Sáng sớm thức dậy, đầu Phí Phí vẫn còn đau do nhớ đến chuyện cũ gây kích động. Thời gian đã qua đi lâu như vậy, vốn đang yên bình cô lại nhớ về ký ức đau đớn đó.
Sau lưng truyền đến âm thanh mở cửa, Phí Phí vẫn nằm yên nghiêng người nhìn về cửa sổ sát sàn đang được che kín bằng tấm rèm màu đen. Đột nhiên cô cảm thấy một thứ cảm xúc kỳ lạ dồn dập trong lồng ngực, nhớ đến chuyện tối qua, cô luôn tự hỏi là do Lãnh Ngôn kiêu ngạo hay không sợ cô thật sự lấy mạng anh.
Lãnh Ngôn mặc quần thun dài cởi trần đến kéo rèm ra, lúc anh xoay người đến chỗ Phí Phí, trong tầm mắt của cô chỉ còn nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng ở ngực trái của anh, nếu tối qua cô mạnh tay hơn thì có lẽ anh đã không còn đứng trước mặt cô như lúc này.
Hiếm khi nhìn thấy được dáng vẻ yếu thế của Phí Phí, Lãnh Ngôn đến ngồi xuống giường chăm chú quan sát cô, trầm tĩnh lên tiếng: "Có chuyện gì lại khiến em mất bình tĩnh như tối qua?"
Phí Phí nghe không đáp, trong đôi mắt vô cảm là sự mệt mỏi không thể diễn tả thành lời, cô xoay lưng lại với Lãnh Ngôn, khép mi giữ chặt cảm xúc trong lòng, anh không phải là người cô tin tưởng, cũng không phải là người để cô cùng chia sẻ vui buồn.
Ánh mắt Lãnh Ngôn hiện lên tia rối rắm, anh còn nghĩ để Phí Phí tùy ý đoạt mạng thì cô sẽ chịu mở lòng với anh, nhưng sau tất cả anh đã sai, anh quên rằng cô không giống những cô gái khác, nhan sắc, tiền tài và địa vị vốn không thể làm cô lung lay.
Buổi tối Lãnh Ngôn đưa Phí Phí đến bar, đến nơi hai người tách ra, không ai biết chuyện giữa cả hai, mọi chuyện quay trở lại vòng tuần hoàn vốn có.
Trong phòng nghỉ, nhìn sắc mặt xanh xao của Phí Phí ai cũng lo lắng hỏi han, nhất là Alley.
Đáp lại Phí Phí chỉ lắc đầu, gượng cười cho qua. Khi đến giờ làm, Phí Phí cũng bắt tay làm việc, việc chính của cô ở đây là phụ giúp Alley, bảo quản vật dụng, mỹ phẩm và quần áo trong phòng, có thiếu hay hỏng hóc sẽ do Phí Phí xử lý.
Gom hết đồ bẩn vào giỏ nhỏ, Phí Phí mang đến phòng giặt ủi cho người phụ trách giặt, bình thường sẽ có người đến thu nhưng hôm nay thiếu người nên Phí Phí chủ động mang qua giúp.
Đi ngang qua phòng Lãnh Ngôn ở phía hành lang đối diện, bắt gặp anh từ trong phòng đi ra, Phí Phí lạnh lùng quay đi khi cả hai chạm mắt nhau.
Trở về nhà sau giờ làm, Phí Phí không thể chợp mắt, mỗi khi cô nhắm mắt lại mơ thấy ác mộng kinh hoàng năm đó, trong lồng ngực cô luôn âm ỉ cảm giác đau đớn. Trong đêm tối, cô một mình ôm chặt lấy gấu bông trong tay cố trấn an bản thân mình thoát khỏi ác mộng hiện thực.
Ngày nữa trôi qua, buổi chiều trước giờ làm hai tiếng, Alley gõ cửa gọi Phí Phí thức dậy chuẩn bị.
Sau khi thức giấc, bên vai phải Phí Phí bị đau, chỉ cần nhấc nhẹ tay cũng đã đau nhói lên.
Nhìn sơ qua mặt mày nhăn nhó của Phí Phí cũng biết có chuyện gì, Alley vừa ăn vừa cằn nhằn: "Đã nói là tập ngủ thẳng người lại, cứ vài ba hôm lại đau vai."
"Em quen rồi, không sửa được." Phí Phí ngái ngủ nói.
Alley thở dài lắc đầu, gắp đồ ăn đầy ắp vào chén Phí Phí để cô không cần phải vươn tay ra.
Đến bar trước giờ làm, Lãnh Ngôn vào vụ làm ăn lớn, phát tiền mặt thưởng nóng cho nhân viên. Tôn phát tiền cho từng người, đến lượt Phí Phí, thấy bộ dạng xanh xao yếu ớt của cô, hắn giật mình dừng lại: "Mày là xác sống à?"
"Nhiều lời, đưa tiền đây!" Phí Phí không có tâm trạng đùa giỡn, cô giật tiền trong tay Tôn rồi đưa cho Alley giữ.
Lúc giải tán, Tôn chợt giữ vai Phí Phí lại nhưng vô tình chạm phải vai đau đang đau của Phí Phí, cô ôm vai cau có, trừng mắt với Tôn: "Cái gì?"
"Cái này ông chủ thưởng thêm cho mày." Tôn đưa ra một phong bì trắng khá dày, số tiền bên trong chắc chắn không nhỏ.
"Cảm ơn." Phí Phí quay đi không lấy tiền, cô không muốn mình được đối xử đặc biệt ở đây.
Mọi hành động, cử chỉ của Phí Phí đều không qua nổi mắt của Lãnh Ngôn, anh ngồi trước quầy bar trầm tư suy nghĩ, lẳng lặng dõi theo hình bóng Phí Phí khuất khỏi tầm mắt.
Yên ổn chưa được lâu, Phí Phí lại bị gọi đến phục vụ phòng VIP, cô bực tức trong lòng không ngừng chửi rủa Lãnh Ngôn trong bụng, thừa biết chắc chắn do cô không lấy tiền nên mới bị anh gây sự.
Vai Phí Phí càng lúc càng đau, lúc rót rượu phải dùng cả hai tay nhưng bình rượu trong tay vẫn run lên. Rót rượu xong, Phí Phí lui về góc đứng, mặc kệ Lãnh Ngôn đang vui vẻ với cô gái khác ngay trước mặt, bởi tâm trí của cô chỉ tập trung với cái vai đau của mình.
Lúc châm thêm rượu, lão khách đã say bất ngờ nắm lấy tay Phí Phí, ông ta cười dê: "Mới đến à?"
Phí Phí bực tức hất tay lão ta ra mà quên mất vai đang bị đau, bình rượu trên tay Phí Phí rơi xuống đổ ra mặt bàn, cô ôm vai mình gục đầu chịu đựng cơn buốt thấu xương.
Chờ đến tận lúc này, Lãnh Ngôn mới chịu rời khỏi vòng tay mỹ nhân, anh đứng bật dậy kéo Phí Phí ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt.
Trong bệnh viện tư cao cấp, vị bác sĩ giơ tấm phim dưới ánh đèn lên xem, ông ta kéo kính xuống mũi, nhìn Phí Phí nghi hoặc: "Chỉ ngủ nghiêng thôi mà trật cả khớp vai, cô là người đầu tiên tôi khám qua."
Phí Phí ngại ngùng đảo mắt tránh né.
Vị bác sĩ ngồi xuống ghế, vừa ghi đơn thuốc vừa nói: "Cô nên tập thói quen ngủ thẳng, thường xuyên ngủ nghiêng một bên sẽ không tốt đối với người như cô đâu."
"Không được đâu bác sĩ, tôi phải ôm cái gì to to mới ngủ được, nếu nằm thẳng sẽ ngộp thở." Phí Phí thành thật nói, cô không biết sau lưng mình Lãnh Ngôn đang nở một nụ cười kỳ quái.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Vị bác sĩ lên tiếng hỏi.
"Mười chín." Phí Phí thành thật đáp.
Nét bút cuối cùng cũng dừng lại, vị bác sĩ thật lòng khuyên bảo: "Đủ tuổi lấy chồng rồi đấy, lấy về mà ôm."
Nghe đến lấy chồng Phí Phí liền nhếch một bên khóe miệng khinh bỉ, đàn ông tốt trên đời này có tồn tại cũng chẳng dành cho cô. Vả lại chuyện quan trọng nhất với cô hiện tại không phải là cặp kè yêu đương.
Lấy thuốc xong ra đến bãi giữ xe, Phí Phí đi sau lưng Lãnh Ngôn lên tiếng trước: "Bây giờ anh về bar hay về nhà?"
"Về nhà."
Phí Phí âm thầm thở phào một hơi, nhẹ nhõm nói: "Vậy anh về đi, tôi đón taxi về bar."
Bước chân Lãnh Ngôn chợt dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mày hơi nhướng lên: "Tôi cho em nghỉ."
Phí Phí bất an trong lòng, cứng nhắc gật đầu: "Vậy tôi về nhà đây."
"Tối nay tôi muốn ngủ với em."
Lời Lãnh Ngôn nói ra vô cùng bình thản, Phí Phí nghe thôi đã thấy ngượng miệng thay. Rõ ràng biết vai cô đang đau mà vẫn cố ý, dù sao cô vẫn là kẻ thua cuộc trong thỏa thuận, đành phải lên xe theo lời anh.
Ở nhà Lãnh Ngôn, Phí Phí tắm xong mặc áo của anh, áo anh to đến mức có thể làm váy cho cô.
Lãnh Ngôn vỗ lên đệm chỗ trước mặt ý muốn Phí Phí ngồi xuống. Phí Phí miễn cưỡng làm theo, vừa ngồi xuống đã bị anh vòng tay ra trước ngực cô cởi cúc áo, cô giật mình giơ tay nắm chặt cổ áo chặn hành động của anh lại.
Lãnh Ngôn nhìn phản ứng của Phí Phí chỉ cảm thấy buồn cười: "Em thay thân hay sao mà sợ tôi thấy?"
Cho dù Phí Phí không thay đổi thân xác, Lãnh Ngôn đã thấy hết thân thể thì cô cũng không thể dễ dàng cho anh nhìn hay sờ mó lần nữa.
Tay Lãnh Ngôn bỗng gạt mạnh tay Phí Phí ra khỏi áo, cô hừ một tiếng rồi buông tay bỏ mặc số phận, nào ngờ anh chỉ cởi vài cúc, vừa vặn kéo xuống khỏi vai cô.
Lãnh Ngôn đổ rượu thuốc ra tay thoa lên vai Phí Phí, bàn tay to ấm chuyển động trên chỗ đau làm cô thoải mái hơn hẳn, cô buộc miệng cảm thán khen anh: "Ông chủ, anh có nghĩ đến chuyện mở spa mát xa không?"
"Nếu em bằng lòng mỗi ngày cởi đồ cho tôi thử nghiệm, tôi sẽ cân nhắc." Lãnh Ngôn nửa thật nửa đùa đáp.
"Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì, anh mà mở thêm spa mát xa, không biết bao nhiêu con gái nhà lành sẽ bị anh lừa gạt nữa đây." Phí Phí vô thức nói ra suy nghĩ, khi tay Lãnh Ngôn dừng lại cô mới biết mình đã nói điều không nên nói.
Hai cánh tay Lãnh Ngôn chợt ôm lấy người Phí Phí, anh đặt cằm lên vai cô, thì thào quyến rũ: "Vậy con gái nhà lành nói cho tôi biết, bước tiếp theo tôi phải làm gì đây?"
"Ông chủ, ngửi rượu thuốc chắc anh say rồi, tôi không phải gái nhà lành."
"Chúng ta thỏa thuận một điều đi, tôi trả thù giúp em, em dọn đến ở với tôi, chúng ta mỗi đêm..."
Không đợi Lãnh Ngôn nói xong, Phí Phí liền đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn anh, không rõ vì sao anh lại biết chuyện cô muốn tìm kẻ giết cha mẹ cô để trả thù, nhưng lúc này đây cô vẫn vô cùng tỉnh táo đối diện với anh.
"Ông chủ, rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không nghĩ đến việc nhờ người khác trả thù, càng không nghĩ đến việc sống cùng anh. Bên anh nhiều phụ nữ như vậy, hãy tùy ý tìm một người về mà mỗi đêm hưởng thụ với anh."
"Trả thù có thể không nhắc đến, nhưng em là người đầu tiên nằm trên chiếc giường này, nếu đưa người phụ nữ khác về, tôi lại mất công thay giường mới." Lãnh Ngôn nằm nghiêng người, chống tay đỡ đầu dõi theo Phí Phí.
"Vậy anh thay bao nhiêu cái giường rồi?" Phí Phí cố ý hỏi.
"Cái này là đầu tiên."
Đầu tiên? Phí Phí còn ngỡ đang nghe nhầm, cô là người đầu tiên ngủ trên giường trong phòng ở nhà Lãnh Ngôn, thật buồn cười!
"Tôi cho em tiền."
Lãnh Ngôn đột nhiên đề nghị, lời nói không lọt nổi tai Phí Phí, cô gắt gỏng phản bác: "Anh nhiều tiền lắm sao? Mở miệng ra là cho tôi tiền?"
"Em không thích tiền?"
"Thích, nhưng không phải ai đưa cũng lấy, đặt biệt là anh." Phí Phí hằn học, giơ chân đá Lãnh Ngôn sang chỗ khác để cô có chỗ ngủ.
"Ở đây không có gối ôm, đêm nay em ôm tôi đi." Lãnh Ngôn nghiêng người, nhắc đến chuyện bác sĩ nói liền phấn khởi giơ cánh tay săn chắc sang ngang chờ đợi.
Phí Phí cảm thấy vô cùng hối hận vì khi còn nhỏ được cho đi học võ lại ham chơi trốn học, nếu không bây giờ cô đã có thể đá tung Lãnh Ngôn một cước vào thẳng bệnh viện.
Hất tay đang chắn chỗ của mình ra, Phí Phí nằm xuống quay lưng lại, Lãnh Ngôn liền ôm cô từ phía sau, cô bất mãn thúc chỏ mạnh vào bụng anh, bên tai chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn như đang làm nũng của anh.