Thục Thanh Di dường như đang đợi điều gì đó xảy đến, nên cứ mỗi khi có người ứng tuyển liền lắc đầu xua tay. Anh cầm kính râm trên bàn, đeo lên rồi trầm ngâm để mặc họ nói gì thì nói. Lúc này, Trương Thịnh Hàm mới phát hiện ra thứ mà cô trông quen là gì.
Người này...
Là người đạp xe thể thao tông mình còn không nói lí lẽ?
Ghim cài áo bằng vàng hình chim ưng?
Phải rồi!
Trương Thịnh Hàm bất chấp chen qua đám người trước mặt mình, thậm chí có vài người còn hơn cô cả cái đầu. Tay cầm ghim cài áo lấy trong túi ra, còn chưa đứng lên phía trước đã thấy được nó chìa ra ngoài. Cô "a" lên một tiếng rõ lớn, khiến những âm thanh ồn ào xung quanh cũng dần yên tĩnh đi. Thục Thanh Di vốn dĩ đã định về nhà, nhưng vừa trông thấy một cánh tay chìa ra, lòng bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo cầm ghim cài áo, anh liền nhíu mày khựng lại.
Cô đứng lên phía trước, thở hì hục vì bị người ta xô đẩy không đủ oxi thở, hai gò má hơi ửng hồng.
"Ghim cài áo. Của anh này!"
Thục Thanh Di cười khẩy một tiếng, đưa tay ra vẫy vẫy, ý muốn gọi cô tới gần. Fan của anh bắt đầu nhăn nhó bàn tán sau lưng, còn cô thì vẫn ngây ra như bỏng. Quản lí Kim thấy cô quá sức thiệt thà, mới gọi.
"Cô gái à! Thanh Di gọi cô qua đấy!"
Trương Thịnh Hàm gật gật đầu, quên mất ngoài cầm ghim cài áo trên tay ra thì còn có cả hồ sơ xin việc. Thục Thanh Di tháo kính, gương mặt điển trai nửa cười nửa không nhìn cô gái nhỏ nhắn từ từ tiến lại gần. Cô không quá chỉn chu như những người đến đây ứng tuyển. Chỉ một chiếc áo thun màu hồng phấn, chiếc quần dài màu xám chấm mắt cá chân, dép lê đen. Tóc màu nâu vàng buộc đuôi ngựa tùy tiện, phần tóc mái phất phơ trong gió.
Thục Thanh Di chưa từng thấy qua kiểu con gái nào như vậy, một chút trau chuốt cho bản thân cũng không. Ấy vậy mà, gương mặt của Trương Thịnh Hàm lại rất sáng, rất xinh.
Anh gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, trầm giọng.
"Đặt xuống đi!"
Cô ngây ngốc, cầm ghim cài áo đặt xuống, còn giải thích rõ ràng.
"Cái này tôi không cố tình giữ lâu đâu! Chỉ là tôi không biết tìm anh ở đâu, nên không trả được."
Thục Thanh Di có chút cạn lời, vẻ mặt vẫn như vậy mà nói.
"Không phải cái này. Cái kia!"
Trương Thịnh Hàm tròn xoe mắt.
"Cái gì á?"
Anh chỉ tay về phía hồ sơ xin việc mà cô đang cầm, rồi lại để tay lên bàn. Cô bối rối, vì vốn dĩ trước mắt chưa định hướng được gì, chỉ muốn trả lại thứ mình nhặt được. Chỉ là đột nhiên nhớ ra, anh vừa bảo cô đưa đơn xin việc nộp lên bàn. Thế không phải anh là người của Thục gia cần tuyển giúp việc đấy chứ?
Vậy là... Giàu thật?
Trương Thịnh Hàm thấy mình như bị ngốc, còn chưa kịp nói thêm gì thì Thục Thanh Di đã lên tiếng.
"Không phải muốn xin việc ư? Tôi nhận cô."
"Anh nhận tôi?"
Cô há miệng, suýt nữa thì đứng hình luôn vì câu mà anh vừa nói. Đám người chờ đợi cả buổi trời để được lên nhìn anh gần hơn, bây giờ đều mộng vỡ tan tành, ôm mặt khóc lóc. Bọn họ cất công đến đây xin ứng tuyển, ăn mặc lộng lẫy, đến cả trang điểm cũng nổi bật như vậy.
Cuối cùng thì sao?
Vận động viên đua xe đạp số 1 thế giới Thục Thanh Di đã làm gì?
Chọn một cô gái quần áo tầm thường nhếch nhác, còn trông rất ngốc kia vào giúp việc cho nhà mình.
Trương Thịnh Hàm còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí, hoang mang nhìn anh.
"Anh nói... Anh nhận tôi ư? Nhưng mà vốn dĩ tôi..."
"Cô xin việc làm không phải vì đang cần tiền sao? Cô cần tiền, tôi cần người. Chúng ta hợp tác đôi bên có lợi."
Thục Thanh Di có vẻ rất quyết tâm với cô gái này. Anh còn nói thêm.
"5000 nhân dân tệ cho một tháng? Cô thấy sao?"
Trương Thịnh Hàm ban đầu còn lơ mơ với lời đề nghị của anh, nhưng sau khi nghe số tiền anh chấp nhận trả cho một tháng làm việc thì liền khác.
5000 nhân dân tệ?
Cho một tháng?
Con số này với Thục Thanh Di có thể không lớn, nhưng với cô mà nói để dùng nó chi tiêu trong một tháng thì chả biết phải dùng thế nào. Anh hơi nghiêng đầu, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Thế nào? Chê ít ư?"
"Không. Không phải."
Trương Thịnh Hàm xua tay rồi nói.
"Chỉ là với 5000 nhân dân tệ đó, thì tôi phải làm gì để anh chấp nhận trả số tiền nhiều như vậy?"
Thục Thanh Di nhếch môi cười.
"Muốn biết thì cứ làm thôi!"
Buổi tuyển dụng người giúp việc của Thục Thanh Di kết thúc tại đây. Anh bảo quản lí Kim ở lại thu xếp, còn mình thì đưa Trương Thịnh Hàm về nhà. Nhìn căn hộ to đùng trước mặt, trước sân có hồ bơi, bên cạnh là hồ cá, bên kia là sân chơi bóng và cuối cùng là hầm đỗ xe. Trương Thịnh Hàm suýt nữa choáng váng ngất xĩu, đứng trơ ra như tạc tượng.
Cô tròn xoe mắt, lần đầu tiên trông thấy một căn hộ cao cấp thế này. Chẳng trách Thục Thanh Di chấp nhận trả cho cô 5000 nhân dân tệ mỗi tháng.
"Nhìn cái gì? Vào đi!"
Trương Thịnh Hàm gật gù, dáng vẻ ngốc nghếch đi vào phòng khách. Và giống hệt với phản ứng của quản lí Kim lần trước đến đây, thứ cô chú ý và sửng sốt trước tiên là đống bừa bộn trên sàn.
"Mấy cái này..."
"Là thứ mà cô phải dọn dẹp đấy!"
Cô há hốc mồm, rồi mới chú ý đến số huân chương treo đầy tường kia.
Vận động viên đua xe đạp số 1 thế giới - Thục Thanh Di.
Vậy mà lại là một người sống thiếu trách nhiệm còn bừa bộn thế này.