Cậu nắm chặt chai nước giải khát, buồn bực không nói đem một chai dinh dưỡng nhanh chóng uống sạch.
Gió đêm thổi tan mùi khói dầu trong không khí một chút, khách hàng xếp hàng lớn tụm năm tụm ba rời đi, tiếng ồn ào trở nên nhạt dần, màn đêm càng thêm dày dặc.
"Đi chưa?" Lục Kiêu thấy thời gian không còn sớm, hỏi.
"Mới hơn chín giờ." Hạ Huy còn chưa uống đủ, lại mở một chai rượu, "Chơi thêm một chút nữa. "
Lục Kiêu: "Tôi đưa cậu ấy về trước. "
Hạ Huy còn muốn ngăn cản, Đường Khải đã quyết định. Trong tay anh cầm một điếu thuốc châm lửa, cởi mấy cúc áo sơ mi trắng, nghiêng đầu lười biếng hướng Thịnh Ý cười, mang theo một loại mỹ lệ không chút che giấu: "Bạn học nhỏ, lần sau gặp lại."
Hai người rời đi, Lục Kiêu đẩy xe đạp, Thịnh Ý đi theo phía sau, không nói một lời.
Lục Kiêu nhìn cậu một cái: "Giận rồi sao? "
Hắn đã sớm phát hiện, người này từ nửa sau chặng đường đã không mấy vui vẻ, nói cũng không muốn nói, cái miệng phũng phịu như có thể treo lên một hũ dầu nhỏ.
"Nào có." Thịnh Ý quay mặt đi không nhìn hắn, thanh âm trong trẻo lạnh nhạt: "Thân phận tôi là gì, sao dám tức giận với lão đại chứ. "
Ngoài miệng nói không tức giận, khá lắm, từ mặt bên nhìn qua cái má đều sắp phồng ra một cái túi rồi.
Lục Kiêu im lặng một giây, nói: "Hạ Huy sắc mặt không tốt lắm, lon bia kia tôi uống một ngụm liền không uống nữa. "
Vừa nói xong lại cảm thấy dư thừa.
Giải thích câu này để làm gì? Giống như một kẻ ngốc.
Thịnh Ý lại chậm rãi quay đầu lại. Cậu nhìn Lục Kiêu, vẻ u ám trên mặt dần biến mất, rất nhanh vẻ hoạt bát đã trở lại. Hai bước chân lon ton đuổi lên trước, tay nắm lấy vạt áo thun của Lục Kiêu nhảy lên ghế sau xe, cười hì hì một tiếng, giọng nói vừa nãy còn lạnh nhạt lúc này đều tan hết ra rồi, ngọt ngào, giống như kem sữa mùa hè:
"Tôi thực sự không tức giận. Đại ca, ngươi thật tốt, còn đặc biệt đưa tôi về nhà. "
Lục Kiêu ngồi trên xa, nghe người ngồi ở ghế sau nhỏ giọng ngâm nga một giai điệu lạc nhịp, nghĩ đến vẻ mặt của đối phương, có thể khóc một giây, tức giận một giây sau lại có thể cười ra hoa, thiếu chút nữa khiến bản thân mình tức giận.
Đây là tiểu đệ của môn phái nào vậy.
Rõ ràng là một tổ tông.
Khi cậu về đến nhà, Thịnh Hoài Minh đã vội vã định ra ngoài tìm cậu lần thứ ba, thấy cậu trở về, lập tức đi tới túm lấy người, giơ tay lên mông đánh một cái:
"Ngươi đã chạy đi đâu!"
Thịnh Ý che mông nhăn mặt vì đau "Ôi" một tiếng, cố gắng trốn, lại bị cha nắm tóm trở lại.
"Điện thoại di động không đem, nhà cũng không về, nhìn xem đã mấy giờ rồi!" Lửa giận của Thịnh Hoài Minh còn chưa tiêu tan "Nếu còn không trở về ta liền báo cảnh sát rồi! "
Đứa con trai này của ông bề ngoài cực kỳ đánh lừa tính cách, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn, nhưng thực ra tính tình rất xấu. Buổi chiều sau khi từ tập đoàn Thịnh Thế chạy ra ngoài, Thịnh Hoài Minh liền không liên lạc được với cậu, cơ hồ tìm cả đêm, lão cha trong lòng một mớ hỗn độn, chỉ sợ Thịnh Ý nhất thời nghĩ không thông suốt, thật sự sẽ đi làm chuyện ngu ngốc gì đó.
"Báo cảnh sát cái gì, con chỉ là đi ăn cơm." Thịnh Ý bĩu môi: "Cha được ăn cơm, con không được ăn sao."
Giọng điệu này giống như đang đâm chọc ông vào vụ việc lúc chiều, Thịnh Hoài Minh nghẹn lại, tức giận cũng không phát ra ngoài, thở dài, ngữ khí lần nữa dịu lại: "Cha thừa nhận, gạt con gặp mặt Thẩm Chức là không đúng, không để ý đến cảm thụ của con. Nhưng con cũng không thể tùy hứng nói mất tích là mất tích? Con có biết bố đêm nay lo lắng thế nào không? "
Thịnh Ý nhìn gương mặt mệt mỏi của Thịnh Hoài Minh, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác hổ thẹn, rốt cục cũng cúi đầu nhận sai: "Con sai rồi. "
"Tính tình này của con, nên phải thay đổi rồi." Thịnh Hoài Minh chỉ trích, sau đó lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Hoặc là cha thuê cho con một vệ sĩ nhé."
Ý tưởng này, ông kỳ thật đã có trước đây. Giống như loại tình huống hôm nay, nếu bên cạnh Thịnh Ý có người đi theo, ông cũng không đến mức lo lắng như vậy. Hơn nữa, trước kia Thịnh Ý cũng từng bị người ở bên ngoài khi dễ, có người đi theo, lúc bình thường cũng có thể bảo vệ cậu.
"Tìm một người bằng tuổi con, cùng con đi học cùng chơi, coi như bạn bè", Thịnh Hoài Minh nói ra suy nghĩ của mình "Thế nào? "
Thịnh Ý sửng sốt.
Cậu nhớ tới kiếp trước, cha cậu không sai biệt lắm chính là khoảng thời gian này gọi Lục Kiêu tới làm vệ sĩ cho cậu.
Về mặt lý thuyết mà nói, nếu Lục Kiêu làm vệ sĩ cho cậu, cậu có thể danh chính ngôn thuận bám lấy đối phương, thời gian bọn họ ở cùng một chỗ sẽ tăng lên rất nhiều, và việc vun đắp mối quan hệ của họ sẽ dễ dàng hơn, từ đó dễ dàng thực hiện "kế hoạch báo thù" kia.
Hơn nữa sau khi có quan hệ thuê làm này, cậu không cần nghẹn khuất làm "tiểu đệ" cho Lục Kiêu nữa.
Nhưng...
Thịnh Ý nhớ tới Lục Kiêu kiếp trước vẫn luôn đi theo phía sau cậu, cũng nhớ lại những gì cậu đã nhìn thấy từ khi sống lại ——
Người đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong quá trình huấn luyện quân sự, người được bao nhiêu người cười nói gọi "Lục ca", người đã cùng bạn bè uống bia trong quán ăn đêm...
Người đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong quá trình huấn luyện quân sự, người được rất nhiều người gọi là "Lục ca" với nụ cười, người đã cùng bạn bè uống bia trong quán ăn đêm...
Lục Kiêu so với kiếp trước tỏa sáng hơn, tự do hơn.
Cậu cúi đầu nhìn mũi chân mình, chậm rãi lắc đầu.
"Không cần đâu, cha."
"Con đã nhận một đại ca." Thịnh Ý nói, "Cậu ấy sẽ che chở cho con."
——
Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, trường học trở lại giảng dạy bình thường vào thứ Hai Và thông báo một tin không mấy tuyệt vời.
"Ngày mai và hai ngày tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành một bài kiểm tra học kỳ mới, kiểm tra tình hình ôn tập và chuẩn bị trong kỳ nghỉ của mọi người." Lão Viên ở trên bục giảng nói xong, dưới đài lập tức gào thét ngả một mảnh.
"Vừa mới thoát khỏi địa ngục huấn luyện quân sự, lại rơi vào hang ổ ma quỷ của thi cử! Ông trời muốn giết tôi a!! "
"Được rồi, đừng diễn nữa." Lão Viên thân thể mập mạp, trên mặt một mảnh từ hòa như Phật Di Lặc, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta run sợ, "Trời có giết các cô cậu hay tôi không biết, nhưng lần thi này nếu có ai bị điểm kém trầm trọng, các thầy cô nhất định sẽ không bỏ qua cho các cô cậu đâu."
Trong lớp lần nữa vang lên một mảng giả khóc. Ngoại trừ mấy học bá tự kỷ luật, trong kỳ nghỉ hè cũng không có mấy người nghiêm túc học tập, chứ đừng nói là còn thi chuẩn bị kiến thức trước, điểm số tụt dốc tuyệt đối là điều chắc chắn.
"Tan học tôi sẽ đi mua túi bút cầu phúc." Lâm Dược vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện đã đến mức này, chỉ có huyền học mới có thể cứu vớt ta. "
Trong lòng Thịnh Ý càng không yên. Mặc dù kể từ khi tái sinh cậu đã bổ sung kiến thức trung học trong một tuần, nhưng đầu óc của cậu về cơ bản vẫn còn trống rỗng. Nếu kết quả kiểm tra được đưa ra, ba Thịnh sẽ không thể bị sinh khí huyết áp tăng cao chứ?
Vì vậy, cậu cũng nghiêm túc đối với Lâm Dược nói: "Mua hội tôi một cái." "
Trước buổi tự học tối, cả hai thu hoạch đầy đủ trở lại. Thịnh Ý đem túi bút, lõi bút, tẩy, thước kẻ và các dụng cụ khác thay đổi một cách tử tế. Những dụng cụ mới này có một đặc điểm chung, chính là trên đó đều in đủ các loại "Khảo thần phù hộ" và "Phùng thi tất qua".
Cậu còn mua một móc khóa trang trí hình mèo, kích thước to bằng ngón tay cái, đang mỉm cười ngay thơ, trên bụng có in chữ "Cát" màu cam. Cậu treo con mèo màu cam lên hộp bút mới của mình, Lâm Dược liếc nhìn nó, không chịu "Bạn cùng bàn, đồ này của cậu, giống như móc khỏa nữ sinh đi."
"Cậu biết cái gì?" Cái này gọi là vận mèo đại cát đại lợi, ông chủ nói rất linh thiêng." Thịnh Ý vừa nói vừa lấy ra một con mèo màu đen khác, hưng phấn quay đầu hiến dâng vật quý cho Lục Kiêu, "Đại ca, mua cho cậu một thứ tốt! "
Lục Kiêu ngước mắt lên, nhìn con mèo đen có in chữ "Cát" trên bụng đang được cậu ân cần đặt trong lòng bàn tay trắng nõn.
"Kỳ thật màu cam nhìn đẹp hơn, nhưng tôi cảm thấy cậu hẳn là màu đen thích hợp hơn." Thịnh Ý nói, "Thế nào, dễ huông hông? "
Con ngươi Lâm Dược chấn động.
Bạn cùng bạn, tỉnh dậy đi!
Lục Kiêu làm sao có thể thích thứ này chứ!! Hắn chính là một mãnh nam thẳng tắp vàng nguyên chất 24k!!
Ngay khi cậu định lần nữa đứng lên hòa hoãn không khí để tránh bạn cùng bàn của mình rơi vào tình trạng bị từ chối xấu hổ, liền thấy Lục Kiêu đưa tay cầm lấy con mèo đen ngốc nghếch, nói: "Ừ. "
Lâm Dược: "..."
Cậu một nét mặt ngơ ngác.
Hóa ra, người không hiểu về thẩm mỹ là tôi à.
——
Hai ngày tiếp theo là những bài kiểm ta không ngừng nghỉ. Vì là kiểm tra sơ bộ nên không có phòng thi, mỗi người tự thu dọn bàn ghế trong lớp, ngồi riêng một bàn, tập trung cao độ làm bài.
Thịnh Ý từ nhỏ đã tiếp nhận việc giảng dạy song ngữ, tiếng Anh đối với cậu mà nói cũng không có gì khó khăn. Ngữ văn cũng khá, dù sao cũng không kiểm tra kiến thức sách giáo khoa. Còn lại mấy môn khoa học liền có chút đau đầu, rất nhiều đề mục cậu không biết, chỉ có thể cắn răng viết bừa, cố gắng xin lão sư đại phát từ bi thương xót cho vài điểm quá trình.
Chờ sáu môn kiểm tra kết thúc, tất cả học sinh đều giống như ở quỷ môn đóng lại một lần, ai nấy đều bơ phờ.
"Quá khó đi, đề bài lần này." Hoàng Phượng Kiều oán giận, "Toán học tôi ba câu hỏi lớn đều không làm ra! "
Lý Văn Trạc cũng vừa lật sách giáo khoa vừa lo lắng gãi đầu: "Vật lý thi mấy điểm kiến thức còn chưa học, tôi có hai câu hỏi cuối cùng cũng không biết! "
Khương Vĩ thậm chí còn điên cuồng hơn: "Đừng có Versailles! Tôi thậm chí không thể làm các câu hỏi cơ bản, chứ đừng nói xem qua nội dung! Xong rồi, xong rồi, lần này hoàn toàn xong đời rồi!"
*Versailles: có thể hiểu như pickme boy/girl.
Trong lòng Thịnh Ý cũng rơi vào trạng thái thất thượng bát hạ, trực giác lần này thành tích sẽ không tốt. Tất cả mọi người đều không mong muốn nhìn thấy kết quả, thế nhưng mấy vị giáo viên giảng dạy quá cần cù tận tâm, thi xong không quá một ngày, liền đem toàn bộ đề thi chấm điểm xong.
Thấy lão Viên cầm tờ giấy trong tay đi vào phòng học, tất cả mọi người đều nín thở, phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Tuy rằng đám học sinh này bình thường luôn ồn ào không muốn lên lớp không muốn thi, nhưng Trường Trung học cơ sở Thanh Thành 1 là một trong những trọng điểm nổi tiếng của thành phố, học sinh thi vào cũng không quá kém, cho nên mọi người đối với thành tích của mình vẫn rất coi trọng.
"Đề thi lần này rất khó, chủ yếu là vì liên quan đến rất nhiều kiến thức kham khảo, ý định không phải là làm khó mọi người, mà là muốn kiểm tra tình hình tự giác và học tập của học sinh trong kỳ nghỉ hè." Lão Viên Dương trong tay dương ra bảng thành tích mới ra lò "Nhưng xét từ kết quả này trong tay tôi mà xem, phần lớn học sinh hoàn thành đều không đạt yêu cầu. "
Lão Viên diện mạo hiền hòa, nhưng khi ông đem đôi mắt luôn cười híp lại và trở nên nghiêm túc, rất ít ai là không sợ ông.
Không ai trong lớp học dám nói chuyện, ngay cả hơi thở trong không khí cũng có thể nghe thấy.
"Người đứng đầu lớp chúng ta vẫn là Hà Tiểu Diệp, tổng điểm 642, đứng thứ tư trong bảng tổng thành tích khối, các môn đều trả lời không tệ, có thể thấy cậu ấy đã nắm vững một số điểm kiến thức kham khảo."
Hà Tiểu Diệp vẫn đứng đầu lớp 2, là một nữ sinh tính cách rất hướng nội, rất nhiều bạn học nghe vậy đem ánh mắt bội phục hướng về phía cô, cô cũng không kiêu ngạo, ngược lại hơi cúi đầu đỏ mặt.
Ánh mắt lão Viên dán vào một vị trí nhất định nào đó trong lớp, tiếp tục nói: "Đứng thứ hai lớp chung ta, tổng điểm 635, xếp thứ sáu khối..."
còn chưa nói xong, mọi người liền tích cực nhìn bốn phía: "Lý Văn Thước? "
"Cũng có thể là Vương Học Kiếp."
Rất nhiều người đang đoán tên mấy học bá trong lớp, nhưng trong lòng Thịnh Ý đã có đáp án.
Lão Viên: "Là Lục Kiêu. "
Lớp học trong phút chốc yên lặng.
Tất cả bạn học đều sửng sốt, ngơ ngác sau đó quay đầu, nhìn Lục Kiêu ngồi ở hàng cuối cùng.
"Lục Kiêu?? Tôi không nghe nhầm, phải không? "
"Vãi Kiêu ca thi 635? Thật hay giả!? "
"Ni Mã, cái này cũng quá đỉnh đi!
Sau sự kinh ngạc là tiếng bàn tán như nồi chảo rán. Cũng không phải mọi người khinh thường Lục Kiêu, mà là ấn tượng Lục Kiêu cho bọn họ thật sự không liên quan gì đến hai chữ "học bá"!
Nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng kia, mái tóc đen kiên định không phải người bình thường cũng kiểm soát được, khả năng thể thao tuyệt vời đến kinh ngạc, còn có tác phong kiêu ngạo khi lật lại giáo viên trong quân đội... Nhìn thế nào đi nữa đây đều chính là đại ca vạn năng trong giang hồ không phải sao!?
Tất cả mọi người chưa từng thấy qua học bá nào phong cách đặc biệt như vậy, nhất thời đồng loạt bị chấn động ngây người.
Lão Viên nghiêm túc nói: "Bạn học Lục Kiêu mặc dù là học kỳ này mới chuyển tới, nhưng cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều trong học tập, trong huấn luyện quân sự cũng giành được vinh dự cho lớp ta, có thể nói là học tập thể thao cả hai đều không chậm trễ, hy vọng mọi người có thể học hỏi thêm từ cậu ấy."
Đa số bạn học trong lớp vốn đã rất bội phục Lục Kiêu, bây giờ cộng thêm một tầng hào quang học bá như vậy, ánh mắt nhìn Lục Kiêu quả thực gần như ngưỡng mộ.
Lão Viên lại tập trung khen ngợi năm học sinh đứng đầu và những học sinh tiến bộ vượt bậc, cuối cùng nói: "Mặc dù có một số học sinh làm bài rất tốt, nhưng tôi hy vọng mọi người không nên tự kiêu. Chúng ta còn cách người dẫn đầu một khoảng rất xa —— lần thi kiểm tra này đầu khối là học sinh Lộ Tuyết Từ lớp 1, tổng điểm 688, xếp hạng nhất toàn thành phố. "
Đây là một điểm số đáng ngạc nhiên, nhưng hầu hết các học sinh lắng nghe rất bình tĩnh.
"Ồ, Lộ thần, là chuyện bình thường a."
"Lộ Tuyết Từ 688 có quan hệ gì với tôi? Tôi là một người bình thường, không thể so sánh với những kẻ dị thường. "
Tuyên bố thành tích xong, lão Viên lại thuận thế mở một cuộc họp lớp, đại khái là hy vọng mọi người hăng hái, lấy diện mạo hoàn toàn mới nghênh đón học kỳ mới.
Ông ở phía trên thao thao bất tuyệt, mọi người ở phía dưới thì mệt mỏi muốn ngủ, chờ chuông tan học vừa vang lên lão Viên vừa đi, tất cả mọi người lập tức lấy lại tinh thần.
Rất nhiều bạn học nhịn không được tò mò, ào ào chạy đến hàng cuối cùng:
"Lục ca, anh cũng quá trâu bò, bình thường học như thế nào?"
"Lục ca, có bí quyết nào để cải thiện thành tích không?"
"Anh Kiêu, tôi xem đáp án cũng không hiểu lắm, anh có thể giảng cho tôi không?"
Phía sau ồn ào vô cùng, nhưng Thịnh Ý vẫn bơ phờ nằm sấp trên bàn, đỉnh đầu một mảnh mây đen.
Quả nhiên lần này cậu thi rất tệ, trong lớp cậu hạng 35, tổng điểm thảm không đành lòng nhìn, trên bài thi tất cả đều là gạch chéo.
Nghe động tĩnh náo nhiệt phía sau, Thịnh Ý không khỏi chạnh lòng. Trước kia cậu mới là người có sức hút nhất trong lớp, hiện tại thì sao? Lục Kiêu thi ở vị trí thứ hai, cậu thì đứng ở cuối cùng, bên cạnh Lục Kiêu hoa đoàn gấm vóc, bên cạnh cậu là gió thảm mưa sầu, Lục Kiêu trở thành bánh thơm ngon vạn người yêu thích, cậu thì trở thành một tiểu bắp cải không ai quan tâm ——
A, thế đạo vô tình này, thiện biến nhân tâm này!!
*đại khái nói là thế giới vô tình lòng người hay thay đổi =)))
Ngay khi hắn thê lương bi ai ở trong lòng chua xót, lưng bị người ta chọc một cái.
Quay đầu lại, mới phát hiện bạn học vừa vây quanh ở đây đều rời đi, chỉ có Lục Kiêu nhìn cậu.
"Làm sao?" Cậu rũ mí mắt lẩm bẩm một câu, bởi vì tâm tình không tốt, ngay cả lão đại cũng lười kêu.
"Thi không tốt?" Lục Kiêu hỏi.
Thịnh Ý càng thêm tức giận. Rõ ràng là biết lại còn hỏi!
"Chỗ nào không hiểu, tôi giảng cho cậu." Lục Kiêu cầm bút gõ lên bàn học, ý bảo cậu đem đề thi lên đây.
Thịnh Ý quay đầu lại đem đống giấy kiểm tra lộn xộn của mình từ trong ngăn kéo ra, chất hết lên bàn của Lục Kiêu: "Tất cả đều không hiểu."
Lục Kiêu cũng không ngại phiền phức, trước tiên rút bài toán ra, nhìn đề sai của cậu, bắt đầu chỉ bảo cậu từng câu hỏi một từ việc chọn điền vào chỗ trống. Lúc đầu Thịnh Ý vẫn còn tức giận, nhưng rất nhanh đã nghe lời, còn cảm thấy vặn người ra sau rất khó chịu, trực tiếp chạy đến bên cạnh Lục Kiêu ngồi xuống, bám lấy cánh tay hắn háo hức nhìn hắn diễn giải trên giấy nháp.
Lâm Dược nhìn một màn này, cảm thán với Khương Vĩ: "Tôi cảm thấy Thịnh Ý đã thành công rồi, Lục ca đối với cậu ấy hoàn toàn không giống với người khác. "
Khương Vĩ cho rằng đó là hiển nhiên.
Vừa rồi nhiều bạn học đến hỏi phương thức học tập, Lục Kiêu cơ bản chỉ có ba chữ:
"Làm nhiều đề."
Người khác hỏi lại, hắn liền lười nói nhiều. Mọi người cho rằng hắn ngại phiền toái, cũng ngại quấy rầy hắn nhiều. Nhưng nhìn bây giờ xem...
Chậc, không phải là ngại phiền toái, mà là không đúng người.
——
Sau khi tự học buổi tối, Lục Kiêu đạp xe về nhà.
Tiểu khu Phong Diệp đã có được vài năm, khu dân cư này bức bách cũ kỹ, mặt tường loang lổ bong tróc, đèn đường lâu năm không sửa chữa, có cái bị hỏng, có cái ánh sáng rất tối, hơn nữa mặt đường gồ ghề, ban đêm đi bộ rất dễ bị ngã.
Bất quá Lục Kiêu ở đây ba năm, tình hình đường xá đã rất quen thuộc. Khóa xe trong sân, hắn mở cửa bước vào gara.
Gara chưa đến hai mươi mét vuông, đồ nội thất cũng rất đơn giản, một giường, một bàn, hai ghế sofa cũ, bếp nấu ăn, trong cùng là một phòng tắm ngăn cách.
Hắn vào phòng tắm vệ sinh đơn giản, mặc quần đùi để trần nửa trên bước ra, ngồi xuống cạnh bàn lau tóc, từ trong túi lấy ra sách bài tập và túi bút.
Điện thoại di động ném trên bàn sáng lên, Đường Khải gửi cho hắn một tin nhắn.
- Khải ca: Thứ 7 có rảnh không? Có một công việc.
Lục Kiêu cầm điện thoại lên trả lời: Nhận.
Đường Khải rất nhanh đem tin nhắn và yêu cầu của chủ thuê gửi tới, một lát sau, lại gửi thêm mấy tin nhắn.
- Khải ca: Chuyện vệ sĩ lần trước có chút trục trặc, khách hàng nói tạm thời không thuê nữa.
- Khải ca: Lúc đó ông ấy đưa ra điều kiện rất phù hợp với cậu, thù lao cũng rất hậu hĩnh, công việc cũng dễ dàng.
- Khải ca: Mỗi ngày cùng tiểu thiếu gia nhà giàu lên lớp chơi đùa là được, đứa nhỏ kia vừa vặn cũng học ở Thanh Thành Nhất Trung, không chậm trễ việc cậu đi học, cái này bị hoãn cũng có chút đáng tiếc... Anh chú ý một chú, sau này có công việc tương tự sẽ báo cho cậu.
Lục Kiêu xem xong, nhàn nhạt trả lời.
- Không cần đâu anh.
Ánh mắt của hắn dừng trên túi bút trên bàn, đầu dây kéo túi bút treo một con mèo đen, mang theo chữ "Cát" trên bụng, đang ngây ngốc cười với hắn.
Khóe môi nam sinh nhẹ nhàng cong lên một chút, tiếp tục nhắn trả.
- Tôi không có ý định làm vệ sĩ cho ai khác.