Trên mặt biển rộng lớn, hòn đảo lơ lửng trên không tiên khí lượn lờ. Nhìn lên phía trên, ánh hoàng hôn rọi xuống khiến cho những đám mây đều bị nhuộm sắc cam đỏ. Trong đám mây đó một vị kiếm tu áo xanh thân hình thẳng tắp đang ôm một bé trai đáng yêu chậm rãi tản bộ.
Họ chính là Sư Vân Phong và Quy Hải.
Vốn dĩ Sư Vân Phong muốn đưa Quy Hải về đảo nhỏ ngay lập tức để mặc quần áo, nhưng khi Quy Hải nhìn thấy đầy trời là áng mây, trông lên cảnh sắc hiếm thấy trên trời, thưởng thức vẻ đẹp mĩ lệ đó bèn đề xuất ý kiến với Sư Vân Phong muốn nhìn thêm một lát.
Ông lớn Quy Hải có lệnh Sư Vân Phong nào dám không theo chứ.
Quy Hải dựa vào trong lòng Sư Vân Phong, nhìn ánh mặt trời lặn, cực kì vừa lòng với phản diện. Từ sau khi hoá hình có thể nói chuyện, nhân sinh trở nên thú vị hơn rất nhiều.
Bởi vì, Quy Hải phát hiện ra mình càng sai khiến phản diện thì phản diện lại càng vui vẻ.
Quy Hải thưởng thức hoàng hôn sáng lạn xong được Sư Vân Phong ôm vào bay về đảo nhỏ, vừa ngồi xuống gối ngọc liền nói: “ Đại Phong, hôm tay ta muốn ăn cá ngươi nướng.”
“ Được, lát nữa bắt cá làm cho mi ăn. “ Sư Vân Phong lập tức đáp ứng, lại nói: “ Bây giờ mặc quần áo cho mi trước.”
Nói xong, Sư Vân Phong lấy ra tám bộ quần áo khác nhau từ không gian trữ vật trong tay áo, màu đỏ, màu vàng tươi, màu xanh lam, màu xanh đậm, màu trắng ngà ….v……v….., bộ nào cũng đều vừa vặn với hình thể bây giờ của Quy Hải. Sư Vân Phong mang những bộ quần áo này bày ra cho Quy Hải xem, giới thiệu nói: “ Những bộ này đều là mẫu thân làm cho ta, ta chưa từng mặc qua, mi hôm nay muốn mặc bộ nào?”
Mỗi bộ quần áo đều rất tinh xảo, sắc màu rực rỡ. Quy Hải tiện tay chọn bộ quần áo màu xanh nhạt, Sư Vân Phong bèn thu lại những bộ quần áo khác, để bộ quần áo xanh nhạt mà Quy Hải chọn trôi nổi trong không trung, bắt đầu mặc quần áo cho ông lớn Quy Hải.
Quy Hải muốn tự mình mặc nhưng quần áo ở đây rất phức tạp, hết lớp này đến lớp khác, thắt ra thắt vào, thật sự là phải để phản diện giải thích một lượt quần áo phải mặc như thế nào mới được.
Trước lúc giúp Quy Hải mặc quần áo, Sư Vân Phong tiện tay bày ra một trận pháp ấm áp, cái lạnh ban đêm lập tức bị xua tan, không khí xung quanh Quy Hải cũng được làm ấm lên. Cho dù Quy Hải hôm nay đã hấp thu đầy đủ linh khí cửu dương, thân thể không sợ lạnh nhưng hành động chăm sóc chu đáo này của Sư Vân Phong vẫn khiến cho Quy Hải vô cùng cảm kích.
Nhìn Sư Vân Phong mặt mày nghiêm túc bố trí trận pháp, nhìn nét cằm cương nghị của Sư Vân Phong, nhìn cái đám râu nhàn nhạt đó, nhìn cánh tay khoẻ mạnh nãy vừa đỡ cái mông nhỏ của hắn, Quy Hải không khỏi duỗi ra cái tay nhỏ mập mạp, sờ sờ cái đám râu nhỏ đậm chất đàn ông của Sư Vân Phong.
Nếu như mình có bố thì chắc cũng chăm sóc mình tỉ mỉ như vậy nhỉ.
Quy Hải không khỏi nghĩ về kiếp trước những ngày mà mình không có một người thân nào.
Lúc nhỏ nhìn những đứa trẻ khác Quy Hải cực kì hâm mộ. Bởi vì khi những đứa trẻ đó bị đánh khóc còn có thể lao vào lồng ngực dày rộng của bố, làm nũng mách lẻo để cầu sự an ủi vỗ về, để bố bọn chúng giúp báo thù.
Bởi vì bọn chúng có nhà có thể quay về.
Quy Hải không có.
Bây giờ coi như là có rồi.
Quy Hải sờ sờ đám râu mềm mềm của phản diện, đột nhiên cảm thấy, hắn và phản diện chính là hai kẻ sống nương tựa vào nhau.
Quy Hải từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, khát vọng có một người cha, sinh mệnh đã cột chặt với sinh mệnh của phản diện rồi; phản diện vừa mới mất đi mẫu thân nên kí thác tất cả tình cảm lên người Quy Hải, yêu thương chiều chuộng hắn, dùng chuông đồng tâm để biểu thị sự ràng buộc.
Lúc trước vẫn cho rằng mình không thích sự thân thiết của Sư Vân Phong, bây giờ Quy Hải mới phát hiện, hoá ra mình đã sớm quen rồi. Sư Vân Phong sớm đã không phải phản diện, không phải nhân vật lạnh lùng trong sách mà là một tên lảm nhảm, một chủ nhân tốt, là một người thân nhất trong thế giới này của Quy Hải
Dáng vẻ lúc này của phản diện rất giống một người cha.
Sư Vân Phong vừa bị ông lớn Quy Hải sờ râu động tác liền trì độn, trong lòng trống đánh ầm ầm, chuông đồng tâm cũng theo đó run rẩy lên, Quy Hải rõ ràng cũng cảm nhận được.
Cái cảm giác diện lại giống một người cha lại càng sâu sắc hơn rồi, thật sự là khiến cho đứa con trai ông lớn này cảm thấy có sự thân thiết hơn, chắc là cha sẽ rất thích!
Nhưng mà Quy Hải cũng không thật sự xem phản diện như cha, chỉ là lúc nãy sinh ra một chút xúc động thôi, trong lòng bắt đầu coi phản diện như anh em.
Sờ chán đám chồi râu đó Quy Hải rất nhanh thu lại cái tay nhỏ, nói: “ Đại Phong, còn ngốc cái gì, mau mau dạy ông lớn mặc quần áo.”
Nói chuyện với người thân thiết nhất thì không cần ngại gì hết!
Phản diện cũng rất nhanh phản ứng lại, không khỏi cười ha ha, sáng láng trả lời: “ Tuân mệnh, ông lớn tiểu Hải! “ Rồi giải thích cho Quy Hải về kết cấu và cách mặc quần áo.
Ông lớn Quy Hải thoả mãn gật đầu, bắt đầu chăm chú nghe.
Nhưng mà Quy Hải phát hiện, phản diện cứ nói cứ nói lại có cảm giác gì đó là lạ.
Nghe thấy Sư Vân Phong nói: “ Tiểu Hải, rất xin lỗi. Thực ra từ lúc mi ra đời ta nên chuẩn bị quần áo cho mi. Lúc trước không có chú ý, khiến hình rùa của mi bị người ta nhìn thấy hết. Từ hôm nay trở đi nỗi ngày ta sẽ thay cho mi một bộ quần áo.”
Quy Hải: “ ……. Ừm.”
Phản diện suy nghĩ rất chu đáo, lúc mình vẫn là một con rùa thì bộ phận quan trọng vẫn giấu ở trong cái đuôi nên không sao cả. Hình người thì chắc chắn phải mặc quần áo rồi.
Khi nói chuyện riêng với Quy Hải chế độ nói lảm nhảm của Sư Vân Phong bắt đầu được khởi động: “ Mi thích quần áo màu xanh nhạt à? Có phải muốn mặc quần áo giống ta không?”
Quy Hải nói: “ Không phải, ông lớn tiện tay chọn đó.”
Sư Vân Phong bỏ qua việc đó, trong mắt loé lên một tia sáng, nó mãnh liệt giống như ánh nắng thiêu đốt, lại sâu giống như một đầm nước, nhìn chằm chằm Quy Hải, lấy âm thanh trầm thấp đầy từ tính nói với Quy Hải: “ Tiểu Hải, dáng vẻ sau khi hoá hình của mi thật giống ta.”
Lúc này ánh mắt của Quy Hải và Sư Vân Phong đối diện nhau, nghe giọng nói đầy từ tính của Sư Vân Phong thật sự có loại xúc động muốn nhắm mắt bịt tai.
Cái nhan sắc anh tuấn vô cùng này, cái ánh mắt thâm tình này, cái âm thanh mà nghe xong hai tai muốn mang bầu này, nếu như đem đi tỏ tình thì chắc chắn ba trăm phần trăm sẽ thành công.
Quy Hải không khỏi nghĩ, chẳng nhẽ phản diện biết thuật mê hoặc? Rõ ràng là một câu nói rất bình thường mà lại có thể nói ra thành cái cảm giác thâm tình khi đi tỏ tình.
Bị ánh mắt thâm tình như vậy nhìn chăm chú, cho dù Sư Vân Phong có là người thân hay là anh em, thì Quy Hải vẫn cảm thấy có chút gì đó quái quái, không khỏi mở mắt ra đối diện với Sư Vân Phong.
Mà Sư Vân Phong nhìn thấy bé Quy Hải đáng yêu trốn tránh ánh mắt của mình, tự cho là đã đoán đúng, nói tiếp: “ Tiểu Hải, bị ta nói đúng rồi đúng không? Mi muốn giống như ta nên mới hoá hình như vậy đúng không. Biết cần phải có tóc, da trắng….”
Quy Hải cạn lời nhìn phản diện nhà hắn bắt đầu mở ra chế độ não bổ. Tuy rằng phản diện thích não bổ nhưng mà vừa hay, phản diện đã giúp mình tìm được lí do tại sao mình hoá hình giống con người như vậy, thế thì mình khỏi phải giải thích, đỡ mệt.
Nhưng mà phản diện đang nói mặt đột nhiên biến sắc.
“ Từ từ….. tiểu Hải, sao mi biết chim to to là mọc ở phía trước? Ta chưa cho mi xem qua mà.”
“ Ơ.” Quy Hải không biết trả lời như thế nào.
Cũng không thể nói bản thân mình vốn dĩ là một thằng đàn ông đi?
Tuy phản diện là người thân thiết nhất nhưng cũng chưa thân tiết đến mức nói hết lai lịch của mình. Lỡ như phản diện nảy sinh lòng nghi ngờ, tiếp tục truy hỏi rồi thẳng tay chém mình y như nam chính trong nguyên tác thì làm thế nào.
Biểu tình của phản diện trở nên cực kì nguy hiểm, đầu lông mày nhíu chặt, miệng cũng mím lại, phóng ra uy áp cường đại, lá cây phía sau không có gió cũng điên cuồng lay động. Âm thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thường truy hỏi: “ Ai đã cho mi nhìn.”
Quy Hải nhìn dáng vẻ này của phản diện nhất thời phát mộng.
Đúng rồi, chẳng ai cho hắn xem cả, vậy thì một con rùa sao lại biết cấu tạo cơ thể của một người đàn ông vậy? Nếu như nói là mẫu tiên quy cho hắn xem thì cái dáng vẻ cực kì nguy hiểm này của phản diện, cái dáng vẻ nguy hiểm sẽ chém hết cái bọn làm hư sủng vật yêu quý nhà y này, Quy Hải không thể nói như vậy được, bởi vì sẽ liên luỵ đến mẫu tiên quy.
Quy Hải trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới nghĩ ra đáp án, nhưng trên mặt lại ngốc ngốc tỏ vẻ chỉ là nhất thời không kịp phản ứng mà thôi, nói rằng: “ Là nhìn ngươi đó.”
“ Nhìn ta ư?” Sư Vân Phong nghe vậy lông mày càng nhíu chặt hơn. Nhưng chuông đồng tâm thì lại kêu leng keng, sợi tơ đều quay trở lại trong chớp mắt, thu lại vào trong chuông đồng tâm, thỉnh thoảng thò ra bao lấy một chút.
Quy Hải thừa nhận một lần nữa: “ Đúng vậy.”
Để xác thực cho lời nói dối này, Quy Hải thả ra linh thức, không vướng víu gì quét Sư Vân Phong từ đầu đến eo, chuẩn bị quét tiếp xuống đoạn dưới.
Sau đó bị linh thức mà Sư Vân Phong cũng thả ra ngăn cản.
Quy Hải cũng không cưỡng cầu, nói: “ Giống như vậy đó, một ngày nào đó sau khi tỉnh lại ta liền biết phóng ra linh thức, nhìn xuyên qua được quần áo, xuyên qua da thịt, xuyên qua xương xốt mà nhìn đến kinh mạch. Lúc đại Phong tu luyện không có phòng vệ nên ta nhìn thấy hết rồi.”
Đây đương nhiên là nói dối.
Quy Hải chỉ là đang cược, cược lúc phản diện tu luyện sẽ không đề phòng với mình.
Lúc này, lần đầu tiên Quy Hải nói dối Sư Vân Phong, trong lòng cực kì hồi hộp, hồi hộp đến mức tim sắp nhảy ra ngoài. Quy Hải nỗ lực điều chỉnh lại tâm lí, không thể để chuông đồng tâm trong thức hải kêu, không được để Sư Vân Phong cảm nhận được mình đang khẩn trương lo lắng.
Mà sau kho Sư Vân Phong nghe chỉ “ Ồ” một tiếng. Miệng y vẫn ngậm chặt như cũ.
Quy Hải hồi hộp nhìn y, hy vọng lời nói dối không bị xuyên thủng.
Sư Vân Phong vẫn chậm chạp không phản ứng.
Giống như chờ đợi phán quyết xử hình cuối cùng, thời gian Quy Hải chờ đợi trở nên cực kì lâu, không biết lời nói dối của mình có qua được cửa này không.
Nếu như tính cảnh giác, độ nhạy cảm với linh thức người khác của phản diện rất cao! Thì liệu có phát hiện ra lời nói dối của mình sẽ chém mình một kiếm không?
Muốn lừa phản diện hậu quả quá nghiêm trọng, Quy Hải quyết định lần sau sẽ không vì người khác nói dối y nữa.
Qua một lúc lâu Sư Vân Phong mới mở miệng, thấp giọng nói: “ Không xấu à.”
Hoá ra lo lắng cái này!
Hoá ra là người cha tốt lo lắng dạy hư con mình.
Quy Hải thở phù ra một hơi, nói: “ Không xấu, rất dễ nhìn.”
Sư Vân Phong nghe Quy Hải nói vậy cũng thả lỏng, đuôi mày giãn ra, giọng nói cũng khôi phục lại âm lượng như bình thường, thả lỏng nói: “ Ừm, vậy thì tốt. Ta tiếp tục giúp mi mặc quần áo nhé.”