Trời trưa nắng lên, không khí cũng ấm dần dần, Phí Phí nhíu mi mắt mở ra nhìn ngó xung quanh, ánh nắng cỡ nào cũng không chiếu nổi vào giường. Lãnh Ngôn không quen ngủ khi có ánh đèn nên buổi tối lúc nào cũng kéo kín rèm, ngăn ánh sáng chiếu vào lúc sớm hôm sau.
Phí Phí cựa người một chút liền đau nhức, Lãnh Ngôn đêm qua thật sự muốn bức chết cô, trước đây cô sẽ phản kháng nhưng bây giờ bị anh chạm vào, cả người cô như bị tiêm thuốc tê không thể động đậy được.
Nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh, Phí Phí nghi ngờ chính bản thân mình quá dễ dãi, nhanh như vậy cơ thể đã tiếp nhận người đàn ông này.
Nhớ đến chuyện tối qua ở bar khiến Phí Phí đau đầu, lại bắt đầu nảy sinh những cảm giác sợ hãi Lãnh Ngôn, con người anh thâm hiểm nên dù muốn hay không muốn cô vẫn phải thừa nhận, muốn đấu với anh thì cô không phải đối thủ.
Phí Phí không muốn chịu thua trước Lãnh Ngôn nhưng nếu giữ mãi thái độ cứng rắn thì người sau cùng chịu thiệt chỉ có thể là cô, cách duy nhất để an toàn khi ở bên cạnh anh chỉ còn cách lúc nhu lúc cương tùy hoàn cảnh mà sử dụng.
Quả thật tâm tình Lãnh Ngôn không tốt, từ lúc gặp lại anh sau mấy ngày không gặp, mặt anh lúc nào cũng lạnh như băng, đôi khi còn cau có như đang khó ở. Vậy mà sau khi ngủ dậy, biểu tình anh vô cùng phấn chấn, thậm chí còn nhìn Phí Phí bằng ánh mắt mỉm cười không chút đứng đắn, cô không ngốc đến nỗi không nhận ra vì Lãnh Ngôn “phát” nhưng không được “động” nên mới thành ra bộ dạng thế kia.
Nhưng càng nghĩ càng khiến Phí Phí không tin nổi, bên cạnh Lãnh Ngôn có nhiều cô gái như vậy, muốn lên giường với bao nhiêu người mà chẳng được, chẳng lẽ anh tốt đến mức chỉ chờ cô về để phát tiết?
Buổi tối ở bar, Mai Khải Bằng lại đến, nhờ vậy mà Phí Phí có cơ hội gặp lại Tiêu Chấn Nam. Cả hai đứng ở hành lang đối diện phòng VIPP, Tôn nhìn thấy liền huýt gió với Phí Phí, làm động tác tay cứa ngang cổ rồi chỉ vào trong phòng VIPP sau lưng hắn, như ngầm nhắc nhở cô để Lãnh Ngôn nhìn thấy cô ở cùng Tiêu Chấn Nam thì cô sẽ tiêu chắc.
Tiêu Chấn Nam nhìn thấy hành động của Tôn liền bật cười, anh xoay người tựa lưng vào lan can cảm thán: "Xem ra mối quan hệ của em với Lãnh Ngôn đang rất tốt."
"Anh thừa biết dù sao em cũng là bất đắc dĩ nên phải chịu thôi. Đợi có cơ hội tốt, em nhất định cách anh ta thật xa không bao giờ gặp lại."
"Cố lên, có gì không thể giải quyết, cứ nói anh một tiếng." Tiêu Chấn Nam mỉm cười, xoa xoa đầu Phí Phí ân cần cổ vũ.
"Phải rồi, Mai Khải Bằng... hắn ta là loại người thế nào?" Phí Phí tò mò đã lâu từ lúc Mai Khải Bằng nhận được tài sản của gia đình người vợ quá cố, nhân tiện có cơ hội liền tìm hiểu.
"Mai Khải Bằng là một kẻ ăn chơi nhưng cũng rất giỏi trong lĩnh vực kinh doanh, anh ta giỏi nhất là trọng dụng người tài, quan trọng nhất là biến những người có tài đó cũng biết ăn chơi hưởng thụ như anh ta." Tiêu Chấn Nam nghiêm túc giải đáp thắc mắc cho Phí Phí.
"Anh có biết anh ta đến gặp Lãnh Ngôn để làm gì không?"
"Có rửa tiền đen hay không anh vẫn chưa rõ, trước mắt anh ta chỉ là đến chơi thôi, anh nghe Mai Khải Bằng nói hai người họ là bạn trên mười năm rồi."
Phí Phí trầm tư suy nghĩ, Lãnh Ngôn và Mai Khải Bằng đặt chung một chỗ thì có khác gì hố đen của xã hội. Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ, cô gác khuỷu tay lên lan can, nghiêm trọng nhìn Tiêu Chấn Nam: “Anh, anh nói giữa Lãnh Ngôn với Mai Khải Bằng, ở cạnh ai nguy hiểm hơn?”
Tiêu Chấn Nam bật cười, chậm rãi phân tích: “Đứng với cái nhìn của những người bình thường bên ngoài, ở bên cạnh Mai Khải Bằng sẽ an toàn hơn vì anh ta ít liên quan đến xã hội đen. Có điều cái gì cũng có cái giá của nó, kể từ lúc tin tức Mai Khải Bằng thừa hưởng gia sản của hai bên gia đình, anh ta đã bị rất nhiều tổ chức nhắm đến với mục đích bắt cóc tống tiền, bây giờ mỗi nhất cử nhất động của anh ta đều phải hết sức cẩn trọng.”
Ngưng vài giây suy nghĩ, Tiêu Chấn Nam tiếp lời: “Ngược lại ở hiện tại Lãnh Ngôn vẫn an toàn hơn nhiều, mấy năm nay trong giới ngầm rất yên ắng, cha con Lãnh Ngôn cũng không quan tâm chuyện giành địa bàn, bọn họ chỉ để tâm đến việc hốt bạc bằng việc chuyển hàng cấm. Nhiều kẻ muốn kiếm tiền cũng phải nhờ đến Lãnh Ngôn, anh ta tuy có vẻ bình thường so với những người trong giới, nhưng quyền lực của anh ta và cha nuôi anh ta không hề nhỏ.”
Vẻ mặt Phí Phí đăm chiêu, cô thở dài gật gù.
Thấy bộ dạng trầm tư như bà cụ non của Phí Phí, Tiêu Chấn Nam bật cười đặt tay lên đầu cô lắc lắc cưng chiều.
Ánh mắt lạnh lẽo phía hành lang đối diện không biết đã dõi theo từ khi nào, Phí Phí vô tình bắt gặp sắc mặt khó coi của Lãnh Ngôn khiến cô muốn gượng cười cũng không nổi. Lãnh Ngôn đặt hai tay lên lan can, hơi khom người về trước, con ngươi một giây cũng không rời khỏi Phí Phí.
Những ngón tay dài gân guốc của Lãnh Ngôn giơ lên khẽ ngoắc ra lệnh, Phí Phí cắn răng cắn lợi đi qua phía anh. Ngay khi cô đến bên cạnh, bàn tay anh vòng qua eo cô vô cùng tự nhiên, anh cười khách sáo nhưng trong lời nói mang theo sự đùa cợt với Tiêu Chấn Nam: "Hình như cậu Tiêu đây rất có hứng thú với người của tôi?"
Tiêu Chấn Nam sắc mặt không đổi, cười lịch sự khiêm nhường đáp lại: "Lãnh thiếu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là anh em tốt."
"Ngôn, từ khi nào cậu lại giữ phụ nữ nên cạnh vậy? Trước đây cậu đều chơi xong rồi bỏ mà?" Mai Khải Bằng đứng bên cạnh chen lời vào, quan sát Phí Phí một lượt từ đầu tới chân đánh giá.
"Tôi vẫn chơi chưa xong."
Câu nói của Lãnh Ngôn giống hệt trái tim anh, lạnh lùng và tàn nhẫn, Phí Phí cũng chẳng phí hơi sức tức giận, bởi cô thừa biết rất rõ lý do vì sao cô phải cam chịu ở cạnh anh.
Ngay sau khi Mai Khải Bằng và Tiêu Chấn Nam rời đi, Phí Phí lập tức thoát khỏi tay Lãnh Ngôn, không chút chần chừ đi thẳng một mạch trở về lại phòng nghỉ, lúc bỏ đi không quên để lại cho anh một cái nhìn sắc lạnh đầy khinh bỉ.
Lãnh Ngôn dõi theo từng hành động của Phí Phí, anh khẽ nhếch môi cười, đáy mặt ẩn hiện sự sâu xa không ai có thể đoán được.
Kim chỉ giờ vừa đúng hai giờ sáng, Phí Phí nhanh chóng chạy ù ra về trước, chỉ nhắn một tin ngắn gọn cho Lãnh Ngôn: [Tôi về muộn.]
Bên ngoài cửa bar, Tiêu Chấn Nam đã đứng đợi sẵn, khi Phí Phí ra cả hai cùng đi dạo ăn khuya ở một quán nhỏ gần đó. Kể từ lúc Tiêu Chấn Nam chuyển công tác thì hầu như cả hai vẫn chưa có cơ hội ngồi xuống cùng nhau nhâm nhi trò chuyện.
Mùi thịt nướng thơm phức ở bên vỉa hè lan tỏa, Phí Phí hả lòng ăn uống thỏa thích, so với đồ bổ của Lãnh Ngôn thì cô thích những món này hơn cả trăm, cả ngàn lần.
Cách đó không xa, trong chiếc xe hơi màu đen, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên vô lăng, bình thản mở danh bạ ấn gọi số đầu danh sách.
Điện thoại Phí Phí bỗng reng lên, trên màn hình hiển thị Boss, cảm giác bất an ập tới, cô căng thẳng bắt máy.
"Nếu như em phá vỡ thỏa thuận, đừng trách tôi vô tình."
Qua điện thoại, Phí Phí cũng có thể cảm nhận được lời nói Lãnh Ngôn lạnh lùng đến đáng sợ, cô đứng lên ra chỗ khác nghe điện thoại, thấp giọng hỏi: "Tôi không ra ngoài ăn được sao?"
"Em không đọc rõ thỏa thuận, muốn tranh luận với tôi?"
Phí Phí thở dài, đúng là do cô sai trước khi ngày hôm đó đã không đọc thỏa thuận mà thẳng tay ký giấy, giờ chỉ còn nước thuận theo, cắn răng nói: "Tôi về ngay."
Tắt máy, Phí Phí vội nói lời cáo từ với Tiêu Chấn Nam trước khi mang lại phiền phức cho anh, con người Lãnh Ngôn thâm hiểm chẳng biết sẽ gây ra những chuyện gì nếu cô cố chấp với anh.
Định bắt taxi để về, đột nhiên xe Lãnh Ngôn dừng lại trước mặt dọa Phí Phí sợ đến giật bắn mình, nhận ra là anh theo dõi cô từ trước, nửa bước chân của cô cũng không muốn bước vào xe. Bắt gặp ánh mắt mất kiên nhẫn của Lãnh Ngôn, Phí Phí không tự nguyện lên xe, cô vừa ngồi vào anh lập tức nhấn ga lao vụt trên đường vắng như một động thái dằn mặt.
Nếu giữa cả hai là mối quan hệ yêu đương hẹn hò, Phí Phí sẽ có thể hiểu Lãnh Ngôn ghen tuông, nhưng với mối quan hệ mập mờ không rõ của hiện tại, Lãnh Ngôn thực chất chỉ muốn độc chiếm cô.
Vừa về đến, Lãnh Ngôn giận dữ thiếu chút nữa nuốt Phí Phí vào bụng cho hả giận chỉ vì cô đi ăn cùng Tiêu Chấn Nam.
Cửa phòng không kịp đóng, máy sưởi chưa kịp bật, cơ thể Phí Phí cả đêm lạnh lẽo run bần bật...
Cả người mệt lữ, đầu đau như búa bổ, thân dưới đau đến quặng người, Phí Phí không mở mắt lên nổi, chỉ cảm thấy rất đau từ đỉnh đầu truyền đến toàn thân.
Hơn năm giờ sáng, trong căn phòng tăm tối không có ánh sáng, tiếng rên rất nhỏ như không của Phí Phí vang khẽ, Lãnh Ngôn nằm ngay bên cạnh lập tức mở mắt nhìn sang cô.
Mồ hôi ướt đẫm cả tóc, từng hơi thở Phí Phí vô cùng yếu ớt, Lãnh Ngôn ngồi bật dậy mở đèn kiểm tra, anh đưa tay sờ vào mặt cô liền cảm nhận được cơ thể cô lạnh ngắt. Lãnh Ngôn nóng lòng nhanh chóng xuống giường, lấy áo khoác dày bao trọn lấy Phí Phí ôm lên đưa cô đến bệnh viện.
Nữ bác sĩ đứng tuổi từ phòng cấp cứu bước ra, bà ta nhìn Lãnh Ngôn một lượt bằng ánh mắt e dè, cẩn trọng nhắc nhở: "Cơ thể phụ nữ cấu tạo vốn mong manh, nếu cậu như thế này sẽ có ngày phải hối hận."
Nói rồi nữ bác sĩ nhanh chân rời khỏi, nhìn thấy sắc mặt tỏa ra sát khí dày đặc của Lãnh Ngôn khiến cô ta lạnh cả sống lưng.
Phí Phí được chuyển về phòng bệnh, Lãnh Ngôn cũng trở vào ngồi cạnh giường chăm chú nhìn cô, ngón tay gõ trên đầu gối, biểu cảm mang nhiều tâm tư.
Mí mắt vừa hé một tí, phát hiện bóng dáng của Lãnh Ngôn thấp thoáng trong tầm mắt, Phí Phí liền nhắm lại giả vờ vẫn chưa tỉnh. Bên tai Phí Phí bỗng nhiên có luồng hơi nóng khiến cả người cô khẽ run lên.
"Đây chỉ là cánh cáo!"
Lãnh Ngôn nói xong thư thái đi ra ngoài đóng cửa lại. Nghe tiếng cửa "Cạch" một tiếng, Phí Phí mới mở mắt, cả phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn một mình cô.
Phí Phí bất giác giơ tay sờ mặt, không rõ nước mắt đã chảy ra ướt cả gối từ bao giờ.
Mười chín năm cuộc đời, điều khiến Phí Phí nhục nhã nhất chính là lên giường với Lãnh Ngôn.
Một kẻ lên giường thô bạo như Lãnh Ngôn, khúc gỗ cũng bị anh bẻ gãy.