Chớp mắt bốn năm đã trôi qua, Trần Vũ Huân và Tiêu Chấn Nam sinh được con trai cùng năm. Lãnh Ngôn cùng Mai Khải Bằng sinh được con gái vào hai năm sau đó.
Do ảnh hưởng từ gia đình, Trần Vũ Uy và Tiêu Chấn Nguyên từ lúc đi vững đã được đưa đến khu huấn luyện đào tạo. Riêng Mai An Hiên lại được ông bà nội từ nước ngoài về trông, An Lạc muốn đưa con gái đi đến làm quen môi trường đào tạo cũng bất khả thi.
Nói về Lãnh Hi, bản sao vượt bậc của Phí Phí khiến người lớn vô tình ăn phải "cú vả" từ chính bản thân mình.
Ông ngoại Phí Phí luôn tuyên bố sẽ không đi vào vết xe đổ, sẽ không bao dung để tránh Lãnh Hi lớn lên giống Phí Phí, còn cấm tuyệt luôn chuyện giao con bé cho Hạo Duệ trông kẻo dạy hư mầm non tương lai.
Thế nhưng, Lãnh Hi hai tuổi đi siêu thị, tùy ý chỉ một món trên kệ, ông cố mạnh miệng lại không lưỡng lự lấy ngay bỏ vào xe đẩy.
Hạo Duệ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ biết bĩu môi khinh bỉ.
Không chỉ gia đình, ngay cả Trần Vũ Uy cũng không cưỡng lại sức hút của Lãnh Hi. Mỗi khi cậu nhóc được ở chung chỗ với em gái liền nhìn không rời mắt, từ một đứa trẻ mạnh dạn trở nên khép nép trước một bé gái nhỏ hơn mình hai tuổi.
Tuy là chỗ thân thiết, Lãnh Ngôn cũng không có ý định hạ bớt mức sính lễ, bởi anh đã quyết định chỉ sinh một đứa, thế nên khi gả con gái đi phải vừa có tiếng vừa có miếng mới cam lòng.
Nếu không nhắc, có lẽ cũng không ai quên, Lãnh Ngôn năm mười hai tuổi đã ủ mưu "vớt" Phí Phí chỉ mới sáu tuổi.
Từ những cảm mến theo năm tháng hóa dần tình yêu lớn, chỉ cần lòng dạ kiên định sẽ chẳng lo giông tố bên ngoài.
Mùa hè nắng gắt, thời tiết nóng oi ả, cảm tưởng rằng sẽ thiêu cháy da cháy thịt. Phí Phí đứng trong hành lang dãy văn phòng nhìn ra thanh xà cũ, nơi cô từng đứng được Lãnh Ngôn bắt gặp. Nhưng lúc này đây, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút hoang mang về trí tưởng tượng của mình.
Tiếng nói xen lẫn tiếng bước chân phát ra từ phía sau lưng Phí Phí, chẳng mấy chốc giọng nói Lãnh Ngôn đã gần kề: “Trần Vũ Huân, con cậu một chút tiền đồ cũng không có, cậu dạy con thế à?”
Ở thanh xà ngang ngoài sân, Lãnh Hi đang ở cùng Hạo Duệ xem các anh, các chú tập luyện trên sân, Trần Vũ Uy bên cạnh lại cầm chiếc dù nhỏ màu đỏ che cho Lãnh Hi. Chỉ cần Lãnh Hi cười, Trần Vũ Uy cũng sẽ cười theo, cô bé vừa vươn tay về phía cậu nhóc thì cậu đã nhanh tay bắt lấy, toàn bộ sự tập trung đều đặt ở Lãnh Hi.
Trần Vũ Huân dõi theo con trai, chỉ biết chậc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm: “Không được rồi, mất giá quá.”
Phí Phí và Alley chỉ biết đứng một bên cười khổ nghe hai người đàn ông bàn tính lại chuyện tương lai. Cụ thể là, nếu Trần Vũ Uy ở rể, Lãnh Ngôn sẽ lấy sính lễ gấp đổi, bù vào tiền nhà và ăn uống, sinh hoạt,... Hai người họ bàn nhiệt tình đến mức cứ ngỡ tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ cho con.
Nếu Lãnh Hi và Trần Vũ Uy ở cạnh nhau bình yên thì bên phía Mai An Hiên và Tiêu Chấn Nguyên lại ồn ào đến mức đinh tai nhức óc. Hai đứa nhóc ở bên nhau bao giờ cũng ầm ĩ không chuyện lớn thì cũng chuyện nhỏ, tuy Tiêu Chấn Nguyên rất nhường nhịn Mai An Hiên, nhưng không rõ vì vấn đề gì hai đứa nhỏ lại khắc khẩu.
Tuy gặp nhau là cãi, thế nhưng chỉ cần một, hai ngày không gặp người này sẽ đòi đến nhà người kia chơi. Lúc gặp nhau sẽ vô cùng hòa thuận, cười cười nói nói, nửa tiếng sau y như rằng lại ầm ĩ khắp nhà.
Phụ huynh hai bên dường như sớm đã quen với chuyện này, muốn tách ra cũng không thể nữa, bởi hai đứa nhỏ sang ngày thứ ba không gặp được nhau thì liền buồn rầu ra mặt.
Thế nên người ta vẫn luôn nói rằng thói quen chính là điều đáng sợ nhất, đã gọi là thói quen thì vô cùng khó thay đổi.
Khi suy nghĩ còn là trẻ con đương nhiên không hiểu được thích một người là như thế nào. Chúng chỉ đủ hiểu khi trưởng thành cùng thời gian, phải trải qua sự đời mới biết được tình cảm trong lòng mình và hướng về ai.
Cũng giống như Lãnh Ngôn ngày đó, anh chẳng hiểu tình yêu là gì, nhưng trong tim lại chừa chỗ cho Phí Phí, một lòng một dạ dành tình cảm đặc biệt cho riêng cô, khi lớn lên cũng không đổi.
Buổi tối thứ bảy gửi Lãnh Hi về nhà nội, Phí Phí buổi tối rảnh rỗi tìm phim bộ giải trí, lúc mở mật khẩu laptop mới của Lãnh Ngôn phát hiện anh vẫn giữ mật khẩu như lúc trước.
Mật khẩu liên quan đến cô gái anh thương thầm, mà người đó lại là Phí Phí, nhưng con số đó vốn không hề liên quan đến cô.
Đợi Lãnh Ngôn trở về phòng, Phí Phí không chút chần chừ đã vội hỏi: “Ngôn, mật khẩu máy tính của anh có ý nghĩa gì?”
Lãnh Ngôn thong thả ngồi xuống bên cạnh chỗ Phí Phí đang nằm sấp, từ tốn đáp: “Ngày đầu tiên gặp em.”
Phí Phí nghiêng người về phía anh, cười cười thích thú: “Chỉ là lần đầu tiên gặp em, anh lại cần nhớ kỹ như vậy à?”
“Tất nhiên phải nhớ kỹ.” Lãnh Ngôn khẽ nhướng mày một cái, từ ánh mắt đến lời nói đều vô cùng nghiêm túc: “Bởi hôm đó cũng là ngày anh bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, anh phải nhớ thật kỹ, nhỡ chẳng may không thể quay về, anh cũng sẽ không bao giờ quên ngày gặp được em.”
Chỉ là một lời nói lên suy nghĩ, không oán trách, không tiếc nuối, Lãnh Ngôn kể từ khi quyết định tham gia vào nhiệm vụ, anh đã vốn chẳng trông mong nhiều, chọn Phí Phí làm “phần thưởng” cũng là để có niềm tin và động lực giành lấy bình an trở về.
Sống mũi Phí Phí bỗng nhiên cay xè, ở bên Lãnh Ngôn thêm một ngày, cô lại có thể nghiệm ra rất nhiều điều.
Lãnh Ngôn dạy cô cách điềm tĩnh, khống chế tính tình nóng nảy. Anh dạy cô trưởng thành, biết suy nghĩ trước khi đánh giá một sự việc. Và anh dạy cho cô biết rằng dù xã hội có đổi thay, dù là ở bất kỳ hoàn cảnh nào, anh vẫn luôn cùng cô song hành tiến về trước.
Không gian chợt rơi vào yên tĩnh, Lãnh Ngôn bỗng cúi xuống hôn lên mắt Phí Phí, ở bên nhau có thể xem là đủ lâu, cô không cần nói anh cũng hiểu được cô đang nghĩ gì.
Vì không muốn để chuyện cũ đã qua kéo tâm trạng Phí Phí xuống, Lãnh Ngôn lên tiếng phân dời tâm trí cô.
"Mở máy đi, vào thư mục Tài liệu quan trọng."
Tạm gác cơn xúc động sang một bên, Phí Phí không chút nghi ngờ làm theo lời Lãnh Ngôn.
Vừa mở thư mục ra, đập vào mắt Phí Phí là hình ảnh của chính mình, chụp trực diện có, chụp lén có, hình lúc cô từ bé đến lớn đều có.
Phí Phí hoài nghi nghiêng đầu nhìn Lãnh Ngôn, anh chuyển người nằm sấp bên cạnh cô, không đợi hỏi đã khai trước: "Ông ngoại em gửi hình em cho anh rất thường xuyên, đây gọi là làm tin."
Cơ mặt Phí Phí không tự chủ mà nhăn lại, cứ có cảm giác dáng vẻ nghiêm chỉnh hiện tại chỉ là lớp ngụy trang cho sự biến thái ăn sâu vào máu của anh.
Thấy vẻ mặt kỳ thị của Phí Phí, Lãnh Ngôn bật cười thành tiếng, nhướng người qua hôn lên má cô một cái.
Đến lúc đi ngủ, nhớ đến hình chụp của mình được lưu trong máy tính của Lãnh Ngôn, đa số đều là lúc Phí Phí mặc đồng phục.
Ngẫm kỹ Phí Phí mới nhớ đến, kết hôn đã mấy năm, cô lại không tìm thấy ảnh của Lãnh Ngôn lúc đi học. Nếu đúng như cô đoán, lúc tiểu học là vì che giấu thân phận, từ cấp hai trở lên anh tự lực gánh sinh bên ngoài, việc vui chơi chụp ảnh cùng bạn bè cũng xem là điều xa xỉ.
Khóe môi Phí Phí bất giác cong lên ẩn ý, trong lòng sớm có dự tính.
Buổi sáng vào ngày Lễ gia đình, Phí Phí bỗng chuẩn bị sẵn quần áo và giày cho Lãnh Ngôn. Nhìn qua đồng phục học sinh Phí Phí và Lãnh Hi mặc, anh thừa đoán được quần áo của mình cũng là kiểu gì.
Theo yêu cầu của Phí Phí đến một ngôi trường cấp ba nằm gần khu huấn luyện của cảnh sát. Nơi này là trường cũ của Phí Phí lúc trước, do thường xuyên trốn học đi chơi bị mắng vốn phụ huynh nên cũng được xem được thầy cô nhớ mặt.
Thời gian một tuần lễ tuy có hơi gấp rút nhưng Phí Phí muốn dành cho Lãnh Ngôn một ngày Lễ gia đình ý nghĩa nhất.
Đậu xe ở bãi đổ xe giáo viên, nhìn thấy những chiếc xe quen khác cũng đã ở đây, trong lòng Lãnh Ngôn bỗng sinh ra cảm giác có chút hồi hộp.
Ở trên sân khấu trong sân trường, ông nội, ông ngoại, cha mẹ hai bên cùng Hạo Duệ và Thiên Từ mặc đồ Tây. Mai Khải Bằng, Trần Vũ Huân và Tiêu Chấn Nam mặc sơ mi trắng đóng thùng giống như Lãnh Ngôn, chân mang giày trắng nghiêm túc.
Phí Phí cùng Alley, An Lạc và Hà My mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp ly màu xanh đen.
Bốn đứa nhóc hai trai, hai gái mặc đồng phục giống như cha mẹ, gặp nhau liền quên mất mục đích chính mà chụm lại chơi đùa.
Đến gần sân khấu, Lãnh Ngôn nhìn dòng chữ trên banner lớn được dựng phía trên, cảm xúc xao xuyến bỗng ùa về.
[Chúc mừng Lãnh Ngôn tốt nghiệp, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!]
Lãnh Ngôn đánh đổi tự do tuổi trẻ, không thể sống bình thường như những người khác, quãng đời học sinh cũng không có nhiều kỷ niệm.
Lần này, Phí Phí muốn thực hiện một nguyện vọng cùng Lãnh Ngôn quay ngược thời gian về lúc anh còn là học sinh, để cho anh không phải chịu thiệt thòi bất kỳ điều gì.
Thợ chụp hình Phí Phí mời đến là người đã có thâm niên hơn bốn mươi năm trong nghề, máy ảnh của ông cũng là hàng cổ quý giá, chất lượng ảnh sẽ mang được hơi hướng ngày xưa hơn.
Vì để tạo cho Lãnh Ngôn một món quà bất ngờ, Phí Phí cố ý sắp xếp thật kỹ cho buổi tốt nghiệp muộn có sự tham gia của người thân và bạn bè thân thiết.
Ổn định vị trí, vai vế lớn sẽ ngồi ghế hàng đầu, bốn đứa nhóc nghịch ngợm vì vóc dáng nhỏ mà được ưu tiên đứng phía trước ông bà.
Ở phía sau, bốn cặp đôi trẻ cũng vào vị trí. Xếp đội hình ổn thỏa, thợ chụp hình bắt đầu khai máy với bức ảnh tập thể.
Tiếng nói cười không ngừng vang lên, bốn thế hệ ở chung một một bức ảnh tốt nghiệp đặc biệt.
Lãnh Ngôn cúi đầu nhìn Phí Phí cười tít mắt bên cạnh đang nhìn thẳng về trước, trái tim anh chợt đập rộn ràng.
"Em vì anh mà làm tất cả những việc này sao?"
Phí Phí gật đầu chắc nịch, kiên định đáp: "Đoạn đường sau này còn dài, em sẽ từ từ bù đắp lại tuổi thanh xuân đã qua của anh, tuyệt đối không để anh phải thua thiệt với người khác."
Viền mắt Lãnh Ngôn đỏ lên, mi mắt cũng ẩm ướt vì nước mắt. Anh không muốn khóc nhưng cách Phí Phí nâng niu trái tim anh quá ân cần, cô xoa dịu những tổn thương, bù lại những thiếu sót anh chưa từng kể ai nghe.
Phí Phí ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngôn, nét mặt tự hào như thể chính anh mới là người mang hạnh phúc đến cho cô.
Cô vươn tay chạm mặt anh, đem sự ấm áp truyền cho anh một năng lượng tích cực, nhẹ nhàng thổ lộ: "Ngôn, mặc cho xã hội này đối xử với anh có khắc nghiệt, em vẫn sẽ dịu dàng bảo vệ anh."
Nụ cười mãn nguyện chầm chậm hiện rõ trên môi Lãnh Ngôn, anh ôm lấy bên mặt Phí Phí, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Pháo hoa giấy bất ngờ được bắn lên, tiếng reo hò hưởng ứng lớn nhỏ vang lên không ngớt. Tuy cảnh tưởng có chút náo loạn nhưng không hề làm lu mờ khoảnh khắc ngọt ngào giữa Lãnh Ngôn và Phí Phí.
Tất cả được lưu lại trong film từ chiếc máy ảnh cũ, vẫn sẽ tồn tại như một ký ức khó phai.
Và hạnh phúc chính là...
Tình cờ gặp gỡ, không ai đoán được tương lai. Chỉ biết rằng, trong quá khứ Lãnh Ngôn có Phí Phí, trong hiện tại và tương lai họ có nhau.
....HẾT....