Quang Nam ôm một bên má bỏng rát bối rối nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của người con gái trước mặt mình, vòng tay run rẫy lạ lẫm ôm chầm lấy cơ thể Mai Linh cuộn trong chiếc chăn bông:
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh xin lỗi, cô ta, cô ta nói với anh, chỉ cần anh và em phát sinh quan hệ, thì, thì, thì anh sẽ có được em, Mai Linh anh xin lỗi".
Anh ta kinh hãi đến mức ăn nói lộn xộn cả lên, một tiếng khóc nghẹn ngào như mũi kềm sắt bén chậm rãi đục khoét thật sâu vào nội tạng của người thanh niên.
Mai Linh gục đầu nức nở, cảm giác vừa đau đớn vừa nhục nhã nhấn chìm lấy cô:
- "Tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tại sao vậy? Tôi đã làm gì sai với anh chứ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"
Những cú đánh vô lực rơi xuống thân thể của Quang Nam, anh ta không hề né tránh mà chỉ một mực cúi mặt nói:
- "Anh xin lỗi, Mai Linh, anh chỉ là yêu em quá thôi..."
Vừa dứt lời, lại một cái tát rơi xuống bên má trái của người thanh niên, Quang Nam quay mặt đi không nói, chỉ có từng lời đau xót của cô vang lên yếu ớt:
- "Yêu tôi? Anh không cảm thấy lời yêu đó của anh đáng ghê tởm đến mức nào sao? Anh dùng sự ép buộc để nói rằng anh yêu tôi, anh có biết không, bây giờ trong mắt tôi, anh còn không bằng một tên cặn bã".
Mai Linh lạnh lùng nhìn chòng chọc vào anh ta, cái nhìn đầy thù hận và căm ghét khiến cho anh ta trở nên hốt hoảng, nỗi hối hận dâng trào như bão lũ, giây phút ấy, anh ta cảm thấy bản thân không còn thiết gì nữa, cho dù có trở về như trước cũng được, chỉ xin cô đừng dùng ánh mắt chán ghét ấy để đối đãi với mình.
- "Không, Mai Linh, em đừng như vậy, thật ra..."
Đột nhiên, cánh cửa gỗ bật mở một cách thô bạo, cắt ngang lời nói còn dang dở của Quang Nam.
- "Mai Linh!"
Một tiếng gầm rít qua kẽ răng, tựa như con thú dữ bị thương, tiếng gọi ấy khiến cho mọi thứ trong lòng cô như tan vỡ ra trăm mảnh.
- "Các người đang làm cái trò gì vậy?"
Người đàn ông quần áo xốc xếch, hai mắt đỏ ngầu, cằm lún phún râu, vẻ mặt dữ tợn, gân xanh hiện lên chạy dọc theo thái dương, đây chẳng phải là dáng vẻ mỗi khi hắn nổi cơn thịnh nộ đó sao.
Hoàng Phong chống tay lên cánh cửa gỗ, nắm đấm siết chặt, nhìn chòng chọc vào thân thể lõa lồ của đôi trai gái, trong mắt hắn, đây có khác gì cặp tình nhân vừa trải qua cơn hoan lạc vụng trộm xong đâu.
- "Anh.."
Mai Linh run rẩy gọi, nỗi sợ hãi chưa từng có ép cô không thở nổi, cảm giác muốn khóc cũng không được khiến tâm trí cô như phát điên.
Bị người yêu bắt gian tận giường, cô còn lời nào để nói nữa.
Tiếng cười lạnh như tiếng búa thẩm phán gõ lên trái tim cô, Mai Linh có cảm giác bản thân đã bị kết án tử hình ngay từ giây phút ấy.
- "Hóa ra đây là cách em chờ tôi về ư?"
Giống như bị ai đó nện một cú thật mạnh vào đầu, toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể hắn lập tức trở nên tê liệt.
Còn đau đớn hơn cả khi phát hiện ra đứa trẻ mình thương yêu bao năm không phải là con ruột của mình, Hoàng Phong trong thời khắc này giống hệt một tín đồ sùng đạo bị chính đức tin quay lưng, hắn đã không còn có thể nhận được bất kỳ cảm giác gì nữa.
Hóa ra, trên đời này đúng là không có chuyện trăm năm.
Vậy mà hắn vẫn ngô nghê cho rằng rốt cuộc thì bản thân cũng đã đợi được đến hồi viên mãn.
Cố kềm nén ý muốn giết người lại, hắn lảo đảo rời khỏi căn phòng khách sạn, giọng nói nấc nghẹn thảng thốt của người con gái ở phía sau không ngừng vang lên:
- "Anh, anh ơi, làm ơn nghe em nói đã..."
Mai Linh vội vàng muốn đuổi theo lại nhanh chóng bị đám người đi cùng hắn cản đường, rốt cuộc thì Hoàng Phong cũng chịu dừng bước, nhưng lời nói lạnh lùng giáng xuống lại như một đao chặt đứt mọi hy vọng của cô.
- "Đưa cô ấy về Lan Viên đi".
Giống như nghe được một chuyện gì đó khủng khiếp lắm, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng đang khuất dần của người đàn ông.
Lan Viên, chiếc lồng son nuôi nhốt những cô tình nhân không danh phận của hắn.
Lúc họng súng đen ngòm chỉa vào đầu mình, Quang Nam bỗng chốc cảm thấy sự sung sướng đang chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi khi đối diện với tử thần cũng không thể khiến cho niềm vui của anh ta bị lung lay.
- "Mày cuối cùng cũng đã hiểu được cảm giác bị người khác cướp đi thứ mình quý trọng nhất là thế nào rồi chứ?"
Gương mặt người thanh niên chỗ xanh chỗ tím, có chỗ còn chảy máu đầm đìa, đôi bàn tay bị trói ngược ra đằng sau, thế nhưng trái với dáng vẻ chật vật ấy lại là tiếng cười khoái chí đầy thỏa mãn.
- "Trùm xã hội đen sao? Rốt cuộc thì người phụ nữ mà mày yêu nhất cũng phải phục từng dưới thân tao thôi, mày không biết được đêm qua bọn tao đã vui vẻ đến mức nào đâu".
Quang Nam không biết sống chết mà dùng vẻ mặt hả hê nói, ngay lập tức, một viên đạn ghim chặt vào vai trái anh ta, nỗi đau da thịt không khỏi khiến cho gương mặt vốn đang điên cuồng lập tức chuyển xanh.
- "Mẹ kiếp, thằng khốn, rõ ràng là mày cướp mất người của tao, ngay từ ban đầu, Mai Linh vốn đã định sẵn sẽ ở bên tao rồi".
Anh ta nghiến chặt răng thở dốc từng cơn nặng nhọc, mặc dù nơi vết thương máu tươi còn đang chảy đầm đìa nhưng ánh mắt chứa đầy thù hận vẫn hướng thẳng về phía hắn.
- "Cho dù bây giờ mày có giết tao thì cũng không thể nào thay đổi được việc đêm qua Mai Linh đã thuộc về tao, mày cuối cùng vẫn là lại bị cắm sừng thôi, nói không chừng Mai Linh còn có thể mang thai được con của tao..."
Tiếng súng giảm thanh lại vang lên lần nữa, ngay lập tức, máu từ bụng anh ta tuôn ra xối xả, người đàn ông lạnh lùng không thay đổi nét mặt nhìn sự sống của kẻ đang quằn quại dưới đất dần dần trôi đi.
Hắn chậm rãi bước đến đạp lên mặt anh ta, đế giày thô cứng ma sát lên phần da mỏng đau rát.
Hoàng Phong nhìn xuống bằng ánh mắt hung tàn, cất giọng trầm trầm lạnh nhạt:
- "Tao sẽ không để mày chết dễ như vậy đâu, mày phải sống để trả giá cho việc dám động đến người của tao".
Nói rồi hắn di mạnh chân, một mảng da theo đó bị rách bong lên, gương mặt ưu tú của anh ta nhanh chóng trở nên vặn vẹo.
- "Nhốt nó lại đi".
Hắn hất đầu ra lệnh cho đám đàn em đang đứng gác ngoài cửa rồi nhanh chóng rời đi, hướng thẳng đến căn phòng ngủ quen thuộc mà trước đây bọn họ từng ở.
Dòng nước lạnh lẽo tuôn xối xả xuống thân thể trắng nõn sạch sẽ của người con gái, mùi sữa tắm thơm ngát dày đặc khắp phòng, thế nhưng Mai Linh luôn có cảm giác mỗi tấc da thịt của bản thân đều thật dơ bẩn, những vết xanh xanh tím tím ở nơi nhạy cảm tựa như những vết sẹo không ngừng nhắc nhở về sự trắc nết của cô.
Tiếng khóc nấc nghẹn nỉ non lại vang lên.
- "Làm sao bây giờ, hức, sao mãi vẫn không sạch được thế này, hức, làm sao đây..."
Cố chà sát những dấu hôn mờ ám đến mức muốn tuột da, thế nhưng cô vẫn không có cách nào khiến cho những bằng chứng về sự phản bội ấy có thể biến mất, mỗi khi nhớ đến ánh mắt đau đớn cùng thất vọng của hắn khi nhìn về phía mình, trái tim cô lại như có trăm ngàn mũi dao đang không ngừng khắc lên.
Người mà cô đã từng hứa cả đời này sẽ không để hắn phải chịu thêm bất kỳ một đau khổ nào nữa, cuối cùng cũng là chính cô tự tay đâm hắn một dao chí mạng.
Lúc Mai Linh thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trời đã ngã về cam, bãi cỏ xanh phía dưới nhìn qua có chút ảm đảm.
Tiếng giày da vang lên ngay sau lưng, cô lập tức quay đầu lại nhìn, người đàn ông mang vẻ mặt tựa như Satan dùng ánh mắt lạnh lẽo chiếu đến.
- "Anh..."
Giọng nói yếu ớt vang vọng đánh vào cõi lòng hắn đau nhức, nhìn đến bàn tay muốn vươn ra rồi lại sợ hãi rụt về của Mai Linh khiến cho hắn lại bùng lên cảm giác vừa yêu vừa hận.
Bước đến chiếc ghế bành bằng da ở phía đối diện, hắn chậm rãi ngồi xuống, chân bắt chéo thờ ơ nhìn về phía người con gái đang co ro trên mép giường.
Một lúc sau hắn mới sẵn giọng ra lệnh:
- "Bước đến đây".
Mai Linh nghe vậy thì ngơ ngác ngẩn đầu, thế rồi cô nhanh chóng nhận ra, bản thân đã không còn như ban đầu nữa.
Cắn chặt môi kềm nén cảm giác muốn khóc lại, cô chậm rãi đi về phía hắn, đột nhiên, một hình ảnh quen thuộc dần hiện lên tựa như một đoạn phim tua chậm.
Hình như, lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ này cũng là vì một câu nói của hắn.
-"Suy nghĩ kỹ rồi thì quyết định đi, đồng ý thì bước đến chỗ tôi".
Mai Linh kinh hoàng nghĩ, có phải, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó không?
Lẽ nào, đi một vòng lớn như vậy, bọn họ cuối cùng lại trở về điểm xuất phát ư?
Nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống mu bàn tay đang đặt trên đầu gối của người đàn ông, hắn hơi giật mình, thế nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Đôi môi khinh miệt nhếch lên ngạo nghễ:
- "Khóc? Em lại muốn dùng trò cũ đó sao?"
Lời nói của hắn như một đòn đau giáng vào bụng cô, gương mặt Mai Linh tái nhợt, cô đau khổ đang không biết nên phản biện như thế nào thì hắn lại tiếp tục lên tiếng.
- "Ôi chao, cô tiểu thư cao quý sao lại khóc thế kia? Chẳng lẽ, một đêm hoan lạc vừa rồi vẫn không có cách nào đáp ứng cho cô à?"
Tiếng cười giễu cợt vang lên bên tai, từng câu từng chữ mà hắn thốt ra như những đòn roi mạnh mẽ khiến cô ngã khụy, Mai Linh cúi mặt lắc đầu, nức nở không biết nên làm thế nào mới phải.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Người đàn ông từng yêu cô như thần, giờ đây lại nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm.
- "Em xin lỗi, anh, em xin lỗi..."
Cô ngồi thụp xuống, trán chạm đến đầu gối hắn mà nấc nghẹn.
Giá như mọi thứ có thể quay trở lại.
Nhưng cuộc đời thì làm gì có cơ hội cho hai chữ "giá như".
- "Xin lỗi? Sao em lại phải xin lỗi chứ, chẳng phải em luôn nói rằng tự mình có thể giải quyết được, em luôn cho rằng bản thân có thể nắm chắc mọi thứ mà?"
- "Không...em..."
- "Coi tôi như con chó giữ cửa, muốn đối xử như thế nào thì đối xử như thế ấy sao? Hửm".
Dứt lời, bàn tay thuôn dài mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ cô, cảm giác khó thở khiến cho đầu óc cô nhanh chóng quay cuồng, gân xanh trên trán hắn chạy dài, vẻ mặt hung tàn hiếm khi lộ diện trước mặt cô nay lại xuất hiện trần trụi.
Còn chưa đến bốn mươi tám giờ, sự yêu chiều vô tận mà hắn luôn dành cho cô đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại sự lạnh nhạt cùng oán trách.
- "Hức...khụ..."
Mai Linh khó khăn hít thở, đến khi cô cho rằng bản thân có lẽ sẽ chết trong tay hắn thì rốt cuộc hắn cũng buông tha cho cô.
Gục xuống đất điên cuồng hít lấy hít để không khí vào phổi, chiếc váy ngủ theo quán tính trễ xuống, lộ ra bầu ngực sữa trải đầy những dấu yêu xanh tím.
Ngay lập tức, vẻ mặt hắn tối sầm lại, xương hàm nghiến chặt bạnh ra.
Đẩy ngã cô xuống sàn trong sự điên cuồng của bản thân, chiếc váy ngủ màu trắng ngà trên tay Hoàng Phong bị xé nát một cách thô bạo, hắn trợn mắt nhìn thân thể trắng nõn phủ đầy những dấu vết tình ái không phải của mình mà đầu như muốn nổ tung.
Người duy nhất từng cho rằng có thể cứu lấy hắn vậy mà cũng phản bội hắn.
Không còn dáng vẻ dịu dàng nhẫn nại như mọi khi nữa, hắn thúc mạnh vào cơ thể khô khốc ấm nóng của cô, một nỗi đau tựa như bị xé đôi ra khiến cho Mai Linh bật lên thành tiếng:
- "A, đau, hức, đau quá..."
Lần đầu tiên đối diện với dáng vẻ tàn khốc này của Hoàng Phong, cô vừa sợ hãi vừa đau khổ, bàn tay bám chặt xuống tấm thảm lót dưới sàn đến độ bật cả móng.
- "Làm...làm ơn, em đau quá, hức, xin anh..."
- "Đau sao? Em biết đau à? Vậy em có nghĩ khi tôi nhìn thấy em đang thân mật với kẻ khác cũng đã đau như thế nào không?"
Nghe tiếng rên rỉ cầu xin từ người con gái dưới thân mình, hắn lại nghĩ đến cảnh tượng cô có thể cũng dùng dáng vẻ này để đối đãi với người đàn ông nào đó không phải hắn thì ngay lập tức, máu huyết trong cơ thể tựa dung nham đang sôi trào lên sùng sục, hắn như hóa thành con thú dữ, điên cuồng cắn xé vào từng tấc da thịt của cô.
Đời này Mai Linh chưa từng trải qua nỗi đau đớn nào như vậy.
Người đàn ông trong cơn thịnh nộ bèn cười lạnh một tiếng, chất giọng khàn khàn lẫn trong từng hơi thở gấp vang vọng bên tai:
- "Nếu như đã không muốn làm người yêu tôi, vậy thì quay trở lại thân phận được bao nuôi của em đi, lần này tôi thật sự sẽ không dung túng cho em nữa đâu".
Nói rồi hắn lại càng làm mạnh hơn, đến mức khiến cho Mai Linh bất tỉnh nhân sự.
Có lẽ cô không thể ngờ được, chuỗi ngày tiếp theo sẽ còn kinh khủng hơn ngày hôm nay.
Đợi đến lúc Hoàng Phong bình tĩnh lại thì trời cũng đã qua nữa đêm, thân thể của người hắn yêu đã bị giày xéo thê thảm đến độ không nỡ mình.
- "Mai Linh, Mai Linh..."
Hắn run giọng gọi khẽ, bàn tay mân mê gương mặt tái nhợt đầm đìa nước mắt.
- "Xin lỗi..."
Vết thương trên đùi do cử động mạnh mà bị đứt chỉ, bác sĩ được gọi đến để may lại cho hắn ngay trong đêm, cho đến khi mọi người đều đã rời đi hết, chỉ còn một mình hắn đối diện với bốn bức tường, lúc đó, dáng vẻ hung tàn ngạo mạn của người đàn ông mới được buông bỏ, hắn yếu ớt để lộ ra lớp da non chen lẫn máu thịt đang lỡ loét của mình.
Vì muốn mau chóng trở về gặp lại người con gái trong lòng mà hắn không màng nguy hiểm, mặc cho vết đạn cùng vết dao chém đang chảy máu đầm đìa, hắn vẫn một mực muốn về nhà gặp cô.
Cho đến khi lên máy bay, một loạt những tấm hình được gửi đến điện thoại hắn khiến cho Hoàng Phong cảm giác bản thân có thể đã chết não vài giây.
Ngoại trừ tấm ảnh đầu tiên chụp cô và Quang Nam sánh vai nhau cùng đi vào nhà hàng ra, toàn bộ còn lại đều là những kiểu chụp không thể nào bỏng mắt hơn được.
Đặc biệt, nhân vật chính trong đó lại là người luôn được hắn yêu chiều hết mực.
Hoàng Phong đã một mực tin rằng đây là ảnh ghép, nhưng tổ kỹ thuật lại cho hắn biết toàn bộ những thứ này là thật.
Lúc ấy, hắn không nhớ được rõ ràng cảm xúc của bản thân thế nào, chỉ nhớ được duy nhất là sự đau đớn đến độ hắn không thể thở nổi.
Làm sao Mai Linh của hắn có thể làm ra những việc thế này được!!!
Người đàn ông đã cố gắng trấn tĩnh bản thân, đây chỉ là những tấm hình vô nghĩa, nó không thể nói lên được bất kỳ điều gì, đợi đến khi trở về, hắn sẽ hỏi thẳng Mai Linh, khi ấy, chỉ cần là lời cô nói thì hắn cũng sẽ một lòng tin tưởng.
Đáng tiếc, sự thật đã sớm tát cho hắn một cú tỉnh ngộ.
Vị trí trong máy chủ cập nhật nơi Mai Linh đang ở là một nhà hàng khách sạn cao cấp, lúc Hoàng Phong đứng trước căn phòng đang đóng kín cửa kia, không một ai biết được, hắn đã muốn trốn tránh hiện thực đến mức nào.
Thà là hắn cam tâm chấp nhận vờ như không hay biết, cũng không muốn phải tự mình đối diện với sự tàn khốc này.
Cho đến khi cánh cửa được mở ra, Hoàng Phong cuối cùng cũng đành cam lòng đầu hàng trước thực tại.
Rốt cuộc, thứ gì đến cũng phải đến, bức tường hy vọng mong manh trong lòng hắn nhanh chóng bị hình ảnh rát mắt trên giường gõ đến sụp đổ.
Vì lẽ gì, tất cả mọi điều tốt đẹp trong cuộc đời này đều quay lưng với hắn?
Là do hắn ở quá khứ đã gây ra sát nghiệp nào đó ghê gớm lắm sao?
Hay vì ông trời cảm thấy hắn vẫn còn chưa đủ khốn đốn?
Chờ đến khi hắn đã bình tĩnh lại để trở về phòng thì Mai Linh vẫn còn chưa tỉnh, cô vẫn đang chìm vào giấc ngủ sâu nặng nề.
Mệt mỏi kéo dài khiến cho hắn dù có sắt đá đến mấy cũng không tài nào chịu nổi, đã rất nhiều đêm rồi hắn không có một giấc ngủ trọn vẹn, cứ nghĩ rằng ngày trở về sẽ được ôm lấy người mình yêu để ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy.
Đêm dài đằng đẵng trôi qua, hắn chưa từng một lần chợp mắt.
Ngay khi nhìn thấy phía chân trời vừa chiếu rọi tia sáng đầu tiên, Hoàng Phong liền vội vã rời đi, hắn không biết nên đối mặt với Mai Linh thế nào, cũng không biết phải dùng thái độ gì với cô, hắn không nỡ buông tay, nhưng cũng không đủ sức để chấp nhận rằng Mai Linh đã phản bội mình,
Thế nên, hắn chọn cách trốn tránh.
Đợi đến khi Mai Linh thức dậy trong sự đau nhức toàn thân thì chủ nhân của căn biệt thự đã không còn ở đây từ lâu.
Bắt đầu từ hôm ấy, cô mới hiểu rõ "bao nuôi" thật sự mà hắn nói là như thế nào.