*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y hơi cúi xuống đối diện với tôi, lời chưa nói hết hòa tan nơi khóe miệng, trở thành độ cong có dụng tâm kín đáo.
Chéo với thang máy là một ngăn nước uống nhỏ, bức tường xám trắng đều màu từ trên xuống dưới từ trái qua phải, tiếng bước chân có thể truyền đến cuối hành lang, bốn phía không một bóng người, chỉ có tiếng gió khi có khi không.
Dưới ánh sáng dịu mát, tôi nhìn vào đồng tử màu xanh thẫm của y, cũng không biết tại sao mình lại muốn cười.
“It’s none of your fucking business.”
Duy mỗi y không thể nghe không hiểu những lời này.
“Nhóc là gay nhỉ.”
“Anh thì sao?” Tôi hỏi lại y, “Anh là gì?”
Cánh cửa có bảng tên ‘Nhiếp ảnh’ được mở ra, đồng thời xua đi bầu không khí căng thẳng giữa 2 chúng tôi. Một người đàn ông có mái tóc bổ luống bóng lưỡng vội vã đi lướt qua chúng tôi, lấy làm nghi ngờ nhìn kỹ.
Lâm Thụy An cũng xòe tay ra, xóa tan sự lúng túng, làm một tư thế “Mời”.
Người này rất giỏi về quan hệ xã hội, am tường cách giao tiếp với người khác, có sức thuyết phục cao, không khoe tài, cân nhắc thiệt hơn, đều là cao thủ cả, nhiệt tình lại không ép buộc, như một miếng kẹo da trâu thay hình đổi dạng tùy theo thời thế bên ngoài, tôi không thích người này, nhưng không thể không thừa nhận y là một tay săn ngôi sao thành công.
Bởi vì có một điểm y nói không sai.
Tôi sẽ không vì một người không quan trọng và cả tiền mà khó dễ.
May mắn là loại đề tài không được lòng cho lắm có thể bỏ qua, sau đó lại tiếp tục, mang tôi đến phòng tập, phòng luyện thanh, phòng thu âm là một căn phòng lớn, thời điểm này vừa hay không có ai dùng nó, một nhân viên chỉnh sửa âm thanh đang ngồi trên bàn làm việc bên ngoài ăn mì, đầu tóc rối tung và con mắt đầy tơ máu, thùng rác chất đầy đống nhạc phổ bỏ đi, Lâm Thụy An đánh tiếng chào với gã.
“Lâu ngày không ngủ nữa à anh bạn, giữ gìn sức khỏe đấy.” Y chỉ chỉ phòng trong, “Vào được chứ?”
“Đi đi.”Người nọ liếc mắt nhìn tôi.
Bên trong tối như mực, chỉ có ánh sáng đỏ nhấp nháy từ đèn báo hiệu của Mixer.
Bởi vì trong phòng thu âm bốn bức tường đều được cách âm, cho nên ngay cả tiếng hô hấp của tôi còn nghe rõ ràng nữa là, chiếc mic treo trên giá chỉ cách tôi một mặt thủy tinh, tôi không thể tin được, đây là lần tôi đến gần với ước mơ nhất.
Tôi có thể ở lại không?
“Tôi đoán là, cậu đang lo lắng chuyện học hành? Cái này tôi hiểu, không thể trễ nãi. Hiện cũng có không ít thực tập sinh vừa tập luyện vừa chuẩn bị thi đại học, tương lai chọn trường học cũng rất nhiều.”
Lâm Thụy An nghiêng người dựa trên tường, vuốt phẳng nếp nhăn ống tay áo âu phục, âm thanh trầm thấp phảng phất gần bên tai trong không gian yên tĩnh, “Thân phận của tôi bây giờ chỉ là người săn ngôi sao, nếu như cậu ký hợp đồng, tôi sẽ theo cậu suốt kỳ thực tập trong vòng nửa năm, học các kiến thức cơ bản về thanh nhạc, cho đến khi cậu chính thức ra mắt thì sẽ có quyền yêu cầu đổi người đại diện.”
“Đương nhiên, lỡ đâu tôi không nỡ rời cậu, rồi lại xin cùng làm việc với cậu thì sao. Đồng thời, ” Y vỗ tay thành tiếng, ngón giữa và ngón cái chà sát nhau ám chỉ, “Ký hợp đồng thành công, công ty có thể trả cậu 10 vạn tiền hợp đồng trong một lần.”
Tôi không nói chuyện. Nhấc tay ra khỏi mặt kính, để lại dấu tay mờ đục bên ngoài, tôi nhìn vào gương mặt mình chiếu lên thủy tinh dưới ánh đèn sáng thấp nhất.
“Giả dụ tôi ký hợp đồng với quý công ty có hiệu lực 3 năm, trong 3 năm này, việc sáng tác, tập luyện cùng tất cả hoạt động thương mại đều phải trung gian qua công ty, làm một máy kiếm tiền.” Tôi nói, “Mà bọn họ có quyền đóng gói hoặc đóng băng tôi, đắp nặn tôi thành hình tượng mà họ muốn?”
“Bá Nhạc khó cầu, công ty tốt có thể khiến một nghệ sĩ ít phấn đấu đi 10 năm.”
“Mục tiêu cuối cùng của hợp tác chính là quyền lợi, ” Y nói, “Mà muốn thay đổi hình thức của âm nhạc, chúng tôi cũng đã trả giá rất lớn, không phải sao.”
Rồi sau đó, nhìn thời gian đã gần đến giờ cơm, Lâm Thụy An lấy lý do ‘Ăn một mình quá cô đơn’, nằng nặc đòi tôi cùng ăn. Chọn một nơi gần đấy ở phố thương mại, giá cả có thể hiểu – tôi tưởng tượng con số trên hóa đơn, cố nhai tảng thịt bò bít tết muốn đau cả răng, mà y hiểu lầm rằng tôi không quen ăn đồ Tây, tích cực cổ vũ tôi dùng tay xé.
Nơi như thế này, trên thế giới vẫn còn rất nhiều nơi tôi chưa từng được thấy, lấy tiêu chuẩn về tài sản để phân loại nhóm người, nó vô hình, công bằng, không có ý tiêu cực, nhưng lại nhắc nhở mỗi người thấy rõ giá trị và phân lượng của bản thân.
Ăn xong bữa tối lao tâm phí thần này, tôi cùng y dạo bước đến bãi đỗ xe, trời đã chập tối, khó mà đoán được thời gian từ sắc trời. Tôi ở sau lưng y lấy di động ra nhìn sơ qua, nghe y nói từ đằng trước, “Cậu đến tuổi trưởng thành rồi nhỉ? Chốc có muốn đi Pub với tôi không, còn vài vị tiền bối khác cùng đi nữa, họ trong nghề lâu năm hơn tôi, cậu có vấn đề hay thắc mắc gì có thể hỏi họ, cũng xem như tiếp xúc chút ít với cái giới này.”
Lời từ chối đã đến bên miệng, tôi lại nuốt trở về, không biết nên đáp thế nào cho phải, thì chợt có tiếng phanh xe từ phía sau.
Tôi theo phản xạ xoay lại với ánh đèn xe chói lòa của một chiếc Cayenne, chiếc xe dừng lại và mở được mở ra, một người đàn ông chậm rãi bước tới.
Tôi đứng giữa đường mà quên cả di chuyển.
Hắn cất bước đi, đặt tay lên cái nút bên hông tây trang, hình như đang ngăn Chu Tĩnh Dương toan bước xuống ghế lái, cũng như mấy người trong xe.
Cục diện thế này khiến tôi dấy lên một nỗi lo sợ, hắn đi đến bên tôi, bàn tay áp vào gáy tôi, đầu ngón tay man mát.
“Đã nói không muốn thấy cậu Hồi 2, ” Hắn nói, “Gặp lại như này, thực sự là nghiệt duyên.”
Nhất thời tôi không ho he gì, gục đầu xuống, không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
“Cậu muốn dẫn em ấy đi đâu thế.”
Cung Tuyển Dạ nói với Lâm Thụy An còn đang giật mình trước xe cách đó vài bước có hơn, “Tôi đi cùng được chứ?”