Sơn chỉ nhìn Quy Hải, hạnh phúc gật gật đầu, đáp lời: “ Dễ nhìn.”
Quy Hải: “……..”
Đối với mấy tên nghiện mặt mà nói thì đúng là đàn gảy tai trâu.
Nhạy bén cảm nhận được biểu tình bó tay của Quy Hải, A Sơn mới phản ứng được, chớp chớp đôi mắt to tròn xoe đó, nói: “ Chủ nhân bón rất ngon, tự mình ăn không ngon.”
Quy Hải không khỏi duỗi ngón tay ra, gãi gãi cằm của bé cù long. Thật sự không biết nói A Sơn thành thực hay là ngọt mồm ngọt miệng đây. Nói giống như quả thực là lời nói từ đáy lòng của bé cù long vậy, nghe lên quả thực cực kì ngấy.
A Sơn cọ cọ ngón tay Quy Hải, tiếp tục há to miệng, dùng ánh mắt cực kì mong chờ nhìn Quy Hải, dáng vẻ cầu bón cầu bón.
Dáng vẻ bé cù long đòi ăn quả thật khiến Quy Hải bị moe chết mất, Quy Hải đành chịu gắp thêm vài miếng thịt, đưa đến bên miệng bé cù long. Nhìn thấy bé cù long hạnh phúc cho mấy miếng thịt vào miệng, rồi vội vàng cắn luôn cả đầu đũa, lại không có cắn gãy, chỉ nuốt miếng thịt xuống, giống như không nỡ cắn gãy đũa vậy, chỉ nhẹ nhàng gặm vài cái.
Nhìn thấy dáng vẻ bé cù long màu xanh nghiêng nghiêng đầu, cắn đũa làm nũng, Quy Hải luôn cũng coi như là tìm được lạc thú chăm sóc linh sủng.
Thật đáng yêu, chẳng trách phản diện lại thích bón hắn như vậy. Nhìn cái dáng vẻ đáng yêu này của bé cù long, căn bản là không ngừng được việc bón ăn mà.
Nhưng mà, nói đi nói lại thì phản diện đã mấy ngày không thấy đâu rồi, không biết đi làm việc gì nữa.
Mấy ngày này, tuy có bé cù long bầu bạn nhưng mà mất đi hơi ấm từ cái ôm của phản diện Quy Hải thực sự có chút không quen. Phản diện đã đáp ứng sẽ dạy hắn kiếm thuật, lại nói sẽ không bỏ rơi hắn, mà lại rời đi lâu như vậy.
Quy Hải vừa nhớ tới phản diện, phản diện liền nhanh chóng xuất hiện.
Một trận gió lạnh thổi qua, Sư Vân Phong rời đi đã lâu bay tới trước mặt. Biểu tình của Sư Vân Phong nặng nề, ưỡn ngực cúi đầu nhìn về bé cù long đang vui vẻ nằm trên bàn, còn có Quy Hải đang bón bé cù long kia.
Áp lực vô hình từ trên cao hạ xuống, bé cù long vừa cắn miếng thịt còn chưa dám nuốt xuống đã dừng lại không còn động tác gì nữa. Động tác đang bón của Quy Hải còn chưa hoàn thành, cũng không thu lại đũa. Thấy phản diện trở về, bèn vui vẻ hô lên: “ Đại Phong, ngươi đã trở về!”
Ánh mắt Sư Vân Phong quét giữa Quy Hải và bé cù long. Mím nhẹ môi, cổ họng khẽ động, thấp giọng nói: “ Tiểu Hải, ta cũng đói rồi.”
Quy Hải: “……”
Sao mà phản diện nhà hắn cũng đòi bón ăn vậy rồi.