Mặt trời lên cao ánh nắng cũng gắt hơn, mọi người ngừng hoạt động ngoài biển đi vào trong. Ma cứ bám theo Lãnh Ngôn như đĩa, cố tình hơn thua với Phí Phí, có điều trong mắt Phí Phí lại cảm thấy thương hại cho Ma, trước đây cô ta lúc nào cũng nghênh ngang tỏ vẻ ta đây, nhưng sau khi Phí Phí ở bên Lãnh Ngôn thì cô ta chẳng khác nào đang cố bám víu anh để giữ mặt mũi với những người dưới quyền.
Vào nhà hàng ăn trưa, Phí Phí cái gì cũng không nuốt nổi bởi Ma cứ ngồi nói liên lục, giọng cô ta nhão như cháo, nghe thôi đã muốn bỏ ăn.
"Ma, cô nói lắm thế, bạn gái tôi ăn không nổi vì cô rồi này." Mai Khải Bằng cuối cùng cũng lên tiếng bức xúc nói thay tiếng lòng của những người còn lại.
"Ngôn..." Ma phụng phịu tiếp tục nũng nịu lay tay Lãnh Ngôn.
"Em nói ít lại có được không?"
Trong giọng Lãnh Ngôn không chút nào là tức giận hay thật sự muốn Ma im lặng, cô ta liền cho rằng được anh bênh vực nhìn sang Phí Phí đầy thách thức, ỷ Lãnh Ngôn bao dung cô ta mà tha hồ lên mặt.
"Tôi no rồi." Phí Phí cố tình đặt đũa mạnh xuống bàn dằn mặt Lãnh Ngôn, trước khi đi còn dùng biểu cảm khinh thường nhìn anh và Ma, nhấn giọng mỉa mai: “Thật buồn nôn.”
Ngay khi Phí Phí rời khỏi, nét cười lộ rõ trên mặt Lãnh Ngôn, bất kỳ ai nhìn thấy, kể cả Ma cũng nhận ra anh việc anh chọc tức được Phí Phí liền rất vui vẻ, đồng nghĩa với việc Ma cũng chỉ là kẻ sắm vai phụ mờ nhạt giúp anh chọc Phí Phí.
Phí Phí ra khỏi sảnh chính nhà hàng chuyển hướng về phòng riêng. Cô ra phía sau hiên ngồi ở ghế nhìn ra hồ bơi, việc đối phó Ma vốn không khó, nhưng hết lần này đến lần khác Lãnh Ngôn lại muốn chống lưng cho cô ta, điều đó chẳng khác nào anh đang đứng về phía cô ta để chống lại cô.
Dù đã tự dặn lòng nên bỏ tính tình hiếu thắng, nhưng mỗi khi đối diện với vẻ mặt khinh người của Ma thì Phí Phí lại dâng lên máu đấu đá, kể cả những người theo phe cô ta cũng trở nên chướng mắt.
"Ghen đến thế cơ à?" Lãnh Ngôn từ khi nào ung dung đứng dựa vào cửa, ánh mắt chứa cả niềm vui lớn nhìn Phí Phí, giở giọng trêu tức.
Phí Phí giả vờ không nghe thấy, tầm mắt hướng ra hồ bơi vờ ngắm cảnh. Lãnh Ngôn không đợi được lâu liền đi đến chống tay lên hai tay gác ghế của Phí Phí, dò xét nét mặt cô bằng khoảng cách cực kỳ gần.
Phí Phí trước sau vẫn xem Lãnh Ngôn như không khí, thậm chí ngắm cảnh xuyên qua người anh như thật.
Mỗi lần nhìn Phí Phí giận vì “ghen tuông”, Lãnh Ngôn lại vô cùng thích thú, ngàn lần chỉ muốn lấy máy quay ghi lại khoảnh khắc này của cô để có thể xem lại mỗi khi buồn.
Anh thong thả nở nụ cười mãn nguyện, không ngại nói thẳng: "Phí Phí, tôi thật sự rất thích nhìn em tức giận, nhất là lúc em ghen."
Mắt Phí Phí vẫn hướng ra khung cảnh bên ngoài phía sau lưng Lãnh Ngôn, bỗng nhiên há hốc ngạc nhiên khiến anh cũng bị phản ứng của cô làm cho tò mò mà quay đầu ra sau kiểm tra thử.
Ngay lúc Lãnh Ngôn sơ hở Phí Phí nhanh nhẹn chui dưới cánh tay anh chuồn mất.
Lãnh Ngôn dõi mắt theo bóng dáng như trốn nợ của Phí Phí liền có chút buồn cười.
"Á!!!"
Tiếng hét Ma vang lên ngay trước phòng Lãnh Ngôn và Phí Phí, cô ta ngã dưới đất, mọi người xung quanh nghe tiếng liền vội vã chạy ra xem vây thành đám đông.
Lãnh Ngôn cũng nghe tiếng Ma mà vòng ra cửa trước, vừa thấy anh bước ra thì cô ta đã khóc nức nở lớn tiếng, vờ oan ức trách Phí Phí đang thong thả đứng khoanh tay trước ngực dựa tường gần đó.
“Phí Phí, cô thật quá đáng, Lãnh Ngôn không quan tâm cô thì tại sao cô lại đánh tôi chứ?"
"Ồ..." Phí Phí bị ảnh hưởng cách phản ứng ngạc nhiên như không của Lãnh Ngôn, thản nhiên hỏi: “Hóa ra là tôi đánh chị à?"
Ma lén lườm nhanh Phí Phí một cái, nhanh chóng đứng lên nhào đến ôm Lãnh Ngôn khóc lóc kể lể: “Ngôn, lần này anh phải làm chủ công bằng cho em, cô ta hết lần này đến lần khác muốn lên mặt với em."
Lãnh Ngôn im lặng không lên tiếng, nhìn Ma đang ôm mình một cái rồi liếc mắt sang Phí Phí kiểm tra sắc mặt.
Phí Phí cười lạnh một tiếng, cao ngạo nhìn Ma rồi đến đứng trước mặt Lãnh Ngôn, cô cũng chẳng còn kiên nhẫn đóng phim bi hài kịch cùng cô ta nữa.
Quay trở về dáng vẻ lạnh lùng ban đầu vốn có, Phí Phí lạnh nhạt hỏi: “Anh tin cô ta, hay tin tôi?"
Khóe môi Lãnh Ngôn nhếch nhẹ, bỗng vươn tay ôm gáy Phí Phí cúi đầu hôn lên môi cô.
Bắt gặp cảnh tượng ân ái ngay sát trước mắt, Ma nổi điên lập tức buông Lãnh Ngôn ra, hằn hộc tức đỏ mặt bỏ đi, từng bước nện mạnh gót xuống sàn tạo nên âm thanh chói tai.
Lãnh Ngôn buông Phí Phí ra, nở một nụ cười mãn nguyện.
Mọi người xung quanh giải tán, Phí Phí trở mặt nhìn Lãnh Ngôn bằng ánh mắt lạnh nhạt rồi quay phắc vào phòng.
Cả một buổi từ trưa đến chiều, Phí Phí ở trong phòng xem tivi, trên mặt không hề có một biểu cảm.
Lãnh Ngôn bám dính bên cạnh tìm cách dỗ nhưng chỉ cần đến gần Phí Phí, cô liền tránh né đẩy mạnh người anh ra.
Vốn chỉ định trêu Phí Phí ghen, kết quả lại bị cô ngó lơ suốt nửa ngày trời, Lãnh Ngôn trong lòng không yên thỏ thẻ hỏi: "Phí Phí, em cứ định giận mãi vậy sao?"
"Ông chủ, nghĩ nhiều rồi." Phí Phí khách sáo đáp.
"Chúng ta trao đổi, chỉ cần em không giận nữa, tôi sẽ làm một việc mà em muốn."
"Được." Phí Phí nhìn thẳng vào Lãnh Ngôn đang đứng chắn màn hình tivi, dứt khoát thỏa thuận: “Anh buông tha cho tôi đi, tôi sẽ không giận nữa."
Lãnh Ngôn sớm đoán được ý nghĩ này của Phí Phí, anh bình thản từ chối: "Phí Phí, đừng nghĩ đến chuyện đó, có những việc không phải em muốn là được."
"Anh xem trọng Ma như vậy, còn giữ tôi bên cạnh làm gì?"
Lãnh Ngôn bật cười: “Vì vậy tôi mới nói, tôi thích nhìn em lúc em ghen nhất."
"Anh..." Phí Phí giận đến nghẹn lời, thở dài bực dọc không nói được thêm lời nào.
Không trêu Phí Phí nữa, Lãnh Ngôn đến ngồi cạnh cô, dáng vẻ trở nên nghiêm túc: “Từ khi nào em lại tự xếp mình vào cùng hàng với Ma? Đừng quên, em bây giờ là người phụ nữ của Lãnh Ngôn tôi."
Phí Phí vẫn chưa thật sự hài lòng với lời giải thích này của Lãnh Ngôn. Anh chợt ghé sát tai cô thì thầm: “Chúng ta đã ký thỏa thuận, chỉ cần một ngày em còn là người của tôi, tôi nhất định không lên giường cùng người phụ nữ khác."
Sắc mặt Phí Phí dần giãn ra, khẽ mỉm cười hài lòng khi nhớ về lợi ích của bản thỏa thuận đó, chỉ cần cô còn là người của Lãnh Ngôn thì cứ tha hồ gây sự chuốc phiền phức cho anh.
Lãnh Ngôn thấy Phí Phí cười, đoán tâm trạng của cô đã vui trở lại, tâm tình anh cũng nhờ đó vui theo.
"Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi." Lãnh Ngôn đứng lên chỉnh lại quần áo thúc giục.
Nơi đến mất mười phút lái xe, Phí Phí nghi hoặc đi theo Lãnh Ngôn vào bên trong tiệm xăm hình, chủ tiệm có vẻ là người quen của Lãnh Ngôn, còn đích thân ra ngoài chào đón.
Bên trong tiệm treo những hình xăm tự chụp và cả những bức ảnh chụp cùng khách đến xăm hình, không gian tiệm tuy không quá lớn nhưng được bày trí rất hợp lý gần gũi, không hề bị bí bách nặng nề.
Người đàn ông chủ tiệm trong lúc chuẩn bị dụng cụ xăm chợt quan sát Phí Phí, cười hỏi Lãnh Ngôn: "Bạn gái sao?"
"Ừm."
Lần đầu Lãnh Ngôn thừa nhận với người khác Phí Phí là bạn gái anh, trong khi những lần trước được hỏi anh chỉ mỉm cười lịch sự cho qua.
Phí Phí chợt nhận ra, mỗi ngày ở bên cạnh Lãnh Ngôn cũng chưa chắc đoán được anh nghĩ gì trong đầu, lúc này lúc nọ thật khiến người ta muốn phát điên.
Thấy Lãnh Ngôn đặt cổ tay lên một miếng đệm lót trên bàn, Phí Phí nhướng người đến gần hỏi nhỏ: "Anh muốn làm gì?"
Lãnh Ngôn chỉ mỉm cười không đáp, bảo chủ tiệm xăm tên Phí Phí ở bên hông ngón áp út bên tay trái. Phí Phí không bao giờ nghĩ đến chuyện này, Lãnh Ngôn nổi tiếng thay phụ nữ như thay áo lại muốn xăm tên cô?
Chỉ tiệm vừa khởi động bút xăm Phí Phí vội cản lại, cô nghiêm trọng lắc đầu với Lãnh Ngôn: “Đừng làm vậy."
Lãnh Ngôn mỉm cười ngọt ngào, xoa đầu Phí Phí, ngầm ý muốn cô đừng lo lắng với quyết định của anh.
Sau khi Lãnh Ngôn xăm xong liền nhìn Phí Phí chờ đợi. Phí Phí liền cảm thấy có gì đó không đúng, Lãnh Ngôn kéo cô ngồi trong lòng anh, giữ lấy tay cô để ra bàn xăm: “Không đau lắm đâu."
Đầu óc Phí Phí rối loạn, ý Lãnh Ngôn muốn cô xăm?
Kim xăm vừa chạm vào Phí Phí đã đau đến rụt tay về, cổ tay bị vặn ngược thêm kim đâm vào làm đau càng đau.
Lúc hình được xăm xong, mặt mũi Phí Phí đã giàn giụa nước mắt, Lãnh Ngôn chợt giữ lấy bàn tay cô xoay xoay cho đỡ đau cổ tay.
Cơn đau qua khỏi một chút, Phí Phí mặt mày nhăn nhó giơ ngón tay đã xăm lên xem thử, là tên của Lãnh Ngôn.
Phí Phí sững sờ bất động, Lãnh Ngôn muốn xăm thay nhẫn?
Sau khi Lãnh Ngôn thanh toán, Phí Phí thẫn thờ bị anh kéo đi ra xe, rốt cuộc anh muốn gì ở cô? Chẳng lẽ anh không định bỏ cô?
Một ngàn lẻ một câu hỏi bay vòng vòng trong đầu Phí Phí, cô khó hiểu bật ra hỏi: “Lãnh Ngôn, tại sao phải làm như thế này?"
"Khẳng định chủ quyền." Lãnh Ngôn hôn phớt qua môi Phí Phí, mở cửa ghế phụ đẩy cô ngồi vào.
Trên suốt đoạn đường về resort, Phí Phí ngẩn người nhìn chằm chằm vào hình xăm trên tay mình, nghĩ thế nào cũng chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Dù trải qua bao nhiêu chuyện, Phí Phí vẫn nhớ rất rõ lý do ở bên Lãnh Ngôn chỉ là bất đắc dĩ, nhưng từ khi nào cô đang bị đồng hóa thành người của anh một cách không hề được phản kháng?
Ngay giây phút này, Phí Phí chỉ muốn chửi thề tự mắng mỏ bản thân.
Lãnh Ngôn lái xe thỉnh thoảng vẫn liếc qua Phí Phí, dáng vẻ đấu tranh khổ sở của cô khiến khóe môi anh càng lúc càng cong lên cao.