*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẳng cho đến trước kỳ thi đại học tôi và Cung Tuyển Dạ vẫn duy trì tần suất ba ngày một cuộc gọi, như một loại ước định mà hai bên ngầm đồng thuận nào đó. Chúng tôi đều bận rộn với những công việc, tôi cũng rõ ràng bản thân mình đang trong thời gian đặc biệt, không thể cứ tùy hứng mà đắm chìm trong nhi nữ tình trường.
Có thể là kỳ thi đã đến rất gần rồi, chúng tôi trái lại càng trầm lắng, chung quy cũng vì đến nửa thời gian sau đó, tất cả cái nôn nao lo lắng từ lúc mới bắt đầu đã hóa thành một thể chết lặng như cái xác vô hồn, một lòng chỉ muốn nó qua đi nhanh lên chút.
Thời gian gọi cho anh chính là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày. Chúng tôi sẽ tâm sự ngắn gọn về những chuyện đã diễn ra trong ngày, có lúc cũng chả hiểu vì sao mà kéo tận tới đề tài thâm sâu như nhân sinh, khi đó anh ấy lại bày tỏ ý kiến một cách đứng đắn đáng ngạc nhiên, nhưng cho tới nay vẫn không đứng trên lập trường của người từng trải, huơ tay chỉ bảo tôi. Như anh ấy đã nói, một khi đã tiếp xúc với tôi cứ như quên mất cả tuổi tác, biến thành thiếu niên ngang ngửa với tôi, trình ấu trĩ chỉ có hơn chứ không hề kém.
Nó khá là khác với những gì tôi tưởng tượng. Có lẽ từ ban đầu tôi không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng không thể phủ nhận là, tôi càng lúc càng thích anh ấy hơn. Mỗi ngày lại thích hơn ngày hôm qua, mỗi một lần rung động càng rung động mãnh liệt hơn lần trước
Cuộc gọi vào đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, tôi rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói với anh, “Thi xong em sẽ tìm anh, có chuyện em muốn nói.”
Anh không tò mò hỏi lại, mà là đáp lại theo lời của tôi:”Được thôi.”
Có lẽ anh ấy đã đoán được, hoặc có lẽ anh đang chờ đợi. Cơ mà trực giác nói cho tôi, kết quả chắc chắn cũng không đến nỗi tệ.
Ngày thi đại học, Hạ Giai xin nghỉ ở quán cà phê, không sợ gió không ngại mưa đưa đón tôi suốt hai ngày.
Thi xong bước ra tôi đặc biệt tràn trề xúc cảm, phát hiện dì vẫn đứng ở vị trí lúc đến đây không hề di chuyển, cảm xúc ấm áp mà chua xót trong lòng ùa lên, toan gọi dì, lại thấy hai người đứng cạnh dì, nhìn thì biết là thanh niên lêu lổng, dì đang hừ cười mà rằng, “Gì cơ? Tôi đưa con tôi đi thi đại học, ây da, nhóc con cậu giỡn chơi à, uống cà với chả phê tôi còn biết làm cà phê đây này…”
Cứ như khi tôi còn bé, cùng dì đi mua thức ăn cho bữa tối, giúp dì xách đồ, khi băng qua đường thì dì dắt tay tôi đi.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều mùa hè như vậy, mộ nhiên quay đầu chỉ như mới hôm qua.
Hoàng hôn như đàn bồ câu bay đi tứ phía, tôi nhìn cái bóng thật dài của dì dưới ánh trời chiều, bỗng nhiên lại sợ hãi thời gian trôi đi quá nhanh, mà dì thì càng lúc càng già đi.
Trở về nhà, tôi nhận được cả tá cuộc gọi từ đám bạn, đầu bên kia không nén nổi sự hào hứng, nói gọi cậu là hai ngày nữa đi ăn tiệc chia tay nhé, tôi ngẫm lại thời gian không bị kẹt, cho nên nhận lời.
“Từ hôm nay con chính là người tự do rồi, đường vẫn dài.” Hạ Giai vừa thái rau vừa hỏi tôi, “Mấy ngày nghỉ có định làm gì không?”
Tôi đứng bên cạnh rửa cà chua trong bồn rửa, bỏ từng quả vào rổ, “Cũng không có gì… Lâu lâu ra ngoài chơi một chút, sau đó lại tiếp tục làm thêm.” lại bổ sung, “Mẹ nếu được, thì có thể đến quán bar nghe con trai mẹ hát. Nghe không hiểu thì cứ nhìn mặt con là được.”
Dì cười nghiêng ngả nghe tôi pha trò, kèm theo âm thanh phát ra từ TV chạy suốt buổi.
Tối đó Cung Tuyển Dạ goi đến sớm hơn bình thường, hiện mới hơn 8 giờ, thời gian mà mọi người đã xong bữa tối và ngồi xem TV, anh ấy trước tiên nói, “Anh sẽ không hỏi em thi thế nào, nghe cứ như anh là thân thích vừa già lại hay lải nhải ấy.”
Tôi cười vào điện thoại, anh ấy lại nói, “Chiều mai em đến đây đi, nhà anh có vài người khách đến nói chút chuyện, chắc cũng không lâu lắm đâu.”
“Ây, thôi thì để bữa sau gặp cũng được mà.” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Không được, ” Anh ấy nói, “Một ngày, một phút cũng không muốn chờ thêm.”
— Thật ra tôi cũng thế.
Chiều ngày hôm sau, tôi ra ngoài theo địa chỉ mà anh đã cho.
Bởi không phải đi lên núi hay gì, rất dễ có xe, tôi nói cho tài xế taxi địa chỉ trong tin nhắn, người đàn ông hơn 40 tuổi nhấp nháy môi lặp lại một lần, mắt cứ liếc về phía tôi, trên đường còn hỏi đi hỏi lại, “Là đây thật sao? Cậu… Đi xông đất à?”
Tâm tư đã sớm không đặt vào hiện thực, mắt hướng ra cửa sổ thuận miệng đáp, “Ừ.”
“Ồ, ồ.” Gã nhìn gương chiếu hậu, không nói nữa.
Thời gian sau giờ ngọ giữa hè, bầu trời xanh thăm thẳm bị tán lá xanh rì che khuất hơn nửa, tiếng ve tiếng này nối tiếng kia, lòng người nghe mà yên bình nhẹ nhõm.Cái gió nóng hun thêm tầng mồ hôi mỏng manh trên trán, qua ánh nắng tôi nhìn vào đôi tay đan chéo đặt trên đầu gối mình, tâm trạng bình thản ngoài ý muốn.
Xe sắp ra khỏi trung tâm thành phố, dừng ở một khu vực lối vào của một tòa biệt thự ở ngoại thành, tài xế đỗ bên đường, thời điểm tôi trả tiền xe còn có tâm giải thích, “Ngại ghê á cậu trai, đường trước không thể lái vào, thả cậu ở đây vậy.”
“Không sao. Cảm ơn.”
Chung quy không phải nhìn nhầm. Ánh mắt ông ta nhìn tôi có gì đó ém đi mà lảng tránh.
Xe đánh hình chữ U vòng đi, tôi men theo cái dốc đá thấp mà vào, bên trong là lối vào chính bằng phẳn lại hơi quanh co, hai bên phân chia hơi không giống tư gia, tôi vừa đi vừa đối chiếu với biển số trong tin nhắn, rất lo lắng rằng tìm nhầm nơi, để rồi lại xấu hổ.
Cuối cùng thì cũng đến dãy khu lầu dưới độc lập với biệt thự, bên hông có một cánh cửa nhỏ không mấy thu hút, có 3 5 người đứng đấy hút thuốc tán chuyện trên trời dưới đất, một người ở trần, có hình xăm xanh đen dữ tợn trên cổ chạy tận đến đầu, nhăn 3 vệt nơi đuôi mắt nhìn tôi hỏi, chuyện gì?
Bọn họ đều ngây ngẩn cả người, tên mặt thẹo cười to vỗ vai tôi – tôi muốn chao đảo luôn, sức lực cỡ này, cánh tay gã ta không hề phanh lại tí nào, làm như khổ đại cừu thâm với tôi ấy.
“Để ta đi nói cho cậu đây nhé em trai.”
Gã bảo tôi chờ bên trong hành lang, nói bên ngoài nắng quá chói chang.
Tôi đứng trong bóng râm mát mẻ không lâu, thì cửa đã mở.
Người mở là Cung Tuyển Dạ.
Anh mặc bộ quần áo bằng tơ lụa đen, rộng rãi mà vừa vặn, hoàn toàn là cách ăn mặc lười nhác khi ở nhà, nhưng cái này không phải lý do khiến tôi không thể dời mắt; Bởi áo anh không hề được buộc dây, thấy cả vết sẹo nhợt nhạt trên bụng không sót thứ gì, chân trần, quần lỏng lẻo trễ xuống hông, làm tôi phải hít sâu vào một hơi.
Nếu không phải đã biết anh đang có khách tới nhà, khéo tôi còn tưởng là anh đang cùng người lên giường.
Anh lại không hề tự biết chút nào mà mời tôi vào, giang tay ra như diễn viên nhạc kịch, làm một tư thế cúi chào một cách khoa trương lại đẹp mắt, “Hoan nghênh.”
Siêu ấu trĩ.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười, cùng anh bước lên thang lầu xoắn ốc lên lầu hai. Khi anh ôm lấy vai tôi thường thích xoa gương mặt tôi với mu bàn tày, vừa như đối đãi với con trẻ mà mình yêu thương, lại như thú cưng mà mình nuôi nấng. Tôi nói, anh còn bận việc anh, em không làm phiền đâu.
Lời vừa ra khỏi miệng liền xấu hổ. Phòng khách lầu hai có rất nhiều người đang ngồi, không hẹn mà đồng loạt dồn những ánh mắt nhiều ý nghĩa nhìn tôi, tôi không sợ chết mà nhìn lại, trong đám người này có một người trung niên vừa nhìn đã biết không phải người hiền lanh, có ánh mắt ác ôn nham hiểm, tên béo ngồi không mà hưởng ngậm xì gà, chàng trai âu phục cuốn hút lại ra vẻ kiêu căng, nhẫn vàng đầy tay khó chịu gõ gõ tay vịn, sau lưng là nhóm vệ sĩ đứng chắp tay sau người.
Bọn họ ngồi vừa đủ vây nửa vòng, cảm giác được tập thể chú ý trong nháy mắt đơn giản là vạn tiễn xuyên tâm, tôi biết, cho nên huyết áp tăng thẳng lên 200, thực sự vô cùng cảm ơn đại gia đình này.
“À, người bên anh ấy mà.” Cung Tuyển Dạ nhẹ nghiêng đầu, ý chỉ nhóm mấy người kia rằng, “Đừng để ý, các người tiếp tục đi.” Dứt lời xoay người tôi sang hướng khác, bên cạnh cầu thang đối diện với lan can còn có cánh cửa nhỏ, lúc đi lên tôi không hề phát hiện bên này còn một con đường nữa.
“Em cứ đi theo con đường này về phía trước, bên đó là chỗ của ta.” Anh nói vào tai tôi, “Trong tủ lạnh nhà bếp có thức uống, trong phòng ngủ có sách và máy tính TV, em cứ tự nhiên.”
“Còn chuyện bên này… Ta cũng không quá chắc chắn, nhưng cam đoan trước bữa tối là xong.”
Tôi vội lắc đầu, không muốn làm chậm trễ thời gian của anh hơn nữa, “Không sao, anh cứ đi.”
Ngoài cánh cửa là hành lang thông ra ngoài, nối với rất nhiều tòa nhà khác, ánh nắng chiếu xuống nóng hổi phủ bóng lan can trắng trên con đường chật hẹp.
Anh xoay người ở sau lưng tôi, nhận lấy điếu thuốc thủ công màu nâu từ tay vệ sĩ, nghiêng thân cho gã châm lửa, lười nhác nói, “Các người vừa nói đến… Xử lý ai thế?”