Rong Biển Bị Mèo Ăn

Chương 9



Công tác trước sau như một vừa đơn giản lại nhanh chóng, hai người bận rộn khoảng hơn một tiếng xong, Ôn Uyển Nhu tắt máy tính, gõ gõ mặt bàn của Thần Ca.

Thần Ca nâng mắt nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Ôn Uyển Nhu, cũng tắt máy tính đi, hỏi, “Đói rồi à? Trưa nay hai chúng ta ăn gì?”

Ôn Uyển Nhu nghiêng đầu hỏi, “Ăn chỗ lần trước được không?”

Theo lý mà nói lần trước là Ôn Uyển Nhu mời, lần này nên đến phiên Thần Ca, nhưng dựa theo tình hình kinh tế của Thần Ca mà nói đi đâu ăn cơm thực sự là một chuyện tra tấn cái ví tiền, Thần Ca nghĩ đến VV, cậu hít sâu một hơi, nói,” Ừm, ta đi thôi.”

Ôn Uyển Nhu vẫn đi chiếc mô tô phân phối lớn lần trước, lúc Thần Ca nhận mũ bảo hiểm có hỏi một câu, “Xe này nhìn ngầu quá, đắt tiền lắm phải không?” Cậu không định bắt Ôn Uyển Nhu trả lời, nào ngờ Ôn Uyển Nhu suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời, “Xe không đắt lắm, lúc mới mua khoảng hơn hai mươi vạn, nhưng còn sửa đổi linh kiện bên trong, cho nên giá có hơi cao.”

parkyoo

Thần Ca trợn to hai mắt, chỉ vào xe mô tô dưới mông mình, “Cái này…Hơn hai mươi vạn á? Anh có tiền sao không mua ô tô? Ô tô bốn bánh an toàn hơn nhiều.”

“Ô tô không có tốc độ.” Ôn Uyển Nhu nói xong, đạp chân ga, lao đi.

Đứng ở cửa lần này là một cô gái trông còn rất trẻ, cô mỉm cười nhìn hai người, hỏi, “Xin hỏi số của ngài.”

Ôn Uyển Nhu nói ra một chuỗi số, cô gái nhìn sổ ghi danh sách đặt chỗ trước, nói, “Mời đi theo tôi.”

Thần Ca không biết Ôn Uyển Nhu đặt chỗ trước, hơn nữa nhà hàng này cũng không phải loại muốn đặt chỗ liền còn có chỗ để đặt, có khi phải mất đến hơn nửa năm mới được sắp xếp, cậu nhìn Ôn Uyển Nhu, trong lòng mơ hồ hiện lên một khả năng, “Anh bao một phòng ở nhà hàng này quanh năm?”

“Không muốn tự nấu ăn thì sẽ ăn ở đây.” Ôn Uyển Nhu đáp.

Thần Ca hoàn toàn nghẹn chết.

Nơi tuỳ tiện ăn một món cũng tốn mất nửa tháng lương này, đối với Ôn Uyển Nhu…Lại là một cái căng tin cỡ bự sao?

Trong nháy mắt, Thần Ca bỗng muốn đổi nghề, ngẫm lại cậu liều sống liều chết mới kiếm được ít tiền, lại nhìn cuộc sống ưu việt ở một đẳng cấp khác hẳn của Ôn Uyển Nhu, lẽ nào viết văn trên mạng kiếm được nhiều tiền đến vậy?

Thần Ca càng ngày càng cảm thấy chuyện của VV có vẻ tuyệt vọng.

Người ta vẻ ngoài đẹp trai tính tình tốt lại còn biết kiếm tiền, VV thì thế nào? Cậu ấy chỉ biết tỏ vẻ mê mẩn thèm khát thân hình đàn ông thôi.

Hai người nghẹn lời nhìn nhìn một lúc, đồ ăn được bưng lên.

Thần Ca gắp một miếng thức ăn, nhìn chăm chú khuôn mặt Ôn Uyển Nhu, cẩn thận dò hỏi, “Khụ, anh có biết trong xã hội, có một loại người…Gọi là đồng tính luyến ái không?”

“Khụ khụ khụ khụ!” Ôn Uyển Nhu nhất thời sặc ớt.

Thần Ca vội vàng đưa ly nước cho hắn, “Này, mau uống đi.”

Ôn Uyển Nhu ho khan một hồi, hai mắt đỏ bừng nhìn Thần Ca.

Thần Ca bị hắn nhìn đến chột dạ, xấu hổ nói, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, xem xem anh có suy nghĩ gì…”

“Không có, khụ, suy nghĩ gì.” Ôn Uyển Nhu nói xong, liền cúi đầu và cơm.

Bữa cơm này Thần Ca ăn quả thực là không nếm ra mùi vị gì, cậu vừa rút thẻ tín dụng vừa thầm trách VV, đang êm đẹp tự dưng giao nhiệm vụ gian nan như thế cho cậu, ngày nào đấy phải bắt cậu ta tặng cậu mười cân thức ăn cho chó mới được.

Cậu nâng tay, nói, “Thanh toán.”

Nhân viên phục vụ cười tươi như hoa cúc, lắc đầu, “Mời ngài lần sau lại tới.”

Thần Ca ngẩn ra, “Không thể quét thẻ sao?”

“Không phải.” Ôn Uyển Nhu nói, “Nhà hàng này tôi có cổ phần, coi như là tính vào cuối năm.”

“Anh thật lợi hại,” Thần Ca không chút che giấu khiếp sợ của mình, “Vậy anh được xem là ông chủ nhà hàng này sao? Trời ơi, tôi thấy anh coi bộ mỗi ngày ngồi đều đếm tiền không xuể, rốt cuộc thì anh làm nghề gì thế?”

Ôn Uyển Nhu lắc đầu, “Nhiều lắm.”

Thần Ca cười nhạo, “Tôi bảo anh rảnh rỗi anh còn chối. Tôi vẫn còn một phần việc chưa làm xong, lát nữa tôi trở về cùng anh.”

Tầm mắt Ôn Uyển Nhu dừng trên cánh môi hơi vểnh lên của Thần Ca, hắn thất thần một lúc, rồi đột nhiên nói, “Cậu cũng vậy sao?”

“Hử? Tôi làm sao cơ?” Thần Ca sửng sốt.

Biểu tình của Ôn Uyển Nhu có chút quái dị, “Vừa rồi cậu nói ấy.”

Thần Ca nhớ lại, vừa rồi cậu và hắn nói bao nhiêu câu, câu nào có liên quan tới ‘Cậu cũng vậy sao’ nhỉ?

Hai người xuống lầu, ngồi lên xe máy, mắt nhìn con đường ngoằn ngoèo, Thần Ca chợt nhớ ra, vừa rồi cậu mới hỏi hắn…Về chuyện đồng tính luyến ái.

Thần Ca kinh sợ, nghĩ thầm, lẽ nào Ôn Uyển Nhu thực sự là chân mệnh thiên tử của VV?

Quay về phòng làm việc, Thần Ca tìm cớ trốn vào WC, gọi điện thoại báo lời mình nghe được cho VV, VV nháy mắt nhộn nhạo khắp người.

Từ sau khi Thần Ca cảm giác Ôn Uyển Nhu rất có thể là đồng tình luyến ái, cậu càng nhìn càng thấy hai người này vẻ ngoài rất phù hợp với nhau, một người đẹp trai nam tính quá trời, một người õng ẹo gái tính quá trời. Cậu lưu loát kể chuyện buổi trưa đi ăn ở nhà hàng mà Ôn Uyển Nhu đầu tư cho VV nghe, vốn cậu định để cho y nhìn rõ tình hình, nào ngờ VV lại nói một câu, “Có tiền hay không mình không quan tâm, người tốt là được rồi.”

Thần Ca bĩu môi, từ năm nay VV vay tiền mở một cửa hàng dành cho thú cưng liền bắt đầu tiếp cận các anh có tiền đó thôi, nhưng như vậy cũng đúng thôi, hiện tại cậu không tìm được người yêu chính là bởi người ta yêu cầu nhiều lắm, cậu một không có bảo hiểm đầy đủ, hai không có công việc ổn định, hôm nay viết thuận lợi thì có chút tiền nhuận bút, ngày mai viết nhảm sẽ không xu dính túi.

VV đắc chí, nói một câu ‘tối nay cùng ăn cơm đi’, Thần Ca nghĩ mấy lần đều là Ôn Uyển Nhu mời, cậu còn cứ như vậy thì quả là không phải, cho nên liền đồng ý. Thần Ca ra ngoài thấy Ôn Uyển Nhu đang cởi áo, cậu thuận tay nhặt áo để lên ghế, hỏi, “Tối nay anh muốn ăn gì?”

“Không phải vừa mới ăn cơm trưa sao?”

Lúc Ôn Uyển Nhu hỏi câu này, không biết vì sao Thần Ca cứ cảm thấy hắn ngốc ngốc, cậu nói, “Tối nay VV đến, anh đi ăn cùng tôi luôn cũng được, đỡ phải nấu cơm.”

“Ừ.” Ôn Uyển Nhu buông vật liệu gỗ trong tay, nhìn tấm ván gõ đặt dưới cầu thang ước lượng một lúc, bỗng hắn hỏi, “Sáng mai cậu muốn ăn gì?”

parkyoo

Nhắc tới đây, Thần Ca lập tức nhớ tới xửng bánh bao buổi sáng Ôn Uyển Nhu làm cho cậu, “À đúng rồi, xửng bánh bao sáng anh làm thực sự ăn quá ngon, anh làm kiểu gì vậy?”

Ôn Uyển Nhu không lên tiếng, chỉ cúi đầu cười.

“Ê đẹp trai, tôi hỏi anh phải nói chứ.” Thần Ca đạp hắn một cái.

“Cậu thảnh thơi thế sao không mau đi làm việc đi.” Ôn Uyển Nhu liếc cậu.

Thần Ca nhún vai, cố ý lớn tiếng nói, “Anh không nói thì thôi, về sau anh lại làm cho tôi ăn, đúng nhỉ?”

Ôn Uyển Nhu phất tay.

“Đẹp trai à anh đã đạt đến một trình độ rất cao rồi đó.” Thần Ca cười hì hì ngồi bên cạnh hắn, mở TV.

Ôn Uyển Nhu cúi đầu, môi cắn chặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv