Hôm sau đến bar, phòng Alley được chuyển sang phòng ở tầng trên, diện tích phòng rộng rãi thoáng đãng hơn rất nhiều. Việc này cũng có nghĩa phòng làm việc của Lãnh Ngôn ngay trước mắt, so với trước đây phải leo lên cầu thang, thì bây giờ chỉ cần mở cửa đi qua hành lang là tới.
Mấy hôm trước nhờ vả liền được toại nguyện, Phí Phí ngỡ vô tình thành cố ý trở thành bùa may mắn của phòng Alley. Việc còn lại ai cũng mong Alley được bổ nhiệm làm tổng quản lý, vừa có thể quản phòng mình vừa quản được phòng Ma, khi đó mới không bị Ma và những cô gái dưới quyền cô ta lộng hành lên mặt.
Tiền lương được gửi thông báo đến điện thoại, thì lúc này "thần may mắn" Phí Phí không có xu nào, lúc trước ở một mình bao nhiêu tiền cũng không đủ, từ khi ở với Lãnh Ngôn thì nửa đồng cũng không cần chi nên có lương hay không đều không ảnh hưởng. Nhưng Phí Phí mãi không quen với điều đó và không thể xài tiền của Lãnh Ngôn như cô đã mạnh miệng tuyên bố, bởi ngay từ nhỏ Phí Phí đã thuộc kiểu người thích tự lập không muốn mang nợ ai.
Đi đến phòng làm việc của Lãnh Ngôn, Phí Phí vừa vào cửa đã nghe giọng Ma lắc tay anh nũng nịu đòi quyền cao hơn Alley khi thấy phòng của Alley được chuyển sang nơi rộng hơn phòng cô ta. Phí Phí nhếch môi cười lạnh, đi đến chỗ Lãnh Ngôn, ngồi trong lòng, tựa vào vai anh nhắm mắt vờ chọc tức Ma.
Ma nhìn thấy, họng không phát ra nổi một tiếng nào, cả người cô ta đơ ra như khúc gỗ.
"Làm tốt công việc của mình đi." Dáng vẻ Lãnh Ngôn không mấy để ý đến Ma, anh lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, gắt giọng nhắc nhở.
Ma liếc Phí Phí thản nhiên ngồi trên đùi Lãnh Ngôn, cô ta bực dọc bỏ ra ngoài.
Phí Phí vốn định đến xin làm việc lại, tình cờ thấy Ma nên chọc tức cô ta, nhưng người Lãnh Ngôn ấm áp khiến cô chợp mắt một chút đã ngủ quên.
Lãnh Ngôn sờ vào mặt Phí Phí, phát hiện cô hơi sốt nhẹ, có thể do đêm qua ngâm nước nên đã bị cảm. Anh trầm ngâm nhìn cô, để cô ngủ yên trên người mình, còn anh quay lại tập trung tiếp tục giải quyết công việc.
Thời gian đối với Phí Phí rất nhạy cảm, gần đến giờ tan làm cô tự tỉnh giấc không cần ai gọi dậy, cô thức liền leo xuống khỏi người Lãnh Ngôn, đi một mạch thẳng ra cửa không hề ngoái đầu lại.
Dõi theo hành động của Phí Phí, Lãnh Ngôn ngạc nhiên nhìn theo cô rời khỏi phòng, từ lúc đến cho đến lúc đi cô chỉ xem anh là cái giường để ngủ, không thèm nhìn anh lấy một cái? Lãnh Ngôn bật cười cay đắng, anh vì Phí Phí làm bao nhiêu việc để chứng minh cho cô thấy trong lòng anh thì cô không đơn giản chỉ là một người chung chăn gối, nhưng đối với cô thì anh cũng chỉ là cái giường di động.
Về phòng nghỉ Phí Phí được Alley rủ đi ăn khuya, cũng lâu rồi không ăn cùng nhau nên cô không nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Vốn định nói Lãnh Ngôn về trước không cần đợi, nhưng anh lại muốn đi cùng, Phí Phí cũng chẳng có gì phải che giấu với Alley nên mặc kệ anh.
Ngồi ở quán, Phí Phí ngáp ngắn ngáp dài, Tôn với Alley ngồi đối diện, biểu cảm có hơi ái ngại.
"Dạo này... ngủ không đủ hả?" Alley cẩn trọng lên tiếng hỏi.
"Không có." Phí Phí lắc đầu phủ nhận, xoay cổ nhức mỏi: “Đột nhiên hôm nay em thấy không khỏe trong người."
Đồ ăn được mang ra, có xiên nướng của Phí Phí thích nhưng ngay khi nhìn thấy xiên thịt dài ngoằn trên que, cô chợt nhớ đến hình ảnh ruột gan người bị mổ sống đêm ở khách sạn khu tự trị, trong bụng liền cảm thấy buồn nôn, cô vội xoay mặt xua tay bảo mang ra chỗ khác.
Alley kinh ngạc lẫn hoảng loạn nhìn Phí Phí, đôi mày vô thức cau chặt, lo sợ hỏi nhỏ: “Mày... có thai?"
"Hả? Không có." Phí Phí dở khóc dở cười, nếu cô thật sự có thai thì chắc chắn Lãnh Ngôn đã bắt cô phá từ sớm giống như lần cô nhập viện vì tự tử. Người đàn ông này nhìn có vẻ không đến nỗi nào nhưng thực chất chỉ là loại người dám chơi không dám chịu, nghĩ đến Phí Phí càng tăng thêm ác cảm với anh.
Ngoại trừ xiên nướng và những món đồ lòng nội tạng, còn lại Phí Phí đều ăn rất thoải mái. Alley nhìn Phí Phí nghi hoặc, sợ Phí Phí đang giấu giếm chuyện có thai.
Lãnh Ngôn từ đầu đến cuối không nói gì, ở bên cạnh Phí Phí cong nhẹ môi cười.
Ngồi được một lúc, một cô gái ăn sành điệu đi cùng bạn trai đi vào, nhìn người bạn trai trông có vẻ là doanh nhân. Cô gái vừa nhìn thấy Phí Phí liền dừng lại, giọng điệu cao ngạo cất lên: “Phí Phí, lâu rồi không gặp, nhìn cậu vẫn y hệt lúc ở viện phúc lợi."
Phí Phí cười cho có, lơ đễnh đáp: “Phải, mình đâu may mắn được như cậu. Mỹ Chi, nếu cậu không bắt chuyện với mình trước, mình cũng không có dám bắt chuyện với cậu."
Bạn trai Mỹ Chi kéo ghế bàn bên cạnh cho cô ta ngồi xuống, cử chỉ anh ta vô cùng ga lăng dịu dàng. Mỹ Chi đưa mắt nhìn Lãnh Ngôn bên cạnh Phí Phí, so với người đàn ông mặc vest nghiêm chỉnh bên cạnh cô ta thì Lãnh Ngôn chỉ mặc sơ mi thả lơi, còn mở hai cúc trên cùng, trông anh giống hệt một chàng công tử ăn chơi.
"Phí Phí, cậu biết không, bạn trai mình là doanh nhân, anh ấy là giám đốc khách sạn lớn nhất nhì thành phố. Ngẫm lại mỗi ngày đều bị ngập trong hàng hiệu, giờ thấy cậu thế này mình thật sự thấy thương cho cậu lắm."
Giọng điệu Mỹ Chi tỏ ý xem thường, Phí Phí bình thường chỉ thích ăn mặc đơn giản, áo len dài tay form rộng cùng quần kaki ống suông, trông không sang thật. Nhưng thái độ của Mỹ Chi khiến Phí Phí không hài lòng, cô ta đã thay đổi quá nhiều khi rời khỏi viện phúc lợi, sự khiêm tốn tối thiểu cũng không còn.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng và tự mình quyết định cuộc sống ấy, có thể Phí Phí không phải là Mỹ Chi nên không hiểu được nguyên nhân khiến cô ta trèo cao, cô chỉ lạnh nhạt đáp trả: "Mình không thích cầu kỳ."
"Cầu kỳ không phải là vấn đề." Mỹ Chi xua tay, những ngón tay sơn móng màu đỏ tươi se se, biểu cảm tỏ ra đắc ý: “Vấn đề là "đầu tiên"."
Tôn với Alley ngồi nghe khẽ che miệng cười, còn tưởng là chuyện gì to tát, Lãnh Ngôn chính là kiểu dùng tiền để dụ dỗ Phí Phí, Mỹ Chi nói thế kia chứng tỏ vẫn không hề nhận ra người đàn ông trông có vẻ ăn chơi ngồi bên cạnh Phí Phí là ai.
Phí Phí bình thản quay đầu nhìn Lãnh Ngôn, trông anh không quan tâm về những lời Mỹ Chi nói. Phí Phí quay đầu lại nhìn Mỹ Chi, bắt đầu lật ngược thế cờ.
"Vậy thì phải chịu thôi, bạn trai mình không có nhiều tiền."
Không đoán được thái độ buồn bã giả vờ của Phí Phí, Mỹ Chi càng kiêu ngạo hơn: “Sao cậu không nói sớm, bạn trai mình có rất nhiều bạn bè đối tác có chức lớn. Nếu cậu muốn, mình có thể nói bạn trai mình giúp cậu."
Nói rồi cô ta quay sang Lãnh Ngôn mỉa mai: “Trông anh bảnh bao khí chất đó, nhưng có cái vỏ không thôi thì không được đâu, tôi thấy anh nên tha cho bạn tôi, để nó tìm một người tốt hơn có thể lo cho nó."
Lãnh Ngôn không đáp, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn Mỹ Chi không vừa mắt.
"Ý anh thế nào?" Phí Phí quay sang nhìn Lãnh ngôn, cố tình nhấn mạnh tên anh: “Ông chủ Lãnh?”
Mặt Mỹ Chi lập tức tái lại, bạn trai cô ta đứng bật dậy vì ngạc nhiên.
"Bạn trai cậu là... là Lãnh Ngôn?"
"Cậu cũng tận mắt thấy rồi gì." Phí Phí thong thả mỉm cười.
"Lãnh thiếu, tôi có mắt như mù, xin anh bỏ qua." Mỹ Chi đứng lên cúi đầu xin lỗi, mặt cắt không còn giọt máu, quay qua tên bạn trai thì hắn đã bỏ chạy từ bao giờ.
Thu lại dáng vẻ của người chiến thắng, Phí Phí nghiêm túc nhắn nhủ: "Mỹ Chi, hãy chọn một người đàn ông tử tế mà yêu, đừng để đồng tiền làm mờ mắt."
"Tôi.. tôi biết rồi... tôi xin phép đi trước." Mỹ Chi nói xong vội vã chạy đi, trong ánh mắt thể hiện sự sợ hãi tột độ đối với Lãnh Ngôn.
Sở dĩ sự nể sợ của người khác dành cho Lãnh Ngôn đều nhờ danh tiếng dã man cha nuôi anh lưu truyền.
Còn anh, có lẽ không tàn độc như người khác vẫn hay truyền tai nhau.
Dõi theo bóng dáng Mỹ Chi mất hút, Alley cảm thán: “Phí Phí, chơi người ta một vố hơi bị đậm đó."
Phí Phí cười khinh bỉ, thản nhiên gắp đồ ăn bỏ vào miệng, thông thái nói: "Em chỉ muốn cô ta tỉnh mộng thôi, giám đốc? Vừa nhìn mặt là biết trai đểu rồi."
"Phí Phí, nói xem ông chủ là trai gì?" Tôn nhân cơ hội cố ý hỏi làm khó Phí Phí.
Nét mặt Phí Phí cứng nhắc, bẽn lẽn nhìn qua Lãnh Ngôn, biểu cảm anh khó đoán đang nhìn cô chờ câu trả lời. Phí Phí bị dồn vào thế bí chỉ còn biết gượng cười, miễn cưỡng đáp: “Trai đẹp."
Lãnh Ngôn nhoẻn miệng cười hài lòng, Phí Phí liền nhìn sang Tôn, đanh mặt nói: “Còn anh, trai già!”
Alley đang uống nước nghe Phí Phí nói xong liền buồn cười mắc nghẹn làm ho sặc sụa, đến khi ho xong vẫn không quên hùa theo châm chọc Tôn: “Đừng giận, anh nhìn Phí Phí vậy thôi chứ mắt nhìn người nó tốt lắm.”
Trêu được Tôn khiến hắn đen mặt không cãi lại được, Phí Phí và Alley không nể mặt Lãnh Ngôn mà cười thành tiếng, trước đây đều tại hắn cư xử thô lỗ, giờ đây phải cam chịu khi Phí Phí được Lãnh Ngôn chống lưng.
Mặc dù là thuộc hạ thân tín, Lãnh Ngôn không hề có động thái bênh vực Tôn mà ngược lại còn rất thoải mái khi thấy Phí Phí cười đùa vui vẻ, suýt chút nữa anh đã quên mất... Phí Phí chỉ mới mười chín tuổi, tâm hồn thật sự vốn vẫn còn trẻ con dễ vui dễ buồn.