Địa điểm : Khu rừng của bà chúa tuyết.
Nhân vật : Trần Lam Phong, Lê Bích Thảo.
" A " Nó run rẩy mở mắt ra nhìn anh nhưng lại bị lời nói của anh cưỡng chế mà trầm luân.
1
2
3
Nó chợt hoảng hốt mà thức tỉnh trong giấc mộng ngọt ngào. Bản thân nó rất nhớ, rất nhớ anh, trái tim nó rất muốn, rất muốn được gần anh. Nhưng lí trí nó thì không cho phép nó làm như vậy bởi vì nó không muốn anh gặp chuyện bất trắc. Nó dùng hết sức đẩy anh ra, trong giọng nói vì đè nén những xúc cảm mà trở lên hết sức khó nghe :
" Đừng có chạm vào tôi. "
Lật sang một trang sách mới, một trang sách không hề có anh.Trong lòng nó bỗng dưng có rất nhiều mất mát. Một mất mát đầy dày vò khảm sâu vào tận trong trái tim thầm kín.Một mất mát đau đớn xuyên thủng chín tầng trời nơi Cửu trùng thiên .Thế là kể từ đây, đôi mắt nó không thể nhìn thấy những sáng bình minh hạnh phúc nữa mà tất cả ...tất cả chỉ là một bầu trời rạn nứt chứa đầy tổn thương. Khóe mắt nó rồi cũng sẽ vỡ vụn ,không thể ngăn nổi từng nỗi bi ai hóa lệ tuôn rơi.
Nó và anh giờ đây là âm dương khác biệt , anh là Cửu thiên khai hóa còn nó lại là Ngọa quỷ -chạm vào ai người đó sẽ phải chết. Nó yêu anh đến nỗi mê muội và nếu lí trí nó không thể kiểm soát nổi trái tim mà chạm vào anh bảy lần thì chính tình yêu nó trao cho anh sẽ khiến cho khiến cho anh tổn thương hơn bất cứ điều gì trên đời này. Thế nên đã đến lúc nó tập đi trên con đường mà không có anh. Dẫu cho cơ thể nó phải chịu trăm ngàn đau đớn, dẫu cho trái tim nó có phải chết hàng nghìn lần thì nó cũng chấp nhận .
Vì nó yêu anh. Thế là đủ rồi.
" Em sao vậy ? "
Ngữ khí của anh vang lên hết sức bình thản mà trầm ấm nhưng nó có cảm giác sao bóng hình anh hết sức lạc lòng và cô đơn. Trái tim nó cứ thế như bị ai bóp chặt vậy, trong lòng nổi lên từng đợt sóng xô vào nhau.
A ! Không ! Lê Bích Thảo ! Mày phải lạnh lùng thôi , phải ngỡ mày chính là con người tán tận lương tâm. Vì anh, vì chân mệnh thiên tử của đời mày.
" Chúng ta không hợp nhau đâu. " Chúng ta không hợp nhau- lí do dối trá muôn thuở mà con người ta đưa ra để biện minh cho bản thân mình. Lí do của nó cũng dối trá như vậy .Không ! Có lẽ lí do nó đưa ra còn dối trá hơn gấp nhiều lần vì..vì nó vẫn còn yêu anh.
Lam Phong đáp : " Anh biết "
Nghe lời anh nói ,từng tế bào trong nó cứ dần chết đi. Hình như anh cũng đã hối hận vì đã yêu nó. Đáng lí ra nó phải vui mừng vì điều đó thế mà sao bản thân nó vẫn thấy khó chịu khôn cùng, tưởng chừng như đã có ai đó lấy mất luồng không khí mà nó đang hít thở, ngột ngạt và đầy thống khổ.
" Nhưng chỉ cần anh yêu em là đủ. "
Chỉ cần anh yêu em là đủ. Một lời anh nói lại khiến nhịp cầu trái tim nó rung động mạnh mẽ, khiến bông hoa tình yêu trong nó lại đột ngột nở rộ trước gió. Nó thừa nhận, nó lại yêu anh nhiều hơn. Nhưng anh à,
Tình yêu đôi khi rất ác độc, mình yêu điên cuồng nhưng không thể được đáp lại, mình nghĩ tới một ai đó nhưng không thể với tới họ.
" Đủ rồi " Nó dơ tay lên xin anh đừng nói nữa, một lần nữa nó hết sức tàn nhẫn nói rõ với anh :
" Tôi không yêu anh " Có lẽ yêu em chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh .Thế nên cầu xin anh ...cầu xin anh hãy buông tay đi.
" Chúng ta.."
Grao.. Grao..Grao..
Tiếng sói tru bất chợt vang lên trong đêm tối khiến nó rợn cả tóc gáy. Từng con sói một cứ thế phi vút từ bụi mận gai phía xa kia tới trước mắt nó, chúng ngẩng đầu lên trời tru những tiếng thật uy nghi và vô cùng đáng sợ.
Dưới ánh trăng lúc mờ lúc ảo này , từng cánh đom đóm bay theo gió khiến cho nó có thể nhìn ra. Đây là một đàn hắc lang ( sói đen ) với những đôi chân trắng lướt nhẹ như bay trên nền tuyết lạnh, cái mõm của chúng khá dài hộ ra hàm răng sắc nhọn. Đàn hắc lang xoay đầu một cái rồi khoan thai bước từng bước về phía nó.
Nhìn ánh mắt chứa đầy lửa hận của đàn hắc lang kia rồi lại nhìn anh, nó rất ngạc nhiên khi anh chẳng có bất cứ động thái gì cả, anh vẫn trầm tư và lạnh lùng như vậy. Từng giây trôi qua, chân tay nó vô cùng run rẩy ,lòng bàn tay cùng chợt nắm lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng vì lo lắng .Súng của nó chỉ còn có ba viên đạn duy nhất, vậy thì...chắc nó phải giết chết con sói đầu đàn trước.
Lấy hết sức bình sinh mà rút cây súng trong túi áo ra, nó chĩa thẳng vào đầu con sói mà bắn." Pằng , Pằng , Pằng " Ba viên đạn phi như bay xé tan sự yên tĩnh vốn có trong không khí. Viên đạn thứ nhất găm thẳng vào xương sườn con sói đầu đàn còn viên đạn thứ hai thì hướng tới mắt trái của con sói còn lại. Nhưng...chết tiệt ! Lũ sói kia cư nhiên lại bất tử.
" Bụp ,Bụp " Hai viên đạn bay qua cơ thể của từng con sói nhưng chẳng khiến cho bọn chúng hề hấn gì cả. Lồng ngực nó hoang mang đánh trống loạn xạ .Lúc này nó chỉ hy vọng viên đạn cuối cùng kia có thể giết chết một con sói thôi cũng được, một con thì cũng có thể bớt đi một chút hiểm nguy .
Nó căng tròn mắt nhìn con sói đang xoay xoay đầu , tiền đình của nó hình như có một ấn kí của Thủy nhân ( hình mặt trăng ). Ôi ! Không ! Thủy là nguyên tố của sự đổi thay và là biểu tượng của mùa đông , con sói này chính là chìa khóa mở phong ấn kích hoạt bão tuyết. Viên đạn nó vừa bắn kia, tất nhiên là....
" Chạy đi " Thế là cả ba lần nó đều vô thức chạm vào anh. Nó đã kéo anh chạy rất nhanh nhưng ...từng bước đi của nó chẳng thể nào thắng được sức mạnh của mẹ thiên nhiên . Một trận bão tuyết cứ thể ùn ùn đổ xuống vùi lấp mọi sinh vật trên ngọn núi, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua quật nó ngã xuống. Phút giây này,trước mắt nó chỉ còn lại một lớp màn xa tanh màu trắng xóa, bất cứ nơi đâu cũng chìm trong tuyết trắng.
Cứ thế , nó cùng anh cũng vậy, cả hai người cũng bị cơn bão tàn khốc kia cuốn rơi xuống vực thẳm.
Nó gắng gượng nắm chặt tay anh nhưng không thể được...
Tạm biệt anh Lam Phong , tạm biệt những hồi ức xưa.