Lâm Dược cảm thấy không đúng, vội vàng gọi: "Cùng bàn? "
Thịnh Ý dường như hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của hắn, đột nhiên bước nhanh hơn, đuổi theo hai người đã đi vào cửa khách sạn.
Cơn gió cuối mùa hè thổi đến, thổi ánh mắt vừa nóng vừa cay, trái tim cũng ngột ngạt không thở nổi, giống như có cái gì đó muốn nổ tung bên trong lồng ngực vậy.
Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Phải, cậu hận Lục Kiêu, cậu đúng là coi Lục Kiêu là đối tượng báo thù. Nhưng kiếp trước Lục Kiêu rõ ràng đã cùng cậu kết hôn!
Lục Kiêu xấu xa như vậy, khi dễ cậu thành như vậy, còn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cậu, nói chưa từng thích người khác, nói ba năm tâm tâm niệm niệm chỉ có một mình cậu.
Ánh mắt lúc ấy của hắn nghiêm túc như vậy, Thịnh Ý gần như đã tin.
Nhưng bây giờ nhìn xem, Lục Kiêu quả nhiên là lừa gạt cậu!
Cái gì thích cái gì để ý, rõ ràng đều là Lục Kiêu giả vờ cho hành vi vô sỉ của hắn mà thôi. Nam nhân kia căn bản không có biểu hiện hiền lành như vậy, nói không chừng trước khi quen biết hắn ta đã khắp nơi lưu tình, thậm chí đã cùng nữ nhân không rõ lai lịch lên giường!
Trong lòng một mảnh nóng một mảnh lạnh, xen lẫn đau đớn, nhức nhối và cả cảm giác buồn nôn không thể kiểm soát, giống như một cốc nước có ga đang nổ lách tách trong đầu cậu, tất cả suy nghĩ rối loạn thành một đoàn. Thịnh Ý chạy vào đại sảnh khách sạn, không thấy bóng dáng hai người kia, lập tức chạy về phía quầy lễ tân: "Xin chào, xin hỏi một nam một nữ vừa vào là đi phòng nào? "
Chị gái lễ tân hơi giật mình, lập tức nói: "Xin lỗi, chúng ta không thể tiết lộ sự riêng tư của khách hàng."
Thịnh Ý lau mắt, khi ngẩng đầu, ánh mắt càng đỏ lên.
"Chị ơi, chị nói cho em biết đi mà." Mười ngón tay của cậu bám chặt vào mặt bàn đá cẩm thạch ở quầy lễ tân, sốt ruột khổ sở giống như sắp khóc, "Nam sinh vừa rồi kia là anh trai của em, gia đình bọn em đang gặp khó khăn về tài chính, mẹ sinh bệnh, anh ấy vì kiếm tiền, gạt không nói cho mọi người biết ở bên ngoài làm vịt!"
*vịt: mại dim.
Chị gái quầy lễ tân lập tức bị sốc!
Nam sinh vừa rồi nhìn ngầu như vậy, không nghĩ tới là làm cái này!
"Chị cũng thấy đó, chị gái áo đen kia so với anh ấy lớn hơn sáu bảy tuổi, bọn họ căn bản không phải là đôi tình nhân bình thường!" Thịnh Ý lo lắng thỉnh cầu, "Người nhà em sau khi biết chuyện này đã tức giận, hôm nay em bất kể nói cái gì cũng phải ngăn cản anh ấy! "
Lễ tân do dự một lúc, nhìn bộ dáng cậu bé trước mắt lo lắng sắp khóc, cuối cùng chần chờ báo ra một số phòng.
Thịnh ý nói cảm ơn, lập tức bay đi như một cơn gió.
Cậu đi thang máy đi thẳng lên tầng 8, vòng qua chậu cối xanh tốt trong hành lang, liền nhìn thấy Lục Kiêu và người phụ nữ áo đen kia song song dừng ở trước một căn phòng, thẻ phòng trong tay đã dán lên ——
"Lục Kiêu ——!!!"
Ánh mắt Thịnh Ý đỏ lên, trong nháy mắt cái gì lý trí cũng không còn:
"Ngươi dám!!!"
Sau khi hét lên, cậu lao thẳng về phía trước, giống như một con bò điên, liều lĩnh lao về phía Lục Kiêu.
Giống như bị một quả đạn pháo bắn trúng không trung, Lục Kiêu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ngực và bụng bị đụng có chút đau, nhưng vẫn nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Thịnh Ý thiếu chút nữa ngã xuống, ôm đối phương vào trong lòng.
Chờ hai người đứng vững, hắn nắm vai đối phương, hơi nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây? "
"Tại sao tôi lại ở đây? Cậu còn có gan hỏi tôi tại sao tôi lại ở đây? Tôi còn muốn hỏi tại sao cậu lại ở đây!! "Thịnh ý □□ phun loạn, "Người phụ nữ này là ai? Cậu và cô ấy quen nhau bao lâu rồi? Cậu thuê phòng với cô ấy?"
Lục Kiêu bị trận lửa đột ngột của cậu làm cho sững sờ, dừng hai giây để tiêu hóa ý tứ của cậu, biểu tình trên mặt thoáng chốc trở nên khó nói thành lời.
"Ừm... Tuy rằng bạn trai nhỏ của anh hình như hiểu lầm cái gì đó, "Mỹ nữ áo đen phía sau đột nhiên mở miệng, "Nhưng có phải anh nên giúp tôi làm việc trước không? "
"Này... Tuy rằng bạn trai nhỏ của cậu tựa hồ đang có chút hiểu lầm, " Mỹ nữ áo đen phía sau đột nhiên lên tiếng, "Nhưng có phải cậu nên giúp tôi làm việc trước không?"
Lục Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thịnh Ý: "Chờ tôi hai phút."
Hắn không mạnh không nhẹ đẩy vai Thịnh Ý ra khiến cậu đứng sang một bên, lại bước tới cửa, dùng thẻ khóa mở cửa. Thịnh Ý không thể tin, cho rằng sau khi hắn bị bắt gian còn muốn cùng mỹ nữ tiếp tục giở trò, vội vàng giậm chân xông lên nhìn, nhất thời sửng sốt ——
Trong phòng có động tĩnh, hình như là hai người đàn ông, và âm thanh họ tạo ra rất lạ, rất giống với ——
Không đợi hắn nghe kỹ xong, Lục Kiêu đã đóng sầm cửa lại, để cậu và mỹ nữ áo đen ở bên ngoài.
Thịnh Ý hoàn toàn choáng váng, lúc này mới ý thức được sự tình dường như không giống như những gì cậu đã tưởng tượng.
"Cậu là bạn trai của cậu ta?" Mỹ nữ áo đen đánh giá Thịnh Ý một hồi, đột nhiên đột nhiên nở nụ cười.
Thịnh Ý quay đầu, liếc nhìn cô một cách cảnh giác.
"Ôi chao, còn rất hung dữ đấy." Mỹ nữ cười rộ lên, cảm thấy tiểu nam sinh trước mắt rất thú vị, giống như một con mèo con sau khi bị dọa liền xù lông, "Thật sự là hiểu lầm, bạn trai cậu không nói với cậu sao? Tôi là khách hàng, cậu ta nhận đơn giúp tôi dạy dỗ cho tên cặn bã một bài học."
Ánh mắt thù địch đột nhiên dừng lại: "... Nhận đơn? "
Cậu đột nhiên nhớ ra. Lục Kiêu quả thật vẫn luôn làm việc trong "công ty dịch vụ nhu cầu đặc biệt" của Đường Khải... Nói như vậy, Lục Kiêu không phải lừa dối, mà chỉ là đến để hoàn thành công việc?
"Bạn trai cũ của tôi ngoại tình, đối tượng là một người đàn ông." Mỹ nữ vẻ mặt bình tĩnh ném ra một quả bom nặng, "Không chỉ như thế, hắn còn cầm tiền của tôi ngoại tình, ngay cả căn phòng cao cấp hiện tại bọn họ lăn lộn, đều là lúc trước quẹt thẻ của ta bao xuống. "
"Bạn trai cũ của tôi đã lừa dối một người đàn ông." Chị gái xinh đẹp bình tĩnh ném một quả bom, "Không chỉ vậy, anh ta còn lấy tiền của tôi để ngoại tình, ngay cả căn phòng cao cấp mà họ đang cùng nhau chơi đùa cũng được thanh toán bằng cách quẹt thẻ của tôi."
Thịnh Ý vạn lần không nghĩ tới lại là như vậy, ngây ngốc há miệng: "... Xin, xin lỗi..."
"Không sao cả, tôi đã sớm không còn quan tâm. Loại gay giả vờ lừa gạt tiền của phụ nữ này ghê tởm rác rưởi, vứt càng sớm càng tốt." Mỹ nữ lại nói, "Nhưng số tiền tôi đã chi cho đống rác phải được lấy lại, và cặp vợ chồng chó này cũng phải trả giá. Cho nên tôi thông qua người khác giới thiệu tìm được công ty này, nhờ người giúp tôi giáo huấn đôi nam nhân chó này một trận, sau đó đưa cho tôi mật khẩu thẻ ngân hàng."
Sau khi cô giải thích tất cả những chuyện đã xảy ra, cửa phòng trước mặt hai người cũng mở ra. Lục Kiêu bước ra, đưa cho cô hai thẻ ngân hàng với một chuỗi số được viết trên đó.
"Vào nhìn một cái không?" Hắn hỏi.
Cửa mở, động tĩnh mập mờ ban đầu bên trong đã sớm biến mất, thay vào đó là tiếng rên rỉ thống khổ yếu ớt.
"Không cần." Mỹ nữ nói: "Không muốn để cặn bã làm ô uế mắt tôi lần nào nữa. "
Cô hướng Lục Kiêu nói cảm ơn, tư thái uyển chuyển xoay người rời đi, đi được hai bước đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu cười với Thịnh Ý nói: "Tiểu soái ca, bạn trai cậu thoạt nhìn rất đáng tin cậy, đừng cãi nhau với cậu ta nữa. "
Sau đó sải bước đông đông trên đôi giày cao gót nhọn.
*đông đông: tiếng động phát ra khi gót giày va chạm với sàn gạch.
Bầu không khí trong phút chốc chìm vào im lặng, chỉ có đôi nam nhân trong phòng còn đang hừ hừ tức giận. Lục Kiêu nhíu mày, đưa tay đóng cửa lại, kéo Thịnh Ý rời khỏi nơi này.
"Cô ấy... Cố ấy hiểu lầm rồi. "Thịnh Ý hồi tưởng lại một loạt thao tác kinh người vừa rồi của mình, mặt cũng không dám nhấc lên, cậu như một con chim cút rụt cổ mặc cho Lục Kiêu kéo đi.
Lục Kiêu ngữ khí nhàn nhạt: "Cậu không phải cũng hiểu lầm cái gì sao? "
Hắn nghiêng đầu rũ mắt: "Cậu cho rằng tôi đến đây là thuê phòng? "
Khí thế tức giận khi Thịnh Ý xông lên "bắt gian" đã không còn sót lại chút gì, tuyệt vọng một tay che mặt: "Cậu nghe tôi giải thích..."
Cậu cùng bọn Lâm Dược Khương Vĩ ra ngoài chơi, trong Slow Joy Time nhìn thấy Lục Kiêu cùng người phụ nữ xa lạ đang có "cuộc gặp gỡ riêng", sau đó đi theo hai người một quãng đường: "Đừng trách tôi đoán mò, hai người biểu hiện rất là thân mật..."
Cậu nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt lại một lần nữa trở nên tức giận, trừng mắt nhìn Lục Kiêu khiển trách: "Tôi đã nhìn thấy! Mỹ nữ ở cửa khách sạn khoác lấy tay cậu, cậu cũng không đẩy cô ấy ra!"
"Đó là một trong những yêu cầu của khách hàng." Lục Kiêu thần sắc bình tĩnh, "Cô ấy không muốn để cho mình có vẻ khó xử trước mặt hai người kia, cho nên nhờ tôi đóng giả bạn trai cô ấy."
Đương nhiên, bởi vì sự gián đoạn của Thịnh Ý, yêu cầu này cuối cùng đã không thể thực hiện.
"...... Ồ. " Dáng vẻ kiêu ngạo của Thịnh Ý lần nữa xìu xuống, không nói thêm lời nào.
Lục Kiêu lại dừng bước: "Thịnh Ý. "
Thịnh Ý dừng lại theo, ngửa mặt lên: "Hả? "
"Vừa rồi..." Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào cậu, "Vì sao lại kích động như vậy? "
Vừa rồi, khi cậu lao về hắn ở cửa phòng.
Lúc ấy Lục Kiêu nghe thấy thanh âm, điều đầu tiên hắn nhìn thấy khi quay đầu lại chính là đôi mắt của Thịnh Ý.
Đôi mắt kia rất sáng, nhưng khác với ánh sáng mặt trời thuần khiết dưới sân thể dục trường học, mà giống như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mang theo tức giận cùng hận thù, áp đảo cả bầu trời, như hận không thể một giây sau lôi kéo hắn đồng quy vu tận.
Cảm xúc mạnh mẽ và thẳng thắn như vậy, Lục Kiêu đã lâu không cảm nhận được. Thế cho nên khi đối phương giống như một quả đạn pháo thiêu đốt đụng vào trong ngực hắn, hắn thậm chí còn cảm thấy trong lòng hơi nhói đau.
Lục Kiêu bình tĩnh hỏi, trên mặt cũng không có biểu hiện gì khác. Nhưng bị đôi mắt đen như tuyền kia nhìn chằm chằm, đáy lòng Thịnh Ý không khỏi cảm thấy bối rối.
...... Phải, tại sao cậu lại kích động như vậy?
Lúc đầu, đại khái cậu cảm thấy rằng Lục Kiêu đang lừa dối phản bội cậu, nhưng bây giờ ngẫm lại, tất cả đều là chuyện của kiếp trước, kiếp này Lục Kiêu và cậu cũng không có những quan hệ phức tạp kia.
Hơn nữa... Cho dù Lục Kiêu thật sự lăng nhăng đào hoa, cùng người khác lăn ga giường thì có sao?
Cậu tiếp cận Lục Kiêu chỉ là vì báo thù mà thôi, những thứ khác căn bản không cần phải quan tâm...
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trong lòng dường như có một giọng nói khác. Nhưng Thịnh Ý không có thời gian để phân tích, việc cấp bách trước tiên là lừa gạt Lục Kiêu cho qua chuyện.
Vì vậy, cậu trấn định lại bản thân, nói: "Tôi kích động, bởi vì tôi nghĩ rằng cậu bí mật tìm cho tôi một chị dâu."
Cậu tiến lại gần, thành khẩn làm lành: "Cậu xem, tôi nhận anh làm đại ca là vì muốn cậu che chở tôi, nếu cậu yêu và có người mình thích, vậy còn có thể nhớ đến tôi sao? "
Chỉnh đi sửa lại đến bản thân cũng sắp tin vào điều đó, cuối cùng nhịn không được thật thật giả giả oán trách: "Đến lúc đó, cậu khẳng định sẽ không thương tôi nữa. "
Cậu thút thít một hồi, cho rằng dựa vào tính tình của Lục Kiêu khẳng định sẽ lười phản ứng với cậu, ai ngờ Lục Kiêu chỉ im lặng một lúc rồi nói: "Sẽ không."
Thịnh Ý không kịp phản ứng, ngớ ngẩn: "A?"
Vừa rồi cậu chạy quá nhanh, cổ áo sơ mi đều bị gió thổi tung, lúc từ cửa hàng bánh ngọt lao ra cũng không thèm lau miệng, khóe miệng còn lưu lại một chút mảnh vụn sô cô la không dễ phát hiện.
Lục Kiêu đưa tay ra, chỉnh sửa cổ áo cho cậu, lại dùng ngón tay cái giúp cạu lau sạch chút sô cô la vỡ vụn kia, nhẹ nhàng nói:
"Sẽ không không thương cậu."