Nguyên lồm chồm ngồi dậy, mặt mày máu me bê bết khiến Alley kinh hãi lùi người về sau, ít nhiều gì hắn ta cũng từng là bạn trai cô, nhìn hắn ta chật vật ngay trước mắt cô cũng không đành lòng nhìn hắn chịu chết.
“A... lley... anh sai... rồi... là... m... ơn... cứu... anh!”
Nguyên dùng sức vươn tay muốn nắm lấy cổ chân Alley nhưng bị Phí Phí đạp một phát, đồng thời kéo Alley đứng dậy tránh ra chỗ khác, cô nhìn chằm chằm vào bộ dạng thừa chết thiếu sống của hắn ta bằng ánh mắt căm phẫn.
“Đánh mày chỉ khiến tao thêm đau tay, một kẻ khốn như mày lấy tư cách gì nhục mạ chị tao? Mang danh là sinh viên trường luật, mở miệng ra liền nói những lời bẩn thỉu, mày trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục chị tao, một vài lời nói không đủ để đền lại!”
Alley đứng bên cạnh nghe thấy vội lay tay Phí Phí, khổ sở lên tiếng: “Được rồi Phí Phí, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”
Lãnh Ngôn lắc nhẹ đầu ra dấu cho Tôn, hắn liền bước đến bế Alley lên mang đi, chỉ còn Phí Phí khó hiểu nhìn theo. Lãnh Ngôn bước đến bên cạnh Phí Phí, anh ngồi chổm xuống nắm tóc Nguyên nâng mặt đang gục xuống đất lên, ánh mắt lạnh lẽo cứa đứt tia hy vọng của hắn ta, anh nhếch nhẹ môi, thư thả cất tiếng: “Tao sẽ không để mày chết sớm, cho đến khi vết thương trên mặt Phí Phí khỏi hẳn hoàn toàn, tao nhất định mỗi ngày đều cho mày cảm nhận mùi vị kích thích.”
Nói xong Lãnh Ngôn đứng dậy cho đàn em thu dọn tàn cuộc, hàng xóm xung quanh cũng đã trốn mất trong nhà từ khi nào.
Cho dù ghét Lãnh Ngôn đến đâu, dù sao Phí Phí cũng đang nợ anh một ân huệ vì đã giúp cô và Alley trong sự việc lần này, cô ngại ngùng mở lời: "Cảm ơn anh."
Sâu trong ánh mắt Lãnh Ngôn là sự khó chịu, anh không trả lời, vòng tay qua ôm eo Phí Phí bước đi về hướng cầu thang.
Trong phòng khách sạn bình dân đang thuê, Alley ngồi trên sofa co gối thẫn thờ, ly nước Phí Phí đưa cũng không uống hớp nào. Nhìn Alley lúc này, Phí Phí càng lo lắng, cô nắm tay Alley hối thúc tra hỏi: "Chị, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào?"
"Lúc chị đến bọn họ ở trong nhà... chị tức giận mắng bọn họ, chỉ vì phá cuộc vui của bọn họ mà bọn họ liền bảo nhau trói chị lại đem ra trước cửa để nói cho người khác biết chị làm ở bar. Nếu không bắt được cuộc gọi của mày, chị cũng chẳng biết phải làm thế nào..."
Phải rất khó khăn Alley mới bình tĩnh kể, nhưng nhớ đến lại làm cô khóc nhiều hơn.
"Tên khốn, em nhất định... Á!"
Phí Phí đang trong cơn phẫn nộ, bị cả túi đá lạnh áp lên mặt. Lãnh Ngôn im lặng nhìn cô không hề có nét dao động, cô cảm nhận được hậu quả mà Nguyên sắp gánh chịu từ Lãnh Ngôn không cần cô phải nhúng tay vào, lần này dù không muốn nhưng cô và Alley vẫn phải mang ơn của anh.
“Sáng mai tôi sẽ cho người đón Alley đến nhà mới, chuyện của Nguyên không cần hai người bận tâm.” Lãnh Ngôn trầm ổn lên tiếng thông báo.
Nghe Lãnh Ngôn nói, Phí Phí và Alley lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, trong chuyện này Phí Phí là người rõ nhất, anh chỉ muốn gây khó dễ cô để cô ngoan ngoãn làm theo lời anh, Alley là người hoàn toàn vô tội nay gặp phải tình huống rắc rối, có lẽ anh vẫn còn chút tình người trao trả lại cuộc sống yên bình cho Alley.
Tiễn Lãnh Ngôn và Tôn ra cửa, Phí Phí trầm lặng nhìn Lãnh Ngôn, bất an hỏi xác nhận: “Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Tôi chỉ làm theo thỏa thuận.” Lãnh Ngôn bình thản đáp.
Phí Phí thở dài một hơi trầm tư, nếu Lãnh Ngôn đã tôn trọng thỏa thuận giữa cả hai, cô cũng sắp phải đến lúc thực hiện thỏa thuận để đổi lại bình yên cho Alley và những đứa trẻ ở viện phúc lợi. Cô miễn cưỡng mở lời: “Đợi chị Alley ổn, tôi sẽ làm theo những yêu cầu của anh.”
"Ừm." Lãnh Ngôn đồng ý rất dễ dàng, bóng lưng to lớn càng lúc càng xa trên hành lang cũ.
Khi Lãnh Ngôn và Tôn khuất tầm mắt, Phí Phí quay trở lại phòng an ủi Alley. Trong một cuộc tình, ai yêu nhiều hơn thì sẽ là người chịu nhiều tổn thương hơn, nhưng Phí Phí biết Alley không phải yêu Nguyên, mà là vì Alley đã từng trải qua một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, quen Nguyên cũng chỉ vì cố quên người cũ.
Người giúp Phí Phí gặp được Alley là mối tình đầu của Alley, anh ta cũng giống như cô, vì nhiệm vụ cho an nguy xã hội đành phải hy sinh từ bỏ tình yêu. Nhưng Phí Phí không còn cách nào khác, cô không thể nói ra sự thật cho Alley biết, bởi đây là quy tắc sống còn.
Lời Lãnh Ngôn nói ra chắc như đinh đóng cột, sáng vừa ngủ dậy đã có người đến đón Phí Phí và Alley sang nhà mới. Căn chung cư mới toanh, vẫn còn mùi sơn phảng phất, đồ nội thất cũng trang bị đủ, quan trọng nhất là an ninh tuyệt đối.
Ngủ một giấc thật ngon, tâm trạng Alley tốt hơn hẳn, làm trong môi trường cám dỗ, Alley tuyệt nhiên không tin tưởng hoàn toàn vào đàn ông, nhờ đó cô nhanh quên đi kẻ bội bạc, sẵn sàng bắt đầu cuộc sống mới.
Dọn đến nhà mới, hai chị em Phí Phí và Alley đi dạo quanh khu nhà ở để tham khảo địa hình, sẵn tiện đến siêu thị mua thêm một số đồ cần thiết. Dù Lãnh Ngôn cho người mang thẻ đến, Phí Phí và Alley đều đồng lòng nhất quyết không đụng tới, bởi muốn mau chóng kết thúc với Lãnh Ngôn thì tuyệt đối không được thiếu nợ anh.
Đến trưa, Phí Phí và Alley nấu ăn ở nhà, mỗi một bữa của hai chị em đều vô cùng đạm bạc, bởi cả hai ngay từ đầu đã xác định đến bar Hero làm việc chỉ để kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn, mục đích cuối cùng là có một số vốn để đến một nơi tốt đẹp bắt đầu cuộc sống mới. Cả Phí Phí và Alley dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng đều sống vô cùng tiết kiệm, từ quần áo đến vật dụng đều được mua trên tiêu chí rẻ mà bền, thức ăn cũng là tự mua về chế biến.
Việc Lãnh Ngôn bỗng nhiên cho một căn nhà khiến Alley lo lắng, điều cô lo lắng không phải là việc Lãnh Ngôn muốn gì đó ở cô mà là về mối quan hệ của Phí Phí với anh. Dây dưa với Lãnh Ngôn đều không có cái kết đẹp, Alley làm việc ở bar Hero hơn sáu năm, những chuyện liên quan đến anh hầu như cô đều nghe và nhìn thấy qua.
Lần Phí Phí tự tử, Alley sớm đoán được trong mắt Lãnh Ngôn không còn đơn giản muốn Phí Phí trở thành tình một đêm mà làm nhân tình lâu dài của anh.
“Phí Phí, mày với ông chủ đến mức nào rồi?”
“Ý chị là sao?” Phí Phí căng thẳng hỏi ngược lại.
“Bây giờ ông chủ cho chúng ta cả một căn nhà, nếu nói mày với ông chủ không có gì chị không tin đâu.”
Phí Phí không thể nói cho Alley biết chuyện cô đổi lấy tự do để đảm bảo an toàn cho Alley và những người vô tội liên quan. Cô cười gượng gạo né tránh, trong cái khó ló cái khôn: "Anh ta không có tình cũng có nghĩa, dù sao chị cũng làm việc cho anh ta lâu như vậy, lần trước anh ta suýt cướp mất mạng của em, lần này xem như anh ta trả nợ cho chúng ta."
Ngẫm thấy cũng có lý nhưng bấy nhiêu đó không đủ thuyết phục, Alley không dễ dàng bỏ qua mà tiếp tục tra hỏi: "Mấy đêm không về mày ở đâu?"
"Em ở cái kho bạc." Phí Phí lảng đi, đồ ăn ở cổ nuốt xuống vô cùng khó khăn.
"Chị đang nghiêm túc với mày đó, đừng có vì một phút ngu dại mà hỏng cả thanh xuân như chị."
Thấy Alley lên giọng, Phí Phí biết Alley lo cho mình, cô gật gù trấn an cho qua chuyện: "Em biết tự bảo vệ mình mà."
Suốt mấy ngày bận rộn trang hoàng nhà mới nên Phí Phí với Alley không đến bar làm việc, khoảng thời gian đó trong bar đã xảy ra không ít chuyện.
Mấy cô gái trong phòng ai cũng nhiều chuyện, bàn tán về người mới một mình phục vụ cho mấy ông lớn đến mức đổ máu. Nhắc đến không cần hỏi tên thì Phí Phí và Alley cũng biết được người mới đó là ai, lần trước Lãnh Ngôn cho đàn em chơi cô ta, giờ lại mang ra tiếp khách đến mức kia thì đã quá thê thảm.
Nhưng chuyện đó không bằng chuyện Lãnh Ngôn suốt mấy hôm liền tâm trạng khó ở, gặp ai, làm gì cũng chẳng vừa mắt, người trong phòng Alley kể lại lúc tiếp rượu buồn cười nhất là có lần Lãnh Ngôn đang không vui, mấy người đẹp dưới quyền Ma cứ vô tư sấn tới khiến anh một ánh mắt tiễn họ đi không có đường trở lại, Phí Phí cũng chỉ nghe rồi để đó, vốn không để tâm nhiều.
Tới giờ làm, ai cũng tản ra làm việc theo phòng được phân công trước đó theo lịch, Alley giải quyết sổ sách chất chồng sau vài ngày vắng mặt. Phí Phí kiểm tra đồ đạc một lượt, ghi chép những thứ cần mua ra giấy cẩn thận, xong xuôi liền đi đến phòng tài chính gửi mua thêm đồ.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Lãnh Ngôn, không hiểu sao những lời nói đùa của các cô gái rằng anh mấy ngày nay khó ở lại hiện lên trong đầu Phí Phí, vô tình khiến cô không nhịn được mà ghé sang ngó nghiêng điều tra một chút.
Tôn thấy Phí Phí liền tự động gõ cửa phòng, Phí Phí vốn chỉ định hỏi thăm không định vào, trong lúc chuẩn bị mang hết từ ngữ ra mắng chửi Tôn thì cửa mở ra. Phí Phí thở dài một hơi, vừa quay đầu lại đã thấy hai cô gái phòng Ma đang được kiểm tra, lục soát người để vào bên trong.
Phí Phí cười lạnh, còn tưởng Lãnh Ngôn đã thay đổi, đó đều là do cô giỏi tưởng tượng.
Thấy Phí Phí quay lưng bỏ đi một mạch không vào, Tôn gọi với theo: "Phí Phí, không vào à?"
Bên trong phòng, Lãnh Ngôn ngồi ở bàn làm việc, nghe thấy Tôn gọi Phí Phí liền theo phản xạ nhìn ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy bóng cô lướt qua.
Xong việc ở phòng tài chính, Phí Phí trở lại phòng nghỉ, cố tình đi ở hành lang đối diện để khỏi đi ngang qua phòng Lãnh Ngôn. Đáng lẽ được bình yên, Tôn đột nhiên gọi lớn, Phí Phí giả vờ không nghe thấy, cắm đầu đi thẳng về phía trước.
Đến ngõ quẹo, Phí Phí va thẳng vào Tôn, suýt chút ngã lăn quay, may mà cô nhanh tay bám lấy lan can giữ trọng tâm cơ thể. Phí Phí khởi động miệng để chửi Tôn thì hắn ta đã lên tiếng trước: "Ông chủ tìm."
Phí Phí thở ra hậm hực, mất kiên nhẫn nói: “Không rảnh!”
Tôn không chút vội vã, đổi lại vô cùng bình thản nói hai chữ khiến Phí Phí đang bỏ đi phải quay đầu lại ngay lập tức.
“Tiền lương!”